Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người - Bát Thiên Sở Kiều - Chương 20: Đời thỏ gập ghềnh
- Trang Chủ
- Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người - Bát Thiên Sở Kiều
- Chương 20: Đời thỏ gập ghềnh
Tại sao cái người này lại hư như vậy chứ!
Cố Nghịch nói: “Có phải là không mọc ra không?”
Anh đang nói bậy cái gì đó hả!?
Ta có đó được chưa! So với anh thì thứ đó của bọn ta còn…
Thỏ con khựng lại, đột nhiên nhớ ra những chuyện không nên nhớ, kích thích quá lớn, hốc mắt nó dần hồng lên.
Cố Nghịch ngẩn người, cho rằng mình bắt nạt nó đến khóc, thế là hắn hơi hé miệng nói: “Vừa rồi tôi nói đùa thôi.”
Cục lông nhỏ không có động tĩnh gì, một lát sau, nó chẳng nói chẳng rằng chạy phắn về ổ của mình, co thân lại thành một quả bóng, không biết là suy nghĩ cái gì.
Có phải nó giận rồi không? Cố Nghịch rối rắm trong chốc lát, sau đó đẩy cửa phòng ra lại gần.
Mất một lúc lâu mà cũng không biết phải nói gì.
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng.
Cục lông nhỏ liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cố Nghịch vẫn chưa quen với việc chủ động nói chuyện với người khác, mất tự nhiên nói: “Bé bông xù.”
Cục lông nhỏ: “…”
Tên xấu xa này. Cục lông nhỏ mất tự nhiên mà thu lại mười tấm thẻ vợ tốt bản thân đã phát cho hắn.
Cố Nghịch lạnh lùng hôn lên đầu nó một cái, cho rằng nó sẽ vô cùng vui sướng mà ngã uỵch xuống giống như trước.
Nhưng không ngờ lần này thỏ con lại tách ra khoảng cách với hắn.
Sau này đừng có hôn như vậy.
Cố Nghịch: “Ồ.”
Cục lông bé bỏng lén nhìn hắn một cái, móng thỏ bất giác giật giật, sau đó bị một móng thỏ khác lập tức đè lại, khống chế bản thân không được nhúc nhích.
Cố Nghịch đến gần hơn một chút.
Thỏ con nghiêm túc chính trực đứng cách hắn ra.
Cố Nghịch: “Thỉnh giáo nhóc một vấn đề.”
Thỏ con gật đầu.
Cố Nghịch: “Nghe nói chỉ có một số ít thỏ con vừa đẹp lại vừa thông minh có thể biến thành hình người?”
Còn chẳng phải là ta à? Thỏ con gật đầu, đắc ý đến mức cái đuôi tròn ủng cũng lắc lư.
Cố Nghịch: “Theo sách cổ ghi lại, thỏ con khi hoá thành hình người sẽ đẹp lắm.”
Thỏ nhỏ gật đầu nghiêm túc.
Anh đọc sách cổ nào đấy? Ghi chép cũng khách quan phết.
Cố Nghịch nhẹ nhàng nói: “Nếu nhóc là một bé thỏ yêu…”
Thỏ con lập tức sợ hãi theo bản năng, nhưng lại không nhịn được mà muốn nghe lời kế tiếp của hắn.
Cố Nghịch: “… Vậy thì hoá thành hình người chắc chắn xấu lắm.”
Cục lông bé bỏng: “…” Anh mới xấu xí á!
“Có phải không?” Ngón tay cái của Cố Nghịch nhẹ nhàng ấn đầu nó: “Nhóc mập.”
Cục lông nhỏ thở phì phì trợn mắt nhìn hắn.
Cố Nghịch: “Bé bông xù ngốc.”
Vốn từ vựng phong phú quá nhỉ! Cục lông nhỏ tức giận đến mức nhảy bổ một phát vào người hắn.
Cố Nghịch bị chọc cười: “Thỏ ngốc quá.”
Anh lại đây, xem ông đây có hôn chít anh không!
Cố Nghịch đến gần, sau đó bị chụt một cái thật hung hăng.
Cố Nghịch thản nhiên nói: “Không phải nhóc nói không được làm thế sao?”
Cục lông nhỏ hùng hổ chống nạnh, anh quản ta hả, ta cứ thích lật lọng vậy đấy.
Một bé động vật nhỏ đáng yêu lật lọng thì có làm sao?
Cục lông nhỏ lại giơ móng thỏ ôm lấy đầu hắn, cưỡng chế hôn, khí thế A(lpha) vạn phần!
Thỏ con hài lòng, đến khi tách ra thì lâng lâng như trên mây vậy, giống như một giây sau là nó có thể hoá thành bánh thỏ mềm mại ngay lập tức.
