Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian - Phương Tử Tại - Chương 31
Lý do rất đơn giản– Bởi vì vé trong tay cô được khứa em họ tặng cho:)
Trong cả đại gia tộc của họ, em họ Khương Lạc Thầm là đứa giỏi nhất trong nhóm người cùng thế hệ. Điều này không chỉ vì nó đã trâu bò từ nhỏ, 6 tuổi nắm vững 3000 từ vựng tiếng Anh, 12 tuổi dễ dàng đỗ vào trường Tiểu học Hải Điến, 18 tuổi dựa vào điểm cao hơn hẳn 80 điểm đầu vào của chuyên ngành vào được học viện Thú Y 985, vài ngày trước nhận được tư cách lên thẳng tiến sĩ… Mà còn vì ngoài những sự tích được kể phía trên ra, nó còn là một idol bán thời gian.
Mặc dù nó là một idol flop dập mặt, nhưng cũng là idol mà!
Tô Phi Á ứ thể hiểu nổi, tên em họ của cô có 48 tiếng mỗi ngày sao. Tại sao nó vừa có thể sống dở chết dở với đống môn chuyên ngành, vừa dành đủ năng lượng để tập hát tập nhảy cơ chứ? Sao nó không thể giống như những tên đàn ông Trung Quốc khác, dồn hết thời gian cho Vương Giả Vinh Diệu và Hupu vậy?
Tô Phi Á lớn hơn Khương Lạc Thầm ba tuổi, hai người tuổi tác xêm xêm nên bị người nhà so sánh với nhau không ít lần. Cái kiểu so sánh này cô nghe nhiều rồi nên trong lòng cũng thầm sinh ra oán hận. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô được tuyển vào công ty quảng cáo 4A, hạ quyết tâm nhất định sẽ trả được mối nhục cũ. Trong năm thứ 3 cô thăng chức từ AE lên manager, trong năm thứ 6 lên làm giám đốc khu vực, làm phó thủ tướng của Trung Quốc trong vòng 10 năm! Mỗi năm lương hàng trăm triệu không phải mơ, tha hồ mà lựa chọn! Chắc chắn sẽ đè bẹp dí thằng nhóc flop dập mặt Khương Lạc Thầm!
…..Hiện tại cô đi làm mới đầy một năm, việc đầu tiên mỗi khi thức dậy là đếm xem mình còn bao lâu về hưu.
Nhắc cũng như không.
Khoảng thời gian dạo gần đây, em họ cô lên ba lần hot search liên tiếp. Tô Phi Á ngưng chơi Weibo chẳng được bao lâu, vừa mở Weibo của Khương Lạc Thầm lên tự dưng phát hiện Weibo nó đã vượt hơn 600.000 fans.
Và vài ngày trước, idol 600.000 fans này đã hỏi cô trên điện thoại: “Chị, dạo gần đây em tham gia một show tên là [Lôi Đình Vũ Giả]. Công diễn tuần này chỗ em có một vé miễn phí, chị muốn đến xem không?”
Chương trình [Lôi Đình Vũ Giả] dạo gần đây cực kỳ hot, đã làm hai mùa từ trước nên năm nay là mùa ba, mời 8 nhóm nam đến cạnh tranh trên cùng sân khấu. Mỗi ngày Tô Phi Á bật Douyin, đa số video được đề xuất đều có liên quan đến chương trình này.
Thậm chí Tô Phi Á còn biết trong chương trình này có một thí sinh cực kì hot tên Văn Quế với bề ngoài xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ mạnh, hoàn cảnh gia đình cực kém. Mỹ cường thảm ba cái không được thiếu cái nào. Trong 10 nhóm giải trí Douban đã có 7 nhóm đang bàn tán về hắn.
Dẫu sao cũng là vé miễn phí, không đến thì uổng. Tô Phi Á vui vẻ đồng ý đến cỗ vũ cho khứa em họ, nhân tiện (nhấn mạnh: là nhân tiện thật) đi xem thử thí sinh mỹ cường thảm kia.
Chương trình bắt đầu ghi hình vào buổi chiều hai giờ Chủ nhật. Trước hai tiếng rưỡi đồng hồ, Tô Phi Á đã vội đến bên ngoài trường quay. Cô tưởng lúc mình đến là vừa sớm, ai ngờ lúc mình đến nơi bên ngoài trường quay đã chật kín người.
Cô chen chúc trong đám đông, rõ là tiết trời cuối thu mà lại khiến cô ướt đẫm cả mồ hôi.
“Khương, Lạc, Thầm!” Cô lẩm bà lẩm bẩm, “Mày phải biểu diễn tốt vào cho chị, đừng để phụ lòng chị hôm nay vất vả chạy đường xa như này rồi bị người ta ép thành giấy!”
