Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian - Phương Tử Tại - Chương 28
Biểu hiện cụ thể: Văn Quế thường xuyên đùa kiểu gay ơi là gay, hắn sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp kia chớp lấy nhìn mình, rồi dùng ngữ khí trịnh trọng nói: “Em muốn 1 anh.”
…Bởi thế Khương Lạc Thầm ứ thể hiểu nổi, tại sao người khác trong nhóm đều cảm thấy Văn Quế lạnh lùng khó gần luôn?
Rõ ràng là Quế Quế Tử là một tên nhóc rất thích tấu hài mà.
Ví như hiện tại, Văn Quế khơi đùa chuyện “bottom” với cậu, mà còn dùng đầu gối đụng nhẹ cậu dưới bàn ăn nữa!
Khương Lạc Thầm nào biết nhận thiệt, lập tức đảo khách thành chủ, kẹp hai đầu gối lại, ghìm chặt chân của Văn Quế vào giữa hai gối mình, sau đó nháy mắt với hắn.
“Bottom?” Khương Lạc Thầm le lưỡi liếm môi, nói lấp lửng: “Đó giờ anh vẫn luôn là top của nhóm, sao mà làm bottom được?”
Văn Quế: “…….” Hắn dùng sức rút chân mình ra khỏi đầu gối của Khương Lạc Thầm, mặt không đổi sắc nói: “Anh đi thực tập ở sở thú thật à?”
Khương Lạc Thầm: “Hở?”
Văn Quế: “Em lại nghĩ anh đi thực tập ở nhà máy lọc dầu đấy, biểu cảm của anh khi nãy dầu mỡ thật.”
“……..” Đội trưởng Tiểu Khương nghẹn họng. Hành động liếm môi của cậu khi nãy là kiểu mặt mà bá đạo cường công hay xài mà, cậu đứng trước gương luyện tập rất lâu rồi, sao Văn Quế dám nói cậu dầu mỡ!
Tên nhóc này chỉ mới cao lên vài phân đã dám hất mặt với đội trưởng. Nếu bây giờ Khương Lạc Thầm không cho hắn biết thế nào là lễ hội, nói không chừng Văn Quế sắp sửa leo lên đầu cậu, tạo mưu nghịch phản rồi cơ đấy.
Nghĩ đến đây, Khương Lạc Thầm cau chặt mày lại, trưng vẻ nghiêm túc nói: “Đồng chí Văn Quế, chúng ta thảo luận về vấn đề thái độ của em moojt chút đi.”
Văn Quế nhấc mi mắt, hỏi: “Vấn đề thái độ gì?”
Khương Lạc Thầm gõ gõ bàn: “Anh hơn em ba tuổi, còn là đội trưởng của em, sao em chẳng bao giờ gọi anh là ‘anh trai’?
Thực ra lúc Văn Quế vừa vào nhóm đã từng gọi Khương Lạc Thầm là ‘anh trai’. Năm ấy Văn Quế còn rất non nớt, có cảm giác vừa kiêu vừa chảnh của thiếu niên, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp, song lúc nào cũng trưng vẻ chán đời, như từ chối người khác cách cả vạn dặm. Mặc dù quần áo lúc nào cũng cũ kỹ nhưng từ đầu đến chân hắn luôn sạch sẽ tinh tươm, còn tỏa ra hương thơm xà bông nhàn nhạt. Hắn trông hệt như một chim công con xinh đẹp, cô đơn cao ngạo, không bằng lòng cho bất kì người nào đến gần.
Nhưng đây không phải quá trùng hợp à, Khương Lạc Thầm là bác sĩ thú y. Đừng nói Văn Quế là một con công, cho dù hắn là chim là cá là nhím là mèo con đi chăng nữa, Khương Lạc Thầm đều có thể xử bẹp hắn.
