Hướng Dương Bên Mặt Trăng - Hạ Dương (Tamlinh247) - Chương 22
Công ty đang có dự án lớn, đến hôm nay Gia Minh phải tranh thủ lắm mới đến đây hỏi thăm, xem trực tiếp tình hình được. Lúc đang đứng ngắm trăng thì nghe thấy tiếng hét quen thuộc vang lên. Tim anh nhảy một phát, linh tính không hay nổi lên. Anh cuống quít đưa mắt nhìn khung cảnh bên dưới.
Ánh trăng đêm nay rất sáng nhưng chỗ của Dương bị khuất không thể nhìn thấy được. Không hiểu sao anh lại cảm thấy bồn chồn. Thế là Gia Minh liền chạy xuống lầu chạy một lượt tất cả vùng bị khuất. Quả nhiên là tìm thấy Dương đang bị đánh hội đồng.
Máu nóng của anh dồn lên nhưng cố kìm nén lại chạy đến xem cô có sao không đã. Khoảng cách hai người sát nhau, Gia Minh nhìn rõ những triệu chứng của Dương. Anh biết tim cô có vấn đề liền mặc kệ Dương ôm ngang cô đi cấp cứu.
– Ôi ôi, thả em xuống! Em có thuốc em có thuốc mà không cần nhập viện đâu mà.
Gia Minh mắt điếc tay ngơ giữ nguyên tư thế bước nhanh đến xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện. Lúc đi còn không quên gọi cho hiệu trường nói sơ qua mọi việc. Gia Minh bị chọc giận đến nóng mặt, chỉ sợ đến muộn chút thì Dương sẽ có chuyện mất… Chết tiệt!
Dương hoảng hồn nước mắt lưng tròng nhỏ giọng khuyên nhủ:
– Anh, không sao thật mà, chỉ hơi đau thôi. Uống thuốc là ổn liền lại, em nói thật đấy!
Gia Minh lườm cô một cái:
– Không sao, im lặng cho anh. Mặt đỏ, thở gấp, tức ngực mà không sao cái đầu em ấy. Ngoan ngoãn chút đi.
Dương rụt cổ, tay phải vỗ vỗ ngực điều chỉnh hơi thở. Bệnh viện hiện lên trước mắt, Gia Minh ném chìa khóa cho bảo vệ rồi ôm cô lên phòng khám bệnh của người quen. Cửa vừa mở ra, bên trong là căn phòng được bài trí đơn giản thoáng mát. Một cô bác sĩ xinh đẹp ngồi đó xấp xếp giấy tờ.
– Chị, nhanh xem cho cô ấy. Bệnh cũ tái phát rồi.
Đôi mắt đen láy kia đưa mắt lên nhìn về hướng Gia Minh, lập tức đứng dậy tiến hành xem bệnh. Gia Minh dù sao là đàn ông con trai nên liền ra ngoài đóng cửa lại.
Qua cách xưng hô thân thiết thì đây hẳn là chị của Gia Minh, lúc trước có anh nói qua nhưng cô không để ý lắm.
Người phụ nữ trước mặt cô có đôi phần giống với anh, mày liễu thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài khi cười lên trông rất đẹp. Gen di truyền nhà này cũng thật tốt, từ chị đến em đều cao và đẹp. Chị của anh tên Hải Lệ, tầm 30 tuổi.
Hải Lệ kiểm tra nhịp tim, kiểm tra sơ bộ các chỉ số thấy đều khá ổn định. Cô mỉm cười nhẹ giọng nhắc nhở:
– Được rồi, không còn đáng ngại nữa. Em về nhà nhớ uống thuốc điều trị và ngủ nghỉ đúng giờ nhé.
– Vâng, em nhớ rồi ạ. Cảm ơn chị.
Hải Lệ nhìn cô gái mới lớn vừa xinh xắn lại lễ phép trước mặt trong lòng liền nở hoa. Lại nghĩ đến bộ dáng thấp thỏm khi đưa Dương đến đây của thằng em trai hay cáu kỉnh, ngông cuồng lại thích giả bộ kia thì nụ cười trên môi lại càng đậm hơn.
Gia Minh chờ ở ngoài đứng ngồi không yên. Cửa vừa mở anh liền bật dậy chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt vốn trắng bạch nay đã có sắc hồng của cô khuôn mặt liền dãn ra thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Anh tự mặc niệm rồi nhìn chị Hải Lệ hỏi:
– Sao rồi chị!
Hải Lệ mỉm cười nhẹ nhàng vỗ vai Dương:
– Không sao, để ý chăm sóc cẩn thận chút đừng để cô bé chịu kích thích. Thi thoảng nên đi tái khám kiểm tra lại chút là ổn.
Nhắc đến hai từ “kích thích”, hình ảnh lúc ở khu này sau trường học lại hiện lên trong đầu anh. Cơn thịnh nộ vừa đước áp chế lại nổi lên, chết tiệt! Anh nhất định sẽ làm vụ này đến cùng đòi lại công bằng cho cô.
Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay Gia Minh lay lay.
– Anh, mình về đi. Em mệt rồi!
Gia Minh giật mình, mí mắt giật giật ẩn nhẫn cơn thịnh nộ:
– Được, về thôi. Em đói không, anh đi mua chút cháo?
– Không ạ, nhưng em hơi buồn ngủ.
Gia Minh dịu giọng nhìn cô đầy yêu chiều:
– Được rồi, anh đi lấy xe liền đây.
Ở đối diện Hải Lệ xém chút rớt cả cằm. Phốc! Em trai mình đây sao, really??? Mới hơn một tháng cô không gặp nó thôi mà, ma nhập chăng. Lúc nãy nó mang một cô gái đến với bộ dáng lo lắng đủ làm cô ngạc nhiên rồi, còn bộ dạng ôn nhu dịu dàng vừa rồi là gì chứ?
Gia Minh và Dương cứ thế rời đi trông sự ngơ ngác đến sững sờ của Hải Lệ. Đến khi có một cô y tá đi ngang qua thấy lạ kêu một tiếng Hải Lệ mới lấy lại được tinh thần.