Ai ngờ tới khi cô vừa dứt lời, bên cạnh cô lại có một cô gái rất kinh ngạc lên tiếng: “Người chị em à, cậu cũng là fan của Khương Lạc Thầm sao?”
Tô Phi Á ngoái đầu nhìn. Đó là một cô gái xấp xỉ tuổi cô, gương mặt tròn mĩm, ăn mặc giản dị, mặt mũi đầy vẻ nô lệ tư bản y hệt cô. Chỉ duy một điểm khác là cô gái ấy đang mang một chiếc balo đen trước ngực đang mở khoá, bên trong là một chiếc máy ảnh trông rất đắt.
Tô Phi Á nghĩ, xem ra Khương Lạc Thầm hot thật rồi. Chẳng qua cô chỉ mở miệng oán trách một phen thôi đã có thể gặp được fan của em họ!
Tô Phi Á ậm ờ “ừm” một tiếng, lại hỏi cô gái kia nên xưng hô như nào.
Cô gái: “Cậu gọi mình là Nhâm Tài Tài đi.”
Tô Phi Á: “Vậy cậu kêu mình là Tô Phi Á ha.”
Nhâm Tài Tài: “Tên của cậu vừa nghe đã thấy cẩu quảng cáo.”
Tô Phi Á: “Tên của cậu vừa nghe đã biết cẩu tài vụ.”
Trong phút chốc, hai tên bị tư bản tha hoá đã kéo gần khoảng cách. Hai khách mời nữ tay trong tay trong đám người chen chúc.
Tô Phi Á không muốn nói dối trước mặt người bạn mới, thành thật nói: “Thực ra mình không phải fan của Khương Lạc Thầm…mình là chị nó.”
Nhâm Tài Tài gật đầu bày tỏ thấu hiểu: “Vậy hai chúng ta không khác mấy, mình là mẹ thằng bé.”
Tô Phi Á: “…….Cậu là mẹ nó???”
“Đúng á.” Nhâm Tài Tài nói, “Đảm bảo 100%, mình là người mẹ duy nhất của nó!”
Tô Phi Á trầm mặc mấy giây: “…….Trông cậu có vẻ… không giống người mẹ duy nhất của nó cho lắm.”
Người mẹ duy nhất của bạn Tiểu Khương “vừa hay” là dì hai của Tô Phi Á. Mấy ngày trước, Tô Phi Á vừa đến nhà dì hai ăn cơm. Cô chắc nịch chắc chắn và đảm bảo, dì hai của cô không có phẫu thuật thẩm mỹ.
Nào ngờ câu nói thật lòng này lại làm Nhâm Tài Tài phật lòng. Nhâm Tài Tài nỗ lực lấy điện thoại từ túi ra, mở tài khoản Weibo @Khương Lạc Thầm happiness4ver, giận dỗi giơ ra trước mắt Tô Phi Á, kiên định nói: “Cậu nhìn đi, mình là người mở fansite đầu tiên cho Tiểu Khương đó, mình không phải mẹ nó thì còn là ai của nó nữa?”
Tô Phi Á: “…..Thế xem ra cậu còn giống mẹ nó hơn là mẹ nó nữa.”
Theo những gì cô biết được, album ảnh trong điện thoại dì hai chẳng có một tấm hình nào của Khương Lạc Thầm cả, toàn là hình cún của nhà dì hai. Đến nỗi hình nền và hình đại diện trong vòng bạn bè Wechat đều là hình chồng và dì hai ôm cún đứng chung. Hai người một cún nở nụ cười hạnh phúc biết bao, không hề có Khương Lạc Thầm gì sất.
Nhâm Tài Tài không hổ danh là fan mẹ, màn hình khoá lẫn chờ của cô đều là Khương Lạc Thầm. Trên màn hình có một app đếm thời gian, bên trên hiển thị: [Trở thành mama của Khương Lạc Thầm được 66 ngày]. Wow, thật là một khoảng thời gian dài quá đê.
Nhâm Tài Tài hỏi: “Thế cậu thì sao, cậu trở thành chị của Khương Lạc Thầm được bao nhiêu ngày rồi?”
Tô Phi Á: “Hình như là….. 8395 ngày đó.”
Nhâm Tài Tài: “Hahaha, cậu hài ghê á.”