Và thế là tự khi nào, Văn Quế không gọi Khương Lạc Thầm là “anh trai” nữa nhỉ?… Khương Lạc Thầm nhớ nhớ quên quên, hình như là một đêm đông nào đó, sau khi cậu cõng Văn Quế trên con đường vành đai số 5 yên ắng kia, đã không nghe được tiếng gọi “anh trai” từ miệng Văn Quế nữa.
Người ta thường nói, niên hạ không gọi ‘anh’ tức là có nhiều tâm tư, chắc hẳn nhóc con Văn Quế này sẽ không có ý đồ xấu gì đâu nhỉ.
“Tại sao phải gọi anh là ‘anh trai’?” Văn Quế tỏ vẻ thản nhiên, “Đó giờ em chưa từng xem anh là ‘anh’.”
“Vậy em xem anh là gì?”
“…..Là vợ, không được hả?”
“Không được!” Đội trưởng Tiểu Khương sợ bay màu, “Ép hoa thành gay, thiên lôi đánh chết. Khương Lạc Thầm anh đây cả đời tích đức làm việc thiện, sao có thể để bạn thân mình vất vả làm 1 cơ chứ?”
Văn Quế: “………..”
Văn Quế ăn không vô nữa, hắn đặt đũa trong tay xuống, bực mình kết thúc chủ đề này: “Em ăn no rồi, anh ăn nhanh lên.”
Khương Lạc Thầm nhìn mâm đồ ăn trước mặt hắn, bởi vì mỗi ngày vận động nhảy nhót nhiều quá nên thực đơn tẩm bổ cho các thí sinh rất phong phú. Khi nãy Văn Quế lấy một mâm đầy ắp, không biết khi nào đã ăn đến thấy đáy. Có một món duy nhất mà hắn nếm thử một phát rồi thôi, còn lại bỏ mứa hết.
Khương Lạc Thầm vừa nhìn mâm cơm của hắn đã hiểu: “Ài, canh trứng cà chua ở đây làm ngọt à?”
Văn Quế “Ừ” một tiếng ghét bỏ.
Khẩu vị canh trứng cà chua của người Bắc Kinh là ngọt, Đại Xưởng nằm gần Bắc Kinh nên đầu bếp cũng nấu theo chuẩn khẩu vị của Bắc Kinh. Lúc nấu ăn ông đặc biệt nêm hẳn một muôi đường lớn. Văn Quế không kén ăn, món khác hắn đều có thể ăn được, duy chỉ canh trứng cà chua ngọt là hắn nuốt không nổi.
Hồi xưa lúc hắn và Khương Lạc Thầm luyện tập thâu đêm ở công ty cũ, hai người thường xuyên rủ nhau đi ăn đêm. Bởi vì viêm màng túi, món duy nhất mà Văn Quế gọi được là cơm canh trứng cà chua, miễn cưỡng tính trứng như món ăn kèm thịt, nhưng giá cả lại giống như món ăn kèm chay. Chẳng qua lúc nào hắn cũng đặc biệt nhắc ông chủ, không bỏ đường, chỉ bỏ muối.
Khương Lạc Thầm biết tỏng cái nết ăn của hắn.
“Em không ăn để anh ăn cho.” Khương Lạc Thầm không muốn lãng phí đồ ăn, lập tức kéo mâm cơm của Văn Quế sang trước mặt, đổ hết canh cà chua trứng kia vào bát mình.
Về chuyện món này từng dính nước bọt của Văn Quế ấy…Haiz, cũng đâu phải yêu cầu bọn họ hôn nhau kiểu Pháp ngay tại chỗ đâu, ăn cùng một món với anh em tốt chắc cũng không có vấn đề gì chứ hả?
……
Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người với đồng đội khác cùng nhau về ký túc xá.
Chương trình cho bọn họ nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa, vừa đủ có thể ngủ một giấc. Dẫu sao cường độ ghi hình của chương trình quá căng thẳng, ngay cả con lừa của đội sản xuất cũng không thể làm việc 24/24 mà không nghỉ ngơi được.
