Hướng Dẫn Tu Tiên Của Phong Thủy Đại Sư - Nam Qua Lão Yêu - Chương 11: Bước Đầu Thể Hiện Sức Mạnh
- Trang Chủ
- Hướng Dẫn Tu Tiên Của Phong Thủy Đại Sư - Nam Qua Lão Yêu
- Chương 11: Bước Đầu Thể Hiện Sức Mạnh
Khi mái nhà ở đây hoàn thành, Trần Trường Căn dẫn hai người đi dựng cái cổng tại địa điểm được Trần Tiêu chỉ định. Nơi trước đây ban đầu là cánh cổng đã bị chặn bằng các vật dụng trước, sau này có thời gian và tiền dư sẽ được xây lại thành bức tường. Trần Tiêu và hai người còn lại dỡ bỏ bếp lò trong bếp và xây một bếp mới ở vị trí do y chỉ định.
Trần Tiêu biết việc mình làm không thể bị người khác hiểu được nên việc thay đổi phòng ốc dựa trên phong thuỷ cách cục, đều lấy cớ là sửa chữa lại phòng ốc. Tự mình làm được thì y tự mình làm, không tự mình làm được thì y sẽ tìm lý do khiến người ta cảm thấy có lý.
Ví dụ như bếp này đã chuyển từ một hố lửa sang hai hố lửa, tiện lợi hơn rất nhiều so với trước đây khi việc hấp cơm và nướng chỉ có thể thực hiện sau khi nấu xong. Khi lò được xây xong, thẩm thẩm mừng rỡ cười không khép được miệng. Mặc dù vị trí đã thay đổi đáng kể nhưng nàng sẽ thích nghi trong vài ngày tới.
Những bức tường được san phẳng bằng bùn trộn đều, và nông gia viện ngay lập tức trở nên ngăn nắp hơn rất nhiều. Kết hợp với ngói đen hoàn toàn mới, đẳng cấp của toàn bộ sân ngay lập tức được nâng cao. Mọi người trong Trần gia đều rất vui vẻ, sau khi sắp xếp đồ đạc theo chỉ dẫn của Trần Tiêu, mọi người đều nóng lòng muốn dọn vào ở.
Vốn là, sau khi ngôi nhà được cải tạo, các bức tường cần được phơi khô dưới ánh nắng mặt trời trước khi có thể ở được. Nếu không, nơi đây sẽ hơi ẩm và lạnh, khiến người ở trong đó cảm thấy khó chịu. Trần gia căn bản không để ý chút nào, thà đi kiếm củi về hông khô còn hơn là đợi thêm một ngày nữa.
Trần tiêu có chút bất lực vì điều này, chỉ có thể hẹn Nhị Thuận nửa đêm lén lút tụ tập đến nhà chính.
Nhà chính là nơi được sử dụng phổ biến nhất để bố trí các phong thuỷ pháp khí, Trần Tiêu đã chọn xà nhà của nhà chính để đặt khối ngọc. Chính giữa xà nhà có một khoảng trống mà y đã lén đưa tiền cho người bán để làm khi mua xà.
Người bán thường làm ngăn bí mật trong nhà để giấu đồ vật nên người bán cũng quen thuộc. Sau khi nhận được tiền, họ nhanh chóng làm ra một ngăn ẩn trên xà không dễ tìm.
Nhị Thuận và Trần Tiêu lặng lẽ di chuyển chiếc thang, Trần Tiêu leo lên và không thể tin được phải tìm nửa ngày mới tìm được ngăn bí mật. Sau đó y đặt khối ngọc vào trong.
Khối ngọc được đặt trong xà nhà, khí tràng ổn định nhanh chóng khuếch tán ra khắp phòng ốc, khiến việc bố trí phong thuỷ cho toàn bộ phòng ở Trần gia có hiệu quả.
Nhìn thấy khí tràng ổn định hài hòa mà dung nhập với khí tràng của toàn bộ Phàn thôn, trái tim Trần Tiêu vẫn luôn lơ lửng lúc này mới ổn định lại trong ngực.
Nhị Thuận giữ chiếc thang ở phía dưới, chờ đến khi Trần Tiêu leo xuống, hai người lại một trước một sau mà nâng cây thang ra khỏi nhà chính.