Tô Phi Á: “Không dám không dám, nói về hài hước thì cậu còn hài hơn mình nhiều.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa dắt tay nhau cố gắng chen vô cửa. Kiểm tra an ninh cực kì gắt, trên vé có in tem chống vé giả, phải có ba bảo vệ thay phiên nhau soi mới được cho qua. Sau khi vào, tất cả thiết bị ghi âm lẫn ghi hình phải bị giữ lại. Tô Phi Á giao điện thoại ra, camera to tổ bố của Nhâm Tài Tài càng không được cho qua, chỉ đành nuốt hờn để bị khoá lại trong tủ.
Đến khi bọn họ thông qua kiểm tra an ninh, cuối cùng cũng bước vào trường quay đã là chuyện của một tiếng sau.
Bên trong trường quay được bật đèn sáng choang.
Hàng chục chiếc đèn chùm lớn treo phía trên trường quay rộng hàng nghìn m2, giúp không gian bên trong không có cửa sổ lại sáng hơn cả bên ngoài. Sân khấu chính hình tròn nằm ở trung tâm, tất cả các ghế đều bọc quanh dốc sân khấu. Màu tổng thể là màu tím sáng, biểu tượng của [Lôi Đình Vũ Giả] mùa thứ 3 được treo trên cao nhất của sân khấu chính.
Thông thường mà nói, sân khấu của chương trình lúc nào cũng được thiết kế cao hơn khán đài. Khán giả muốn xem tiết mục trên sân khấu phải ngẩng đầu lên xem. Nhưng trường quay này lại đặt khán đài bằng với bên sân khấu, khán giả ngồi xung quanh nhìn về giống như xem trận đấu bóng rổ.
Trên vé có số ghế, vé của Tô Phi Á lẫn Nhâm Tài Tài đều rất gần trước. Bọn họ nhanh chóng tìm về ghế của mình. Vừa ngồi xuống chưa nóng, Tô Phi Á đã chú ý đến khán đài phía đối diện, có một vị khán giả trông rất đặc biệt.
Người đàn ông đó điển trai đến độ xa hoa, tầm khoảng 30 tuổi. Cặp kính gọng vuông vừa vặn trên sống mũi làm tôn lên vẻ hiểu biết nhưng không kém phần sang chảnh của anh. Anh ngồi một mình trên hàng trước nhất của khán đài, vẻ mặt điềm tĩnh, không biết đang suy tư điều gì.
Bất kể là khí chất hay thứ anh mặc lên người đều khác biệt hẳn so với những khán giả xung quanh. Chẳng qua bao lâu, một staff mang thẻ công tác lặng lẽ bước đến bên cạnh anh, trưng nụ cười nịnh nọt, thấp giọng nói vài câu. Cách xa nên Tô Phi Á không biết rốt cuộc bọn họ đang nói gì. Người đàn ông đó khẽ gật đầu, đứng dậy cài nút cuối cùng của bộ âu phục rồi rời khỏi khán đài cùng với staff.
Ở công ty, Tô Phi Á cũng từng gặp qua không ít tai to mặt lớn rồi. Song khi so sánh với người này, tài sản của bọn họ dường như đều không đáng nhắc đến.
Để ý thấy ánh mắt của Tô Phi Á, Nhâm Tài Tài cũng nhìn qua, ‘ui chao’ một tiếng: “Sếp Cố cũng đến xem công diễn rồi à!”
Tô Phi Á ngơ ngác: “Sếp Cố?”
“Sao cậu làm được fan chị của Khương Lạc Thầm thế, đến anh ta mà cậu cũng không biết à?” Nhâm Tài Tài vội vàng giải thích cho cô, “Anh ta là ông chủ lớn aka người đại diện của Tiểu Khương — Cố Vũ Triết đó!”
……
Dưới sự dẫn dắt của staff, Cố Vũ Triết dọc theo lối đi nội bộ của nhân viên đi đến phòng trang điểm của các thí sinh.
[Lôi Đình Vũ Giả] chiếu hai tập một tuần, hôm nay vừa đúng ngày phát sóng tập thứ tư. Kể từ khi tập thứ nhất được phát sóng cho đến bây giờ, nhiệt độ của chương trình tăng lên không ngừng. Văn Quế như một hắc mã bứt phá ầm ầm với bề ngoài xuất chúng lại thêm kĩ năng nhảy càng kinh người, giúp hắn chiếm đóng vị trí đứng đầu hot search một cách vững vàng.
Đương nhiên, sau lưng việc này có sự điều hành của Cố Vũ Triết. Dạo gần đây, đoàn đội marketing cứ luôn tăng ca, từng bước một thả tin tức về mọi phương diện của Văn Quế. Từ việc hắn từng làm thêm ở phòng dạy vũ đạo, cho đến video ở lễ hội nghệ thuật trong trường cấp 3 của hắn. Thậm chí đến tình hình gia đình của Văn Quế đều có đoàn đội marketing đứng sau lưng thúc đẩy.