Bọn họ gặp được đội thí sinh khác trên hành lang ký túc. Sự kiện nhà ăn hôm trước đã được lan truyền đi bởi tốc độ nhanh nhất từ lâu rồi, cho dù hôm đó ai không có mặt cũng biết cả. Tinh Chi Tử và một thanh niên đầu cam đột nhiên xích mích, người mới cực kỳ mồm mép, rõ là chẳng nói một từ nào tục nhưng vẫn khiến Tinh Chi Tử tức muốn lên cơn đau tim.
Quả nhiên làm người vẫn phải đọc nhiều sách tí, chửi người vẫn mát hơn là loại chưa từng đụng vào sách.
Cái đầu cam của Khương Lạc Thầm cực kỳ bắt mắt, đi tới đi lui, tầm mắt của mọi người đều dính chặt vào cậu.
Cậu điềm nhiên như không, không phải chỉ là bị người khác nhìn chằm chằm à, bạn Tiểu Khương đã sớm quen việc bị người khác nhìn chòng chọc rồi. Thỉnh thoảng lúc đối mắt với người khác, cậu vẫn sẽ thoải mái cười đùa hỏi thăm: “Cần ký tên không?”
Có vài tiếng xì xào to nhỏ vang bên tai cậu.
“Gấu trúc đỏ…..”
“Với Thịnh Chi Tầm…….”
“Cha mi……”
Bạn học Tiểu Khương đắc ý nghĩ, xem ra hotsearch nhiều như thế không phải công cốc, sự tích của cậu đã được lan truyền đến tận đây!
Khó khăn lắm mới về được ký túc xá, tên phản bội trên góc tường vẫn còn làm việc rất tận tâm. Vừa thấy bọn họ bước vào phòng, máy quay xoay sang qua ngay lập tức.
Khương Lạc Thầm không sợ bị người khác nhìn, chỉ sợ bị máy quay nhìn chòng chọc. Đây hoàn toàn là di chứng bị trừ tiền do Cố địa chủ gây ra, cậu sắp PTSD tới nơi rồi.
Các bạn cùng phòng khác lại thích nghi rất tốt, mặc dù sinh hoạt dưới camera nhưng vẫn nói chuyện thì nói, nghỉ ngơi thì nghỉ.
Rất nhanh sau đó, cả ký túc xá đã chìm vào buổi trưa yên tĩnh, tiếng ngáy vang lên, có mỗi Khương Lạc Thầm nằm lăn qua lăn lại trên giường, không sao ngủ được.
Nếu đã ngủ không được, vậy thì đừng ngủ.
Bạn Tiểu Khương kéo mền ra, nhìn sang Văn Quế đang nằm đối diện với mình. Máu đùa dai cậu nổi lên, hai ngón tay hệt như tên lưu manh, nhích từng bước nhỏ sang Văn Quế. Hai ngón tay ất ơ vượt qua gối, lội qua lan can, nán lại ở bịt mắt trên giường một hồi, cuối cùng đã đến bên cạnh đầu Văn Quế một cách thuận lợi.
Người đẹp cho dù là trong mộng cũng đẹp chết đi được. Sóng mũi Văn Quế rất thẳng, lông mi dài và cong, sợi tóc xám khói rủ xuống, lộ ra ngũ quan sắc xảo hệt như búp bê. Hắn trông như nàng công chúa đang chờ được hoàng tử đánh thức bằng nụ hôn trong truyện cổ tích. Đoá hoa trời sinh như này sao có thể làm gay được cơ chứ! Bạn học Tiểu Khương nghĩ, nếu cậu xào cp với Văn Quế thì thà để bản thân mình cực nhọc hơn chút, chứ không nỡ để Quế Quế Tử của cậu làm 1 đâu.
Trong đầu Tiểu Khương vừa tràn ngập trong đủ thể loại văn đồng nhân 18+, vừa co ngón cái và ngón giữa lại, lặng lẽ lấy hơi, nhắm ngay trán Văn Quế, ba, hai, một——
Đoạn ngón tay cậu còn chưa búng được trán hắn, Văn Quế đã giơ tay lên, nắm một cách chuẩn xác bàn tay đang nháo loạn của Khương Lạc Thầm.