Nhị Thuận rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hỏi: “Khờ ca, như vậy là có thể giúp Ngô gia ca ca trúng tuyển? Tại sao ta lại cảm thấy.. bất an như vậy nha?”
Cô nương này ngầm giữ thể diện cho Trần Tiêu mà không nói thẳng rằng y không đáng tin cậy. Dù sao nàng cũng chưa từng nghe nói sửa nhà là có thể giúp người được tiên môn tuyển chọn.
Trần Tiêu cũng thấp giọng nói: “Ta cũng không xác định, phương pháp này ta học được từ.. Cũng không biết có hiệu quả hay không. Bất quá, hẳn là có một ít tác dụng.”
Rốt cuộc phong thuỷ cách cục cũng đã tạo ra.
Trước Trần gia có một con đường, đường bên trái dài, đường bên phải ngắn, nên mở cửa bên phải để thu nạp địa khí. Cho nên Trần Tiêu đã thay đổi vị trí của cánh cổng, còn được gọi là “Bạch Hổ môn thu khí.”
Bởi vì tinh tượng không đúng, Trần Tiêu cũng không có cách nào tính ra ngày sinh tương ứng của Trần Trường Căn và bày biện trong phòng theo mệnh của hắn. Chỉ có thể căn cứ phương pháp Bát Trạch phái, phân chia phòng ốc theo các phương vị và xếp thành cách cục ‘Ngồi sinh hướng vượng’.
“Ngồi sinh hướng vượng”, có thể mang lại tài lộc và may mắn. Vừa lúc phù hợp một nhà Trần Trường Căn với cách cục tiểu phú tiểu quý trong vòng ba năm mười năm. Chẳng qua, nếu muốn điều đó ứng nghiệm ngay lập tức đối với Ngô Tân Chí, người chỉ có mối quan hệ chưa thành hôn với Nhị Thuận, còn cần phải có sự chuẩn bị khác.
Trần Tiêu cho Nhị Thuận một cuộn tơ hồng. Y nói: “Ngươi đã định thân với Ngô Tân Chí, nhất định biết sinh thần bát tự của hắn. Buổi tối hôm nay đừng ngủ, một bên mặc niệm tên và ngày sinh của hắn, một bên dệt sợi chỉ đỏ thành sợi dây kết mỏng. Sáng mai, mang dây kết này cho hắn và để hắn đeo trên cổ tay đừng tháo ra.” Dù sao cũng là quan hệ chưa thành hôn, nếu muốn tăng mạnh mối liên kết giữa Ngô Tân Chí với nhà này, cũng chỉ có thể để Nhị Thuận vất vả thêm một chút.
Sau khi nghe được lời nói không đầu không đuôi của Trần Tiêu, tiểu cô nương thật sự không dám có hoài nghi gì. Những lời nói mơ hồ của Trần Tiêu khiến Nhị Thuận một cô nương dễ suy nghĩ quá nhiều bị sốc rồi. Nàng còn tưởng rằng Trần Tiêu là học được tiên pháp từ người nào đó ở quận thành. Nàng biết có câu nói gọi là pháp bất truyền hai tai.
Nhị Thuận cầm sợi tơ hồng bằng cả hai tay với vẻ mặt trịnh trọng rồi trở về phòng, đúng như dự đoán, nàng đã thức cả đêm và bện tơ hồng thành một sợi dây đỏ dày như chiếc đũa. Nàng không buồn nghỉ ngơi nên đã vội vàng giao nó cho Ngô Tân Chí vào lúc rạng sáng.
Phụ mẫu Ngô gia cha mẹ lòng có oán hận với nàng nên Nhị Thuận cũng không dám trực tiếp kêu cửa, chỉ có thể nhờ đồng học của Ngô Tân Chí ra mặt, gọi Ngô Tân Chí ra ngoài.
Ba ngày qua đi, tâm tình của Ngô Tân Chí đã bình tĩnh lại, nghe được Nhị Thuận tìm hắn, hắn còn tưởng rằng là chuyện ngày hôm đó. Trong lòng hắn cũng có chút áy náy. Nhưng dù sao bà cũng là mẫu thân của hắn, con trai sẽ không bao giờ trách móc mẫu thân nên chỉ có thể thuyết phục Nhị Thuận hãy nhẫn nại một chút.