Không sai, Văn Quế đúng là “mỹ cường thảm”. Nhưng nếu không có sự thúc đẩy của bọn họ thì làm sao fans biết được hắn là “mỹ cường thảm” cơ chứ.
Trước khi chương trình này được chiếu, nhóm nam lâu năm Tinh Chi Tử được xem như chiếc ghế dự bị cho ngôi quán quân. Song hiện tại chỉ dựa vào mỗi một Văn Quế đã đủ để chống lại bọn họ rồi.
Tổ chương trình gió chiều nào theo chiều ấy, đặc biệt chuẩn bị cho Hot Boys một phòng hoá trang riêng, không cần dùng chung một phòng hoá trang lớn với các thí sinh khác.
Lúc Cố Vũ Triết đến gần phòng hoá trang, nghe được một giọng nói vui sướng vang lên từ phía cửa cách vách.
“Khi nãy tôi đi vệ sinh có đi ngang phòng hoá trang của Tinh Chi Tử. Các cậu đoán xem quần áo biểu diễn của bọn họ là gì? — Không ngờ bọn họ lại không mặc áo trên!!!” Lúc thanh niên trẻ tóc cam nói, nét mặt thay đổi xoành xoạch, bộ dáng hớn hở xém chút là thăng luôn, “Back trong nhóm bọn họ còn bảo thầy hoá trang vẽ hộ cơ bụng cho anh ta nữa! Có gì đáng vẽ đâu, đường cơ bụng của anh ta còn sáng hơn mấy vết thâm mụn trên mặt nữa. Thầy hoá trang của anh ta bèn ‘tạo ra từ hư ảo’. Chắc lúc Nữ Oa nặn người cũng không có phí sức đến thế.”
Thầy hoá trang bị cậu chọc cười khúc khích. Anh ta không cầm nổi miếng cọ trong tay, duỗi móng tay đỏ ký lên trán của bạn Tiểu Khương, dịu dàng nói: “Em trai, you are very humorous~ Hí hí!”
Với cái giọng điệu và cách nói chuyện này, nếu như thầy makeup này là trai thẳng ấy hả, vậy nguyên cái giới giải trí này lại chẳng có tên nào gay thật rồi.
Rõ là trước lúc đi “chinh chiến” nhưng bầu không khí trong phòng hoá trang chẳng có chút căng thẳng nào. Hoàn toàn nhờ vào màn tấu hề liên tiếp của bạn Tiểu Khương chọc tất cả mọi người cười.
“……..” Cố Vũ Triết ngập ngừng mấy giây bên ngoài phòng hoá trang, giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa đã ngắt bài diễn thuyết của Khương Lạc Thầm, cũng cắt ngang hứng thú đang nghe cậu diễn thuyết của người khác. Mọi người trong phòng đều nhìn về phía cửa. Lúc trông thấy được Cố Vũ Triết, cả phòng im bặt ngay lập tức. Thầy hoá trang, thầy làm tóc và các thành viên khác của Hot Boys khi nãy còn cười đùa hí ha hí hửng, đến hít thở còn không dám hít mạnh.
Chỉ có mỗi Khương Lạc Thầm sáng mắt lên, lông mày cong cong, cười vẫy tay với anh, nhiệt tình nói: “Ông chủ, ngài cũng đến đây xem bọn tôi à?”
Cố Vũ Triết chậm rãi bước vào phòng hoá trang: “Có vẻ cậu không bất ngờ cho lắm?”
“Có gì đâu mà bất ngờ.” Bạn Tiểu Khương rất thành thật nói, “Nhà tư bản muốn đến xem cây rụng tiền nhà mình không phải là chuyện rất bình thường sao.”
Cố Vũ Triết: “……..” Anh nói: “Có vẻ cậu rất biến thân biết phận nhỉ, cái cây này của cậu tạm thời còn chưa rụng cho tôi được bao nhiêu tiền đâu.”
“Sẽ có sẽ có thôi.” Khương Lạc Thầm vẽ cho ông chủ một cái bánh lớn theo thói quen, “Anh yên tâm. Đợi sau này tôi rụng một đống tiền, điều đầu tiên sẽ làm là chuyển công ty đường vành đai số 5 phía Đông, không ở thôn thành phố nữa! Sau này chúng ta sẽ thuê nguyên một toà văn phòng ở CBD. Mỗi ngày anh đi làm không cần rớ thứ gì hết, chỉ cần đứng trước cửa kính cầm một ly cà phê, ngắm nắng xế chiều từ SKP và trung tâm thương mại thế giới Bắc Kinh, sau đó điềm tĩnh nói một câu: “Tiểu Phùng, đi xem xem tháng này báo cáo tài chính công ty vừa kiếm được bao nhiêu tỷ?”