Bàn tay của hai người xêm xêm nhau, nhưng nhìn kĩ mới thấy rõ sự khác biệt. Tay trái của Khương Lạc Thầm có một vết chai dày nằm giữa ngón trỏ và ngón giữa, đây là vết tích của kì thi viết để lại, đủ để chứng minh thân phận học bá của cậu. Còn vết chai của Văn Quế tập trung ở lòng bàn tay, mạch máu trên mu bàn tay hằn lên rõ, gân xanh nổi lên, cảm giác A cực kỳ không ăn khớp với khuôn mặt kia. Bạn học Tiểu Khương từng nhiều lần xúc động bùi ngùi, thật là một đôi tay thích hợp để truyền nước biển mà.
Bạn học Tiểu Khương không ngờ đến việc bị bắt quả tang, cậu chột dạ nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, đằng hắng một tiếng: “Sao thế nhỉ, sao cậu chưa ngủ?”
“Không ngủ được.” Văn Quế chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Lạc Thầm đang nằm sấp trên giường, “Trước khi ngủ thấy cặp mắt anh láo liên là biết anh sắp bày trò rồi.”
Khương Lạc Thầm: “………….” Đệt, này cũng quá không tín nhiệm anh em tốt rồi đó!
Khương Lạc Thầm: “Nếu cậu cũng ngủ không được thì đừng ngủ nữa.” Cậu ngoắc ngón tay sang lan can, cào cào lòng bàn tay Văn Quế, nhỏ giọng nói: “Đi vệ sinh chung với anh đi.”
“……….” Văn Quế liếc camera trên góc tường, “Quản lý đang nhìn đấy.”
“Nhìn thì nhìn đê. Anh ta là quản lý chương trình chứ có phải quản lý ký túc trường cấp ba đâu. Sao thế, anh em tốt dắt tay nhau đi vệ sinh, anh ta còn có thể trừ điểm ký túc à, không phát khen thưởng cho cậu hở?” Khương Lạc Thầm đẩy mền ra, bước xuống giường mang giày, “Đi đi đi, đi vệ sinh.”
Vừa dứt lời, cậu quay sang giục Văn Quế.
Hết cách, Văn Quế chỉ đành đi cùng cậu.
Bọn họ đi rất nhẹ, chắc chắn không làm phiền đến người khác trong phòng. Hai người rón ra rón rén bước qua đồng đội đang khò khò, đến nhà vệ sinh một cách thuận lợi.
Ký túc xá do tổ chương trình bố trí cho các thí sinh là một dãy phòng, trong phòng tắm có bồn rửa mặt, bồn cầu và vòi hoa sen riêng. Khương Lạc Thầm vừa bước vào nhà vệ sinh đã lập tức khóa trái cửa lại, động tác rất nhanh nhẹn, hành vi rất trôi chảy này dường như đang ấp ủ âm mưu đen tối.
Để đề phòng bất trắc, Khương Lạc Thầm cũng kéo rèm phòng vệ sinh xuống. Cả phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một tia sáng yếu ớt từ khe hở trên rèm lọt vào, tạo ra những lốm đốm sáng tối trên người hai thanh niên.
Bọn họ đứng trong gian phòng vệ sinh im ắng, mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức chỉ còn cách vài milimet.
Thiếu niên tóc cam trông người anh em đang kề sát trước mặt mình, mắt loé sáng: “…..Quế Quế Tử,” cậu kéo tay Văn Quế, đặt nhẹ lên người mình, giọng nói the thé hệt như yêu quái: “Em đoán xem, trong quần của anh có thứ gì ♂ lớn cưng cứng không?”
Văn Quế: “……”
Nét mặt Văn Quế nghiêm túc hẳn. Hắn rút mạnh tay về, gằn giọng hỏi: “Anh mang hàng cấm gì tới đây?”