Nó lắc lắc đuôi với Cố Nghịch, nhưng đột nhiên nhớ tới lời nói về hảo cảm của người kia, thế là lại mất tự nhiên khống chế lại bản thân.
Nhưng cái đuôi vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng lắc lắc, cố gắng không để cho người ta phát hiện.
Thỏ con trộm liếc hắn.
Trông rất đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao thẳng, từ góc độ của nó mà nhìn, xương quai hàm phải nói là gợi cảm muốn chết.
Ai mà chịu được chứ!
Cục lông nhỏ làm như không có việc gì mà ngồi trên giường, đè chặt cái đuôi tròn nhỏ đang muốn lắc tới lắc lui của mình.
Cố Nghịch đến gần.
Đầu cục lông bé bỏng đỏ lên, vô cùng lúng túng.
Cố Nghịch khẽ gãi móng vuốt màu hồng nhạt của nó: “Sao lại không nằm đàng hoàng thế?”
Anh ta sợ mình ngồi mệt ư?
Cố Nghịch lấy lòng bàn tay xoa xoa nó: “Thế này trông y như một quả bóng lông vậy.”
Cục lông nhỏ: “…”
Nó tức giận đánh nhau với hắn, cuối cùng giành chiến thắng, đè Cố Nghịch lên trên giường với tư thế kẻ thắng cuộc.
Cố Nghịch giơ tay lên.
Thỏ con dùng chân thỏ giẫm lên tay Cố Nghịch, lại bị Cố Nghịch nhẹ nhàng cầm lấy xoa.
Thỏ con khẽ giật giật, bất động.
Cố Nghịch nhìn nó.
Làm sao bây giờ, tự nhiên lại muốn vẫy đuôi với Cố Nghịch rồi.
Cố Nghịch hạ mắt, dừng một chút rồi nói: “Thì ra là có thật này.”
Thỏ con nhìn xuống theo tầm mắt của hắn: “!!!”. truyen bac chien
Sao cái tên này lại hư như vậy cơ chứ!
Cục lông nhỏ tức giận bỏ chạy.
Cố Nghịch vươn tay tắt đèn.
Cục lông nhỏ lại khóc lóc chạy ngược trở về.
Tối quá, nó sợ.
Cố Nghịch buồn cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.
Cục lông bé bỏng gối đầu lên vai hắn, vì để không khiến đối phương cảm thấy nặng mà nó cố gắng rúc mình lại để trở nên nhẹ hơn.
Cố Nghịch: “Ngủ ngon, nhóc không nặng đâu.”
Cục lông bé bỏng giơ móng thỏ ôm sát lấy thân thể rồi nhẹ nhàng lăn lăn, chạm đến cơ bụng hắn, choáng váng ngã nhào.
Không xong rồi, gần gũi nhiều quá thì nó sẽ mê cơ bụng mất thôi.
Thế thì sau này hoá hình người rồi biết tự xử làm sao đây?
Cục lông nhỏ gối lên cơ bụng hắn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, một chốc lại dịch xuống dưới, tìm một vị trí thoải mái.
Sáng hôm sau, thỏ con ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên bị thứ gì đó chọc một cái, nó tùy ý lấy móng thỏ vung lên vỗ xuống.
Cứng quá.
Cố Nghịch bừng tỉnh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất túm lấy cục lông nhỏ, đặt xuống mép giường.
Cục lông nhỏ hẵng còn mông lung, giơ móng thỏ dụi dụi mắt.
Mới sáng sớm mà chuyện gì vậy?
Cố Nghịch mặt không chút biểu cảm đi vào phòng tắm.
Thỏ con: “…”
Thỏ nhỏ nghe tiếng nước ào ào, ngồi chờ hắn một hồi lâu, nó thầm chửi bới trong lòng, tắm có tí mà lâu quá vậy!
Nó chạy đi mở tủ lạnh tự tìm thức ăn. Trong tủ lạnh có anh đào đỏ, lần nào ăn Cố Nghịch cũng chỉ cho nó được vài quả.
Hai mắt cục lông nhỏ lập tức sáng ngời, một hơi ăn cả đống lớn.
Nó đã ăn vụng xong luôn rồi mà Cố Nghịch còn chưa có ra.
Tắm thôi mà cũng lâu lắc như thế! Thỏ con cực kỳ có thành kiến với hắn, cất chân ngắn chạy tới xem.
(Truyện chỉ được đăng tại WATT.PAD cmj_jinju!!!)
Trong phòng tắm không có động tĩnh gì.
Có phải anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi không? Trong lòng cục lông nhỏ sốt ruột, vội vàng nhảy lên cao ấn tay nắm cửa.