Có vài lúc Cố Vũ Triết tự hoài nghi có phải mình bị điên rồi hay không, bởi vì anh lại cảm thấy cái miệng lép bép này của Khương Lạc Thầm đáng yêu cực kì.
Anh bước đến bên cạnh Khương Lạc Thầm, thuận tiện đặt tay lên lưng ghế cậu, liếc mọi người trong phòng một cái, hỏi: “Văn Quế đâu, sao cậu ta không ở đây?”
Khương Lạc Thầm: “Quế Quế Tử nói trong phòng hơi ngột ngạt nên ra ngoài hóng gió rồi.”
Ai ngờ cậu vừa nói xong, ba tên thành viên khác của Hot Boy đứng bật dậy, nói liền tù tì: “Sếp Cố, tôi cũng đi hóng gió đây.” “Trong phòng nóng quá, tôi cũng đi hóng gió chút.” “Tạm biệt sếp Cố, sếp Cố ơi bọn tôi sẽ cố gắng, sếp Cố ơi bọn tôi đi hóng gió nha!”
Vừa chớp mắt đã thấy chuồn hết ráo.
Khương Lạc Thầm cảm giác ba tên đồng đội này không được hữu dụng cho lắm. Bình thường hay lén bàn tán phải làm sao mới nịnh hót được Cố Vũ Triết, kết quả Cố Vũ Triết vừa đến bọn họ đã chạy xem ai nhanh hơn ai.
Thân là idol mà lại không biết nịnh hót người đại diện, có khác gì so với nghiên cứu sinh không biết tạo ưu thế với thầy hướng dẫn không? Cái trước không cho bạn tài nguyên tốt lẫn phát lương, cái sau không giao bạn hạng mục tốt lẫn phát lương. Xem ra, làm việc ở giới giải trí chẳng khác nào làm việc ở phòng thí nghiệm, đều là cống hiến tuổi trẻ của mình (mà không đáng một xu) vì lý tưởng của ông chủ.
Sau khi bọn họ đi, thầy hoá trang và thầy làm tóc cũng mượn cớ để rời đi. Cũng may là Khương Lạc Thầm đã trang điểm lẫn làm tóc xong rồi. Thiếu niên sạch sẽ khoan khoái ngồi trước gương, ngũ quan vốn thanh tú nhờ vào trang điểm tinh tế nên càng nổi bật thu hút.
Cố Vũ Triết không có nhìn thẳng vào cậu mà mượn ảnh phản chiếu trên gương để quan sát kỹ lưỡng.
Trong gương, hai người một ngồi, một đứng dựa vào lưng ghế, trông vô cùng hài hoà.
“Đây là trang phục biểu diễn trên sân khấu của các cậu à?” Cố Vũ Triết mặc âu phục cao cấp nhìn quần áo của Khương Lạc Thầm.
“Vâng, có phải rất trẻ trung không? Là cái kiểu 20 tuổi giảm hẳn xuống 5 tuổi ấy?” Khương Lạc Thầm đắc ý tỏ vẻ với anh.
Cố Vũ Triết: “…….Đây là đồng phục cấp 3 nhỉ?”
Anh hoài nghi IQ của Khương Lạc Thầm từ 200 giảm thẳng còn 50.
Như Cố Vũ Triết đã thấy, quần áo mà Tiểu Khương đang mặc bình thường không thể bình thường hơn. Một bộ đồng phục đi đâu cũng có thể thấy, mà còn là đồ thể dục có khoá kéo trắng xanh quê nhất và không nỡ nhìn thẳng nhất.
Nếu bộ đồ này được mặc bởi người khác thì chẳng khác gì một bao ni lông biết đi, song khi được mặc bởi Khương Lạc Thầm lại tôn lên cơ thể cao gầy, chân dài và khuôn mặt nhỏ của cậu. Cố Vũ Triết chưa từng thấy Khương Lạc Thầm thời học sinh, nhưng anh có thể tưởng tượng ra bức ảnh tốt nghiệp cấp ba của Tiểu Khương, thiếu niên luôn tươi cười rạng rỡ chắc chắn là người nổi bật nhất đám đông.
Lúc trước cậu chẳng để ý, lẽ ra cậu đã trở thành ánh sáng chói lọi nhất trong lòng của tất cả bạn học nữ cấp ba.
Nghĩ đến đây, Cố Vũ Triết dùng ngón tay gõ nhẹ lên lưng của Khương Lạc Thầm, sau đó vuốt dọc theo đường cổ áo của cậu. Động tác của anh rất nhẹ, nhẹ đến mức Khương Lạc Thầm không phát hiện ra.