Khương Lạc Thầm: “……Moá, sao mà cậu nhạt nhẽo thế hả.” Cậu bĩu môi, lùi về sau một bước để kéo dài khoảng cách hai người ra. Vốn dĩ cậu chỉ muốn trêu Văn Quế tí thôi, ai ngờ Văn Quế không phối hợp, vừa liếc đã biết tỏng trò trẩu tre của cậu.
Cậu kéo cạp quần ra, thò tay vô, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại trước đó đã được quấn ở bắp đùi.
Mặt của Văn Quế cứng đờ.
Khương Lạc Thầm khoa tay múa chân: “Cậu đừng có coi thường nó! Đây là Nokia đấy! Năm đó anh thi đại học nên ba mẹ không cho dùng điện thoại, cái này là anh họ truyền lại cho anh, sạc một lần đủ dùng cả tuần! Gọi điện được lên mạng được, ở trong còn có game rắn săn mồi! Sau này em có lên chiến trường thì dùng nó làm áo chống đạn cũng được!”
Văn Quế nhìn chiếc điện thoại cũ không biết được truyền từ thời ông cháu cha nào. Hắn nhìn cậu, rồi lại nhìn điện thoại, đoạn lại nhìn cậu, bỗng cắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cả trưa anh gọi tôi vào nhà vệ sinh chỉ để đưa tôi một cái điện thoại?”
“Đúng rồi đó.” Bạn Tiểu Khương gật đầu, “Anh ở đây có một tuần là đi rồi, cậu còn tận hai tháng cơ. Lẽ nào bị chương trình kiểm soát thật thì không rớ điện thoại mãi à? Có điện thoại rồi cậu có thể liên lạc với dì, sức khoẻ mẹ cậu không tốt, chắc hẳn dạo gần đây không yên lòng đúng không?”
Cậu kéo tay Văn Quế, dúi điện thoại vào tay hắn: “Cậu đừng sợ quản lý, cũng đừng sợ thí sinh khác biết được. Cậu ngoan quá vậy, ai cũng lén trữ điện thoại theo, chỉ có cậu là không dùng, ngốc chết đi được. Cậu làm ba đây lo lắng quá rồi đấy.”
Văn Quế hỏi: “Sao anh biết người khác đều dự trữ điện thoại?”
“Cái này đơn giản mà?” Khương Lạc Thầm chớp chớp mắt, “Các cậu bị nhốt một tháng, theo lý mà nói thì không thể nào lên mạng, nhưng việc anh lên hotsearch với Thịnh Chi Tầm bọn họ đều biết cả, không phải là giấu đầu lòi đuôi sao.”
Văn Quế nắm bắt chuẩn xác được từ then chốt: “—-Thịnh Chi Tầm?”
“Haiz, xào qua xào lại mà thôi, không có gì lạ, không có gì lạ.” Khương Lạc Thầm điềm nhiên xua tay, “Lúc anh thực tập ở sở thú, Thịnh Chi Tầm đến quay chương trình ở chỗ bọn anh. Túm lại chuyện là như này, là như này như này, sau đó anh đã trở thành anh dâu được dân cư mạng công nhận! Tên cp là “Tầm Hoan Tá Lạc”, nghe cũng hay ho đó chứ hả?”
Văn Quế: “……”.
Truyện đề cử: Chỉ Muốn Quay Lại Thời Gian Để Yêu Anh
Bạn Tiểu Khương: “Cậu hiểu mà, chuyện xào cp ấy, bản chất đã là giúp đỡ hộ nghèo rồi, anh với thầy Thịnh xào với nhau thì anh là hộ nghèo kia đó!”
“……..Nghèo chỗ nào? Em thấy miệng anh nghèo nhất rồi.”
Lúc này Khương Lạc Thầm mới nhận ra sắc mặt Văn Quế đã thay đổi, cậu bỗng nhớ đến mấy trận đấu võ mồm giữa fan của Văn Quế và Thịnh Chi Tầm hồi xưa, vội vàng sáp lại nắm cánh tay hắn: “Được rồi Quế Quế Tử, em đừng giận mà, anh chỉ góp vui lấy lệ thôi! Mặc dù anh đã sinh tám nhóc con thiên tài cho thầy Thịnh trong fanfic, còn vì anh ta nên cắt tuyến thể O thành B, thầy Thịnh cũng vì anh bị tai nạn nên ăn năn ho ra máu, nhưng thực ra bọn anh chỉ mới thêm Wechat thôi.”