Ngô Tân Chí và Nhị Thuận gặp nhau trước hồ sen ở ngoài thôn.
Một đêm không ngủ, khuôn mặt Nhị Thuận có chút tiều tụy, hai mắt đỏ ngầu, mí mắt sưng tấy. Ngô Tân Chí nhìn thấy có chút đau lòng nói: “Nhị thuận, ta biết em đã chịu ủy khuất. Lời nương ta nói, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Em rất tốt với ta, ta đều biết. Em yên tâm, về sau ta sẽ không bao giờ để em chịu ủy khuất.”
Nhị Thuận phản ứng rất nhanh, lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tân Chí ca ca, mọi chuyện em đều hiểu. Bá mẫu chỉ là nhất thời tức giận, nàng cũng không phải có ý đó.” Có phải có ý đó hay không, Nhị Thuận tất nhiên có thể phân biệt ra được. Nhưng nàng không thể tranh luận với Ngô Tân Chí về vấn đề này, đây cũng không phải mục đích nàng đến đây ngày hôm nay.
Nhị Thuận từ bên trong ống tay áo lấy ra sợi dây màu đỏ, nâng tay phải Ngô Tân Chí lên và buột lại cẩn thận. Ngô Tân Chí không hề cử động, chỉ quan sát động tác của nàng. Chờ Nhị thuyận cột chắc, hắn mới mở miệng hỏi: “Nhị Thuận, đây là cái gì?”
Nhị Thuận ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: “Tân Chí ca ca, ngươi nhất định phải mang theo nó. Đây là Tiểu Khờ ca của ta đã dùng tiên pháp cầu nguyện giúp chàng, có thể phù hộ chàng tái tuyển thành công.”
Ngô Tân Chí không để bụng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ không được chọn trong đợt tái tuyển. Bất quá đây là một mảnh tâm ý của vị hôn thê, cho nên hắn đeo nó làm bùa hộ mệnh cũng không sao. Vì thế Ngô Tân Chí cười nói: “Được, em yên tâm, ta nhất định sẽ mang theo bên mình không bỏ.”
Sau khi trao sợi dây đỏ cho Ngô Tân Chí, Nhị Thuận hoàn toàn buông bỏ nỗi lo lắng. Nhưng khi Ngô Tâm Chi trở về nhà, anh nhận ra rằng có một tin chấn động đang chờ đợi mình.
Phụ mẫu Ngô gia ngồi ủ rũ trong phòng khách. Hóa ra vừa rồi có một người quan hệ tốt với Ngô gia chạy tới báo tin cho nhà hắn, danh sách tái tuyển lần này đã được định ra, trên đó không có Tân Chí của nhà bọn họ!
Sau khi nhận được thông tin nội bộ này, mọi người trong Ngô gia đều trở nên lo lắng. Vội vàng phát động thân hữu đi hỏi thăm mới biết được chưởng sự đã nhận hiếu kính của Phạm gia, bộ sung thêm tên của thiếu gia Phạm gia vào danh sách.
Trong sáu thiếu niên ở vòng cuối cùng, ngoại trừ Ngô gia, còn lại mấy nhà đều có chút quan hệ với nhau. Vì vậy, sau nhiều lần thương lượng, dứt khoát trực tiếp đánh rớt Ngô Tân Chí.
Cũng lạ là phụ mẫu Ngô gia lại bất cẩn đến mức không hề nghĩ đến việc đến nhà chưởng sự. Không nói đến tặng đồ, chính là đi qua nói vài lời tốt đẹp đều không có. Chưởng sự thấy vậy, cảm xúc băn khoăn cũng không có, trực tiếp gạch bỏ tên Ngô Tân Chí.
Phụ mẫu Ngô gia vừa mắng to ở trong nhà, vừa lấy ra tích góp trong nhà, muốn đưa qua cho chưởng sự để ông ta thêm lại tên của nhi tử nhà mình. Nào biết chưởng sự dứt khoát không gặp bọn họ, trực tiếp mượn cớ không thoải mái, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Ngô mẫu khó thở công tâm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Ngô phụ luống cuống tay chân, vừa lay gọi bà vừa gọi người đi mời đại phu. Ngô Tân Chí đứng ở phòng khách nhìn gia đình mình đang loạn thành một cục, tức giận đến cả người run rẩy, lúc này mới ý thức được lòng người nham hiểm, thiên hạ vô sỉ.