Lúc này, cửa được mở ra, Cố Nghịch đang quấn khăn tắm, một tay lau tóc, hạ mắt nhìn cục lông bé bỏng đang chuẩn bị nhảy lên.
Cục lông bé bỏng: “…”
Cố Nghịch dời tầm mắt, mặt không biểu cảm mà lau tóc, không thèm nhìn nó một cái.
? Cái thái độ gì đây?
Đã tắm rửa lâu như thế mà còn ra cái vẻ đó nữa hả! Cục lông nhỏ cũng không thèm để ý đến hắn.
Giọng nói bình tĩnh của Cố Nghịch vang lên: “Buổi tối đừng có nằm ngủ lung tung.”
Cục lông nhỏ chống nạnh, nom vô cùng tự tin.
Cố Nghịch đi xuống lầu, mở tủ lạnh ra thì phát hiện số anh đào bị thiếu đi một nửa.
Cục lông nhỏ: “…” Có phải anh ta đã phát hiện ra cái gì không?
Cố Nghịch nhìn về phía nó.
Cái miệng của nó hồng hồng, rặt vẻ vô tội.
Cố Nghịch: “…”
Hắn lại vô biểu cảm lấy sữa bò ra.
Xem ra là không có phát hiện rồi. Cục lông nhỏ thở phào nhẹ nhõm, trong lúc vô tình hạ mắt, nó chợt nhìn thấy móng thỏ của mình đỏ au, sợ ngây người.
Móng thỏ đỏ hồng, giống như sưng lên vậy, nhìn mà giật mình.
Cuối cùng nó không nhịn được nữa, khóc lóc chạy tới để Cố Nghịch xem móng thỏ của mình.
Cố Nghịch: “Có phải nhóc đã ăn anh đào không?”
Thỏ con ngượng ngùng gật đầu.
Cố Nghịch dừng lại hai giây: “Có phải cảm giác miệng rất tê, toàn thân không có sức đúng không?”
Thỏ con suy nghĩ một chút rồi gật đầu thật mạnh.
Hình như có có triệu chứng này thật!
Cố Nghịch bình tĩnh chẩn đoán: “Nhóc bị dị ứng với anh đào rồi, ăn nhiều là dễ bị như vậy đấy.”
Cục lông nhỏ sụp đổ.
Sao nó lại bị dị ứng với thứ đồ ăn ngon như vậy chứ?
Cố Nghịch: “Vậy nên không được ăn nhiều.”
Cục lông nhỏ gật đầu, đau lòng nâng móng thỏ của mình lên, cảm thấy mình bị bệnh rất nghiêm trọng, muốn băng thật là dày.
Cố Nghịch kiên nhẫn lấy băng gạc băng lại cho nó, bọc đến tròn trịa một cục.
Cục lông nhỏ nhất thời suy yếu không nhấc nổi chân.
Cố Nghịch đau lòng nói: “Bé bông xù bệnh.”
Nước mắt thỏ con ứa ra, cảm giác đời thỏ sao mà gập ghềnh trắc trở quá.
Cố Nghịch gãi đầu nó: “Ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương, không được đụng nước, cẩn thận vết thương bị nhiễm trùng nhé.”
May là có Cố Nghịch ở đây, cục lông nhỏ nói không cảm động là nói dối, trong lòng đã phát cho hắn cả trăm thẻ vợ tốt rồi.
Cố Nghịch chịu trách nhiệm dặn dò: “Hai ngày nay nhóc phải kiêng khem, ăn nhiều rau quả vào, bớt đụng đến đồ ngọt, ăn thanh đạm chút.”
Cục lông nhỏ gật đầu, nước mắt lưng tròng, vậy có khi nào ta sẽ chết không?
Cố Nghịch dịu dàng gãi đầu nó: “Không, tin tôi đi.”
Thỏ con cảm động ôm lấy hắn.
Sao người này lại tốt như vậy chứ?
Thỏ con ở nhà vô cùng nghiêm túc dưỡng bệnh, toàn thân thỏ suy yếu cực kỳ, nhẹ nhàng đặt móng thỏ ở mép sô pha, không dám lộn xộn linh tinh.
Nó đi lấy đồ, vô tình thay móng thỏ bị dính nước.
Tiêu rồi, vết thương sắp bị nhiễm trùng rồi!
Thỏ con cực kỳ muốn sống, chạy như bay đi tìm khăn giấy, cẩn thận lau chùi, sau đó nó chợt thấy màu sắc của vết thương dần nhạt đi.
Nó khựng lại, cố gắng chấm thêm nước rồi lau lau.
Sau đó, vết thương biến mất hoàn toàn.
Trên khăn giấy có màu hồng hồng.
Cục lông nhỏ: “…”
Đợi đến khi anh về rồi, xem ta có hôn cho anh kêu chít chít không!