“Nói hay lắm.” Văn Quế rút tay về, “Đừng dùng cái giọng ỏng ẹo đó.”
“……”
Văn Quế lại nói: “Tôi không giận.”
Hắn nhếch khóe miệng cười: “Thầy Thịnh là tiền bối mà tôi rất kính trọng, năng lực nghề nghiệp mạnh, khí chất sân khấu ổn định. Tôi có rất nhiều điều cần học hỏi từ anh ta. Cơ mà, anh ta đã 28 tuổi rồi, còn tôi mới 20… Tôi vẫn còn trẻ.”
Hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, giọng điệu đó hệt như đang nói Thịnh Chi Tầm sắp gần đất xa trời, ngày mai sẽ nghỉ hưu.
“Sao em nói đỉnh lưu như thế được!” Bạn Tiểu Khương giơ điện thoại trong tay lên, “Em biết không hả, nếu anh ghi âm lại thì em sẽ tiêu đời.”
Văn Quế: “………….”
Tất nhiên là nói đùa rồi, Nokia trong tay Tiểu Khương không biết truyền từ thời ông cố nội nào, vốn chẳng hề có chức năng ghi âm.
……
Lúc Văn Quế giấu xong điện thoại, hai người đi ra khỏi phòng vệ sinh đã là chuyện của hai mươi phút sau.
Chẳng ngờ các đồng đội đã thức dậy cả rồi.
Đồng đội nhìn bọn cậu bằng ánh mắt phức tạp, ngờ vực hỏi: “Hai người làm gì trong nhà vệ sinh mà lâu thế?”
Khương Lạc Thầm ngó sang camera trên góc tường, mặt không đỏ tim không đập nói: “Phong thuỷ đây không hợp, táo bón.”
“Còn Văn Quế…..?”
“Ờ, em ấy đứng bên cạnh anh cổ vũ cố lên.”
“………..”
Cổ vũ cố lên cái khỉ gì? Vừa nghe đã thấy mùi xạo lìn.
Văn Quế ngắt ngang đoạn hội thoại xàm xí của bọn họ: “Được rồi, hai người định tán dốc bao lâu nữa? Đừng làm trễ nải, tổ chương trình bảo chúng ta tập trung tại tòa nhà A lúc hai giờ. Thay đồng phục đội đi, nhanh lên.”
Mặc dù Khương Lạc Thầm là trưởng nhóm của Hot Boys 10, song ở chương trình này vẫn là Văn Quế dẫn dắt. Khi nãy bọn họ đã thương lượng rồi, lúc ghi hình chương trình thì bạn Tiểu Khương vẫn nghe Văn Quế chỉ huy, tuyệt đối không bép xép.
Cho dù trước đó Khương Lạc Thầm chưa từng tham gia qua loại chương trình giải trí nhóm nhạc kiểu này, nhưng cậu đã từng tham gia [Đại Sáng]. Trong một đội ngũ lúc nào cũng sẽ có một át chủ bài gánh team, một khứa bợ đít, một người chăm chỉ âm thầm làm việc, cùng với một cục tạ khi được gánh chỉ biết nói anh ơi quá ngầu!
Trong [Đại Sáng], Khương Lạc Thầm từng là át chủ bài gánh cả team lấy được giải quốc gia. Nhưng khi đến [Lôi Đình Vũ Giả], cậu giật slot làm khứa bợ đít, mỗi ngày đúng giờ thốt mấy lời nịnh hót, bảo đảm làm Quế Quế Tử mát cả ruột gan. Giống hệt với lời cậu nói – vợ vui đời vui, mặc dù Văn Quế không phải vợ của cậu, nhưng làm Văn Quế vui cũng là một việc cực kỳ cần thiết rồi.