Cố Vũ Triết hỏi: “Tôi chưa xem qua tổng duyệt của các cậu. Chủ đề sân khấu lần này là cuộc sống cấp ba?”
“Cũng kiểu vậy.” Khương Lạc Thầm ngẫm nghĩ, “Túm lại là câu chuyện đuổi theo giấc mộng thiếu niên, tên bài nhảy là [Dream].”
Bởi vì tiết mục ngắn vỏn vẹn bốn phút rưỡi. Những vất vả mà bọn họ đã đánh đổi trong 7 ngày nay chỉ có mình bọn họ biết được, từng chi tiết vũ đạo nhiều muốn chết. Mỗi ngày ngủ không đủ 5 tiếng, đến nằm mơ cũng mơ đang tập nhảy, thở được toàn nhờ vào Red Bull. Khương Lạc Thầm cảm thấy lúc mình ợ trong không khí đều là mùi của axit sulfamic.
Cố Vũ Triết hỏi: “Tiết mục các cậu ra sân thứ mấy?”
“Thứ tự ra sân công diễn dựa vào thứ tự battle lần trước. Bọn tôi đứng hạng nhất nên xuất hiện cuối cùng.” Nhắc đến việc này khiến Khương Lạc Thầm ngán ngẩm, “Ghi hình lần này chắc chắn đến nửa đêm rồi.”
Quay chương trình cực kì tốn thời gian. Tám đội, tiết mục của mỗi đội là bốn phút rưỡi. Tuy nghe có vẻ rất ngắn nhưng lúc ghi hình thực tế phải hao tốn thậm chí 8 9 giờ đồng hồ. Trước khi biểu diễn, mỗi đội đều phải chuẩn bị. Trước khi lên sân khấu, phải điều chỉnh ánh sáng. Khi biểu diễn, trừ sân khấu chính ra còn phải quay phản ứng của khán giả và các nhóm khác. Khi kết thúc màn trình diễn còn có màn mentor nhận xét. Khi nhóm xuống sân khấu rồi, staff còn phải bố trí sân khấu lần nữa để hoan nghênh nhóm tiếp theo…
Nếu may ra thì tầm khoảng 10 giờ tối có thể kết thúc, đen thì dự tính phải quay đến sau nửa đêm.
Nói đến đây, Khương Lạc Thầm nhìn Cố Vũ Triết: “Ông chủ, anh có ở lại xem bọn tôi diễn không?”
Cố Vũ Triết không trả lời thẳng, mà nhẹ giọng hỏi lại: “Vậy cậu thì sao, cậu có hy vọng tôi ở lại không?”
Khương Lạc Thầm: “?”
Cậu cảm thấy câu hỏi này của Cố địa chủ thảo mai thật.
“Khi nãy tôi vừa khách sáo với anh tí thôi.” Bạn Tiểu Khương thẳng thừng nói, “Anh đến đã đến rồi. Nếu không coi từ đầu đến cuối thì đạp ga chạy 80km đến đây là để tập chạy xe à?”
Cố Vũ Triết: “……..” Cậu đúng là không khách sáo thật.
Cố Vũ Triết bật cười. Anh rút tay về, đút vào trong túi, rũ mắt nhìn cậu. Khương Lạc Thầm ngồi trên ghế ngẩng đầu nghênh đón tầm mắt của anh. Ánh mắt cậu trong veo dưới ánh đèn, sạch sẽ giống hệt như bé động vật vừa sinh ra.
“Khương Lạc Thầm, tôi không rảnh như cậu tưởng tượng.” Ông chủ Cố thản nhiên nói, “Tôi đến đây là đi theo một nghệ sĩ đến để gặp đạo diễn. Vừa lúc tôi nhớ ra các cậu biểu diễn hôm nay nên tiện thể ghé qua dạo thôi.”
Cố Vũ Triết nói ra tên của một người nổi tiếng có thực lực. Ở gần đây có không ít công ty truyền hình điện ảnh, rất nhiều đạo diễn lớn thích mua biệt thự gần xung quanh đây. Lúc rảnh rỗi sẽ mời bạn bè đến tiệc tùng, cũng chiêu đãi khách ở đây luôn.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sắp tới giờ rồi, tôi phải đi đây.”
Khương Lạc Thầm “à” một tiếng, hơi mờ mịt: “Anh đi thật à?…….Quế Quế Tử còn chưa quay về mà, anh không gặp cậu ấy chút sao?”
“Cậu ta có gì để gặp.” Cố Vũ Triết nói, “Cậu ta không giống cậu, idol mọc thêm một cái miệng.”