Người Ngô gia cứ như vậy vừa lo lắng vừa hoảng sợ, đến ngày nghênh đón các tiên sư Trọng Huyền Phái lại đến.
Vốn là những thiếu niên có trong danh sách tái tuyển có thể trực tiếp đến từ đường, còn những người khác không cần đi. Bởi vì Ngô Tân Chí không cam lòng, một hai phải vào xem. Học đường học sư ngăn chặn bên ngoài chính là người ngày đó đã khuyên hắn, đồng cảm với thất bại của hắn nên đã thả cho hắn vào xem.
Bất quá, ông ta đã cảnh cáo Ngô Tân Chí không được gây ồn ào làm kinh động tiên sư. Nếu hắn gây sự, lần sau lần sau tông môn khác tới tuyển đệ tử, sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách của hắn.
Ngô Tân Chí bị lời cảnh cáo này dọa sợ, ngay lập tức từ bỏ ý định, đáp ứng sẽ thành thật.
Lần này chỉ có tiên sư chủ trì lần trước đến, người được chọn làm đệ tử nội môn cũng ở đó, chưởng sự đang giới thiệu từng thiếu niên được chọn tái tuyển.
Ngô Tân Chí đứng nhìn từ xa, không cam lòng nắm chặt bàn tay. Hắn hận không thể lao tới, lớn tiếng vạch trần giao dịch dơ bẩn của chưởng sự học đường và Phạm gia. Nếu không phải vị học sư cho hắn vào kia đã cảnh cáo, hắn thật sự đã lao tới.
Dù vậy, hắn vẫn thở dốc vì giận dữ. Hắn cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, hồi tưởng lại những mong đợi và chúc phúc của Nhị Thuận khi nó được trao cho hắn. Trong lòng hắn càng buồn hơn, quầng mắt đỏ bừng.
Ngô gia cũng hoàn toàn chết lặng. Ngô mẫu bị bệnh không thể ra khỏi giường nên Ngô phụ cũng mặc kệ mọi việc, và chỉ ngồi trong phòng khách hút tẩu thuốc. Những người khác của Ngô gia đều không vui nổi, lúc này họ cũng không dám gây ra động tĩnh gì, nếu không lại rước lấy Ngô phụ thóa mạ.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng la hét, ngơ ngác nhìn lên. Đúng lúc này, người đưa tin vội đi vào, hướng về phía hắn nói liên thanh: “Tân Chí của nhà ngươi lại được chọn rồi! Đừng thất thần, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi! Hôm nay tiên sư phải dẫn bọn hắn đi, họ chỉ có thể chờ nửa ngày!”
Ngô phụ vừa mừng vừa sợ, còn không dám tin tưởng, hắn đứng lên, túm người tới: “Ngươi nói cái gì? Tân Chí nhà ta được tuyển chọn? Sao lại thế này? Không phải Phạm gia đáng chém ngàn đao kia đã xóa tên con ta ra khỏi danh ngạch sao?”
Người đưa tin vỗ đùi cười nói: “Vốn là như vậy rồi. Nhưng không biết làm sao tiên sư kia đột nhiên hỏi Tân Chí của nhà ngươi vì lý do gì không có trong danh sách chưởng sự lập tức sợ tới mức sắc mặt tái xanh. Tiên sư không trách tội, chỉ khiến hắn đổi một người đi, như vậy Tân Chí nhà ngươi mới được tuyển chọn!”
Không đề cập tới Ngô gia kinh hỉ và vội vàng thu thập hành lý cho Ngô Tân Chí như thế nào. Về phía Trần Tiêu khi nghe được tin tức này, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phong thủy này ban đầu được thiết kế để biến một sự kiện có thể xảy ra trở thành một sự kiện nhất định sẽ xảy ra. Một việc ban đầu chỉ có 1% hy vọng sẽ thành công 100% nhờ sự tăng cường khí vận.
May mắn thay, ở thế giới này bản chất của năng lực phong thuỷ sửa vận, dần táng mão phát (chôn cất người chết), thúc quan hiển quý, hóa sát sinh vượng cũng không có thay đổi.