Mọi người thay đồng phục đội màu xanh xong thì vội vã đến tòa nhà A. Đồng phục và đầu tóc đủ loại màu sắc trộn lẫn vào nhau, hệt như đã đến lâu đài cổ tích của nàng tiên phép thuật Balala. Khương Lạc Thầm đã cố gắng hết sức để nhớ tên bọn họ nhờ vào bảng tên đính trên ngực, song cậu biết rằng một khi nhóm người này đổi màu tóc, cậu chắc chắn sẽ quên sạch ráo.
Điểm danh các đội mất gần nửa tiếng đồng hồ, đến khi tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, quản lý dẫn bọn họ vào phòng họp. Phòng họp trông rất giống giảng đường của trường đại học, màu sắc thiết kế sáng rực, ở giữa có một sân khấu cao, không có ghế ngồi, chỉ có đệm nhỏ. Mọi người ngồi thành nhóm hai ba người trên sàn, mỗi đội không ai đụng chạm ai.
Văn Quý dẫn đồng đội ngồi thẳng xuống hàng thứ nhất. Thực ra ngồi ở đâu cũng không sao cả nhưng hai trận battle trước hắn đã dẫn dắt đội giành được hạng nhất, nên mọi người đều xem hắn là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất. Cho dù hắn ngồi hàng cuối cùng, sự chú ý của người khác cũng sẽ đổ dồn vào hắn.
Đội Tinh Chi Tử cũng đã đến. Bọn họ ngồi ở một bên của phòng họp, nhìn về phía Khương Lạc Thầm đang ngồi phía xa xa với vẻ mặt không vui.
Trong phòng họp có bảy tám cái camera được lắp đặt tứ phía, xem ra hôm nay ắt hẳn không phải là một cuộc họp nội bộ bình thường.
Ngay sau đó, đạo diễn tổ chương trình bước lên sân khấu rồi phát powerpoint trên màn hình lớn.
Ba ngày trước, tức là thứ Sáu tuần trước, tập đầu tiên của chương trình [Lôi Đình Vũ Giả] đã được phát sóng trên nền tảng video Cây Sung, cùng với chiến dịch PR oanh tạc khắp nơi, nhảy vọt thành video có lượt truy cập cao nhất cuối tuần này, độ hot không ngừng tăng lên.
Trước khi Khương Lạc Thầm vào đoàn, cậu đã đặc biệt về nhà một chuyến để xem tập này với ba mẹ.
Lúc Văn Quế lên sân khấu, cậu hưng phấn chỉ tivi nói với hai người, đây là đồng đội của con, cũng là homie tốt nhất của con. Đồng chí Lão Khương mắt kém, nhìn chằm chằm tivi hồi lâu mới chần chừ hỏi: “Đồng đội của con có nữ à?”
….Lần đầu tiên Khương Lạc Thầm biết được, ba mình còn có thiên phú làm fan bạn trai*.
[*Fan bạn trai: Kiểu fan nữ đổi giới tính của idol mình, tự nhận làm bạn trai idol.]
Tóm lại, quay trở về vấn đề chính. Sau khi tập này được đăng lên đã thu hút đông đảo sự chú ý, tiếp nối độ hot của hai mùa trước đó, bùng nổ đánh giá từ khán giả, lên mấy cái hotsearch liên tiếp.
Tất cả các trang mạng đua nhau lên bài, Cố Vũ Triết đương nhiên sẽ không lãng phí độ hot tốt như thế. Anh đăng sân khấu đầu tiên của Văn Quế lên các trang web lớn. Gương mặt thiếu niên đẹp đẽ ưu tú, song không cố tình đi con đường ‘nữ tính’ mà mỗi một động tác đều linh hoạt, mạnh mẽ, cảm giác A ngập tràn, mỗi một cơ bắp trên người, mỗi một sợi tóc đều trông như vì sống vì âm nhạc.