“Có idol nào không mọc miệng đâu, không mọc miệng gọi là dị tật bẩm sinh. Đừng nói tới ra mắt, ra đời còn khó.”
Cố Vũ Triết: “……”
May là Khương Lạc Thầm chỉ ở chương trình này mỗi một tuần. Bằng không Cố Vũ Triết sẽ đắc tội hết tất cả mọi người nếu cậu ở đây quá lâu.
……
Lúc Cố Vũ Triết đến rất kín tiếng, lúc rời đi cũng không muốn quấy rầy đến người nào khác. Chỉ có không ngờ lúc anh sắp bước ra khỏi khu thì lại va vào phải Thịnh Chi Tầm.
Hai người bọn họ một là người đại diện hô mưa gọi gió trong nghề, một người là idol nam danh xứng với thực đỉnh lưu trong giới. Bọn họ thường gặp nhau ở sự kiện, tiếc là hiếm khi có cơ hội tán gẫu vài câu.
Lần trước bọn họ gặp mặt là ở lượt like vòng bạn bè của Khương Lạc Thầm.
Thịnh Chi Tầm đã trang điểm lẫn làm tóc xong. Y là con lai một phần tư với lông mày lưỡi kiếm và mắt sâu, đường nét điển trai nhưng không mang vẻ công kích phương Tây. Thầy tạo hình vì y mà chọn một chiếc áo măng tô xanh navy, phối với sơ mi, rất có hương vị quý ông.
Hai người gặp nhau trên hành lang. Thịnh Chi Tầm chào hỏi trước: “Sếp Cố, khi nãy vừa nghe staff nói anh đến rồi, sao không báo trước một tiếng để tôi bảo người đến tiếp đãi anh.”
Cố Vũ Triết bắt tay y: “Tôi chỉ đến để xem bên Khương Lạc Thầm, bây giờ xem xong rồi cũng phải đi thôi.” Anh không yên tâm bèn bổ sung thêm một câu: “Tính cách của Khương Lạc Thầm không chín chắn cho lắm. Tuần này làm phiền cậu chăm sóc cậu ta nhiều hơn.”
“Lời này của sếp Cố không thể nói lung tung được.” Thịnh Chi Tầm cười đùa, “Bọn họ là thí sinh, tôi là mentor, bình đẳng như nhau mà thôi. Nếu để người khác nghe được tôi quan tâm đến cậu ta nhiều hơn, ngày mai tin thông báo quyết định quán quân ngầm của tổ chương trình sẽ bay ngập khắp trời.”
“Tôi không nói chuyện này.” Cố Vũ Triết đáp, “Tôi nói chuyện khăn giấy.”
Thịnh Chi Tầm: “…….Sếp Cố nhận tin tức nhanh thật.”
Cơ mà giới giải trí đó giờ chẳng có bức tường nào mà không lọt gió, Cố Vũ Triết thần thông quảng đại. Cho dù là huấn luyện khép kín nhưng trong tổ chương trình có xảy ra chuyện gì, anh vẫn có thể được biết ngay lập tức. Hiển nhiên anh cũng sẽ biết được câu chuyện vào buổi sáng ở căn tin hôm ấy, Thịnh Chi Tầm lấy khăn lau mặt cho Khương Lạc Thầm trước bàn dân thiên hạ.
Cố Vũ Triết: “Đúng rồi, tôi vẫn phải cảm ơn thầy Thịnh đây.”
Thịnh Chi Tầm: “?”
Cố Vũ Triết: “Vài ngày trước tôi sang bên ‘Lạc Bảo’ nói chuyện một hồi. Bọn họ có một sản phẩm phụ vừa hay đang tìm đối tượng hợp tác thích hợp. Bọn họ rất thích cảm giác chương trình tạp kỹ của Khương Lạc Thầm. Đợi cuộc thi kết thúc thì tháng sau cậu ta sẽ quay quảng cáo cho ‘Lạc Bảo’.”
Thịnh Chi Tầm: “……Sếp Cố đúng là một thương nhân xuất sắc.”
“Dù sao cậu ta cũng là cây rụng tiền của tôi.” Cố Vũ Triết đút hai tay vào túi, lộ ra ý cười trong mắt sau cặp kính gọng vuông, “Tôi còn đang đợi cậu ta rụng nhiều tiền, đổi một phòng làm việc lớn cho tôi.”
……
Sau khi Cố Vũ Triết đi, Khương Lạc Thầm ngồi trong phòng hoá trang vắng vẻ chán ngắt nên muốn ra ngoài tìm đồng đội.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy được một nhóm con trai đi ngang trước mặt cậu.