Sự tương phản rõ rệt này dẫn đến hotsearch bạo ngay lập tức. Trong vỏn vẹn ba ngày, lượng fans trên Weibo của Văn Quế tăng lên gấp mấy lần. Hắn ngồi chễm chệ trên hot search đứng đầu.
Hôm nay, nhóm chương trình đã triệu tập tất cả các thí sinh vào cùng một chỗ, công bố cho tất cả mọi người lượng vote của fans và độ thảo luận. Tất cả các thí sinh nổi tiếng trên bảng xếp hạng đều vui sướng không thôi, còn những thí sinh không tên không tuổi chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Bó tay thôi, giới giải trí vốn đã tàn khốc như thế. Khương Lạc Thầm ngồi trong đám đông, lia mắt đánh giá những người xung quanh.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Văn Quế để ý thấy cậu lơ đãng, nhỏ giọng hỏi.
“Anh đang nghĩ…” Bạn học Tiểu Khương thở dài, chống cằm nói, “….Thực ra công việc ở sở thú cũng được. Mỗi ngày tiếp xúc với động vật còn đơn giản hơn là tiếp xúc với con người nhiều.”
“?”
Ít ra thì chuỗi thức ăn trong sở thú không có gì phải giấu cả, cứ lồ lộ trước mắt thôi, linh dương sẽ không ngu xuẩn đến mức tự nghĩ mình sẽ trở thành con hổ kế tiếp.
Cơ mà người flop sẽ luôn nghĩ bản thân mình chỉ kém chút may mắn, là có thể hot thành đỉnh lưu rồi.
Tỉnh lại hết đi mấy ba ơi—— Không làm được thì đi học đê.
Văn Quế cảm thấy lời này của cậu hơi kỳ lạ, đang định hỏi tiếp thì vào lúc này, đạo diễn trên bục giơ microphone trong tay lên.
Đạo diễn mở lời: “Một tuần sau là sân khấu công diễn đầu tiên của mọi người. Khán giả sẽ được lựa chọn một cách ngẫu nhiên thông qua đăng ký trực tuyến. Vì sân khấu công diễn lần này, trừ năm vị mentor hiện tại, tổ chương trình đã đặc biệt mời đến một vị mentor tạm thời, trong vòng một tuần tiếp theo sẽ dẫn dắt, truyền kinh nghiệm biểu diễn cho tất cả các bạn!”
Cái gì? Lại còn có mentor mới??
Các thí sinh ngồi dưới sân khấu mắt lóe sáng, tiếng xì xào to nhỏ vang lên.
“Tổ chương trình đã rất nỗ lực mới mời được vị mentor nổi tiếng này, theo như tôi biết, cậu ấy cũng là thần tượng của rất nhiều thí sinh tại đây.”
“Cậu ấy là đỉnh lưu nhóm nam hiện tại, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay chào đón——” Đạo diễn kéo dài giọng, giơ tay về phía cửa lớn, “—— B.R.E.A.K. Thịnh Chi Tầm!”
Dưới tiếng hô kinh ngạc của mọi người, cửa lớn phòng họp được đẩy ra, thanh niên với đường nét con lai nổi bật bước vào.
Chiếc áo khoác đen dài được phối hoàn hảo với vẻ bên ngoài cao ráo của anh, gương mặt cân đối điển trai không chút tì vết, đường cằm còn rõ hơn cả kế hoạch cuộc đời của đa số các thí sinh đang có mặt tại đây.
Mà vào lúc vị mentor đẹp trai này bước vào phòng họp, anh đã chú ý đến thiếu niên đầu cam ngồi ở hàng đầu tiên trong đám người.
Thịnh Chi Tầm nhìn Khương Lạc Thầm: “………..” Sao cậu lại ở đây?
Văn Quế nhìn Thịnh Chi Tầm: “………..” Sao anh ta lại ở đây?
Khương Lạc Thầm nhìn Văn Quế: “………..” Sao tui lại ở đây?
—— Đệt, đây là tình tiết bùng binh gì của ba người thế hả???