Bọn họ là thí sinh nhóm nam trẻ tuổi nhất trong [Lôi Đình Vũ Giả]. Độ tuổi trung bình của bọn họ là 17, vẫn còn là học sinh cấp 3. Hiện giờ cả cái giới idol Đông Á cực kì giỏi ứng biến, nhưng không phải ứng biến năng lực nhảy, năng lực hát mà là ứng biến tuổi. Có vài idol nhỏ bị bệnh còn phải đến khoa nhi, nhưng đã bắt đầu lên sân khấu lộ cơ bụng.
Tỷ như bây giờ, Khương Lạc Thầm 23 tuổi mặc kín đồng phục cấp 3, kéo khoá lên tận trên cùng. Còn học sinh cấp 3 17 tuổi thật lại mặc chiếc áo mỏng xuyên thấu, lúc cử động da thịt sẽ thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai bên gặp nhau, không thể nói là ai mắc cỡ hơn ai.
Nhóm nam: “Chào anh Khương ạ.”
Khương Lạc Thầm: “À… chào chào chào.”
Khương Lạc Thầm tự an ủi mình, 23 tuổi đầu mặc đồng phục cấp ba có làm sao. Trên phim truyền hình còn có đàn ông 40 tuổi diễn thái tử mười mấy tuổi đấy thôi.
Hai bên nói chuyện trong xấu hổ một hồi. Sau khi nhóm nam nhỏ đi, Khương Lạc Thầm luôn ngóng theo bóng lưng của bọn họ, rầy rà chưa chịu thôi nhìn.
Mãi đến lúc sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc— “Đội trưởng, học sinh nam cấp 3 đẹp mắt đến thế à?”
Khương Lạc Thầm bị giật mình, quay đầu lại nhìn. Văn Quế không biết quay về từ khi nào đã đứng sau lưng cậu.
Văn Quế mặc nguyên bộ đồng phục cấp 3 giống hệt cậu. Chỉ có điều hắn vắt áo khoác bên hông nên trông càng cà lơ phất phơ hơn, trông càng giống như học sinh cá biệt không tuân thủ theo nội quy của trường.
Tiểu Khương xấu hổ nói: “Cậu quay về từ khi nào đó?”
“Tôi đứng đây rất lâu rồi.” Văn Quế không kiềm chế được giọng điệu ghen ghét của mình, “Bọn họ đã đi rồi mà anh còn nhìn, học sinh cấp 3 đẹp trai đến thế à?”
Khương Lạc Thầm lắc đầu: “Không có, anh thấy bọn họ là nhớ tới cậu lúc vừa ra mắt.”
Văn Quế: “……”
Lúc hắn vừa debut là vừa đúng 17 tuổi.
Tim Văn Quế khẽ run, rung động trỗi dậy tận đáy lòng. Tiếc là rung động chưa tàn thì bạn Tiểu Khương đã nói câu tiếp theo: “—-Cậu nói xem, bọn họ có quyết định thi đại học không hả?”
Văn Quế: “…………”
Học sinh tốt nghiệp xuất sắc 985 – Bạn Tiểu Khương đây lo lắng: “17 tuổi, bây giờ hẳn là lớp 11 lớp 12 rồi nhỉ. Không lo học hành mà lại chạy lại đây tham gia gameshow! Một điểm bằng một sân khấu. Bọn họ lỡ mất 3 tháng tức là đánh đổi một trăm cái sân khấu rồi! Anh mà là thầy chủ nhiệm của mấy cậu ta chắc sẽ lo chết.”
“……….” Văn Quế mặt vô cảm cắt ngang cậu, “Bọn họ không thi 985.”
“Cũng đúng.” Khương Lạc Thầm tỏ vẻ sâu xa, “Hiện tại idol trẻ đều muốn thi vào Bắc Ảnh Trung Hí, một lớp 20 sinh viên có ít nhất 18 người đã ra mắt. Cậu nghĩ mấy tiết mục biểu diễn vào lễ thành lập trường ấy, fans có đếm xem anh nhà mình được phân hát bao nhiêu câu không?”
Văn Quế đúng là nghe không lọt tai nữa, bịt mỏ cậu kéo cậu vào phòng chờ: “Anh có thời gian quan tâm chuyện thi đại học của người ta, không bằng quan tâm cuộc thi hôm nay đi.”
“Cậu bỏ tay ra!” Tiểu Khương cố gắng vùng vẫy khỏi sự kiềm chế của cậu: “Cẩn thận anh tố cáo cậu bắt nạt học đường!”
“Anh tự nhìn cái đầu loè loẹt của anh đi.” Văn Quế tức tối nói, “Hai ta đứng chung, ai bắt nạt ai cũng chưa chắc đâu.”