Hướng Dẫn Làm Idol Bán Thời Gian - Phương Tử Tại - Chương 27
Hành lý lần trước của cậu vẫn chất đống ở góc ký túc xá mà cậu chẳng buồn dọn, thậm chí vali còn chưa mở ra. Lần này, cậu chỉ đơn giản cầm vali rồi đi, thật hiệu quả và tiện lợi.
Khương Lạc Thầm lấy được tư liệu thi đấu của tổ chương trình từ chỗ Cố địa chủ, nên trước khi vào đoàn cậu đã có kiến thức căn bản về chương trình này.
[Lôi Đình Vũ Giả] đến năm nay đã là mùa ba. Hầu hết tất cả các chương trình giải trí có mặt trên thị trường không thể né được “Lời nguyền mùa thứ ba”. Sau khi mùa đầu tiên trở nên nổi tiếng, mùa thứ hai được bắt đầu quay ngay lập tức. Song sau khi mùa thứ hai có lợi nhuận, lại tranh thủ quay mùa thứ ba. Tuy nhiên, chẳng biết do khán giả truyền miệng hay do chất lượng chương trình giảm xuống, điểm đánh giá mùa 3 trên Douban còn thảm hơn cả cố phiếu của rượu trắng, y tế và năng lượng mới.
Nếu không muốn mùa 3 thất bại, chỉ có thể đi một con đường khác.
Và con đường khác mà [Lôi Đình Vũ Giả] đã tìm đó là đổi mùa ba thành “kỳ nhóm nam”. Tổ chương trình đã mời đến tổng cộng 8 nhóm nhạc nam thần tượng trong nước, tiến hành trận pk nhóm nhảy. Nếu như mùa này được nhiệt liệt hưởng ứng, vậy mùa 4 “kỳ nhóm nữ” cũng sẽ được bắt đầu chuẩn bị.
Đối với việc này, Khương Lạc Thầm chỉ có một câu hỏi.
“——Trong giới còn hội tụ được 8 nhóm nam đang hoạt động???”
Mấy nhóm flop này bình thường núp ở đâu thế, cậu còn tưởng muốn tìm nhóm nam trong giới chỉ còn cách tìm trong đội bảo an hội nhạc đấy cơ.
Cố Vũ Triết đưa tất cả tư liệu về thí sinh tham gia thi đấu cho Khương Lạc Thầm, bảo cậu ghi nhớ tên và ngoại hình các thí sinh khác càng sớm càng tốt, đừng để đến lúc gặp nhau rồi lại không gọi được tên đối phương. Cơ mà Khương Lạc Thầm lướt qua một lần, trừ việc hâm mộ những cái đầu đủ loại màu sắc, đủ kiểu loại mũi cao ngất và mấy cặp mắt hai mí ra, thì cậu chẳng nhớ cái gì sất.
Bạn học Tiểu Khương dẹp luôn. Tế bào não cậu quý giá như thế, nhớ được kiến thức căn bản đã mệt lắm rồi, lấy đâu thời gian nhớ những tên flop khác? Hơn nữa, tốc độ cậu nhớ nhóm nam trong giới sao mà theo kịp Tân Văn Liên Bố* lên tin cho được.
[*Tân Văn Liên Bố: Chương trình thời sự hằng ngày.]
Nam nghệ sĩ sập phòng hồi xưa: Chị dâu bạo.
Nam nghệ sĩ sập phòng bây giờ: Thông báo cảnh sát chữ trắng nền xanh.
Nghe phong phanh đâu giống kiểu công ty lớn HW, mỗi năm sẽ đi team building hai lần, nội dung là đưa nhân viên đi tham quan nhà tù Thâm Quyến, những người bị giam ở đây đều là các cựu quản lý cấp cao đã bị bắt vì nhận hối lộ.
Bạn học Tiểu Khương cảm thấy giới giải trí cũng nên noi gương chút đỉnh. Sau này tất cả những nam nghệ sĩ debut phải đi học cách đếm lịch trước tiên, khi tiếng chuông cảnh sát reo lên, nộp thuế đúng hạn, tránh xa gái gú, cờ bạc và ma tuý.
Đương nhiên, những lời này Khương Lạc Thầm chỉ có thể nghĩ trong lòng, tuyệt không thể nói cho Cố địa chủ nghe được.
……
Vào buổi chiều thứ Hai, Khương Lạc Thầm sẽ vào chương trình. Nơi tổ chức đoàn gameshow ở huyện Đại Xưởng, nằm ở ngoại ô của Bắc Kinh. Là một nơi đào tạo ngôi sao nổi tiếng, các studio tập hợp về đây không đếm xuể. Nếu những ai phấn đấu tồn tại trong giới giải trí mà chưa từng đặt chân đến Đại Xưởng, vậy chứng tỏ là người đó chưa từng hot.
Học sinh tốt nghiệp 985 muốn vào công ty Internet lớn, flop dập mặt trong giới muốn vào studio Đại Xưởng, mọi người đều có tương lai tươi sáng.
Lúc Khương Lạc Thầm tới nơi, bên ngoài trại huấn luyện đã có 10 mấy fans ôm camera ngồi chồm hổm rồi. Trong bọn họ vừa có chụp hộ* chuyên nghiệp, cũng có trạm tỷ chỉ yêu duy nhất một idol. Khương Lạc Thầm rất bất ngờ khi phát hiện được một gương mặt quen thuộc trong những trạm tỷ đó.
[*Chụp hộ: Những người chụp hộ sẽ đăng bán lại ảnh cho fans dựa theo lưu lượng của idol đó, chụp càng đẹp giá càng đắt.]
Đó là trạm tỷ của cậu, người mẹ duy nhất của cậu.
Mặc dù chỉ từng gặp thoáng qua trong hội nhạc Tam Sơn, nhưng Tiểu Khương lại có ấn tượng sâu đậm với vị fan mẹ này.
Bạn học Tiểu Khương đó giờ chẳng có gánh nặng thần tượng. Cậu lập tức kéo lê hành lý đến trước hàng rào, chào hỏi với trạm tỷ nhà mình bên kia hàng rào ấy.
“Chị, đến sớm thế ạ, chị ăn cơm chưa đó?”
“…….” Trạm mẹ không ngờ cậu lại bước đến đây, camera trong tay cô đong đưa mấy giây, song cô vẫn đặt xuống, “……Sao em nhớ chị?”
Khương Lạc Thầm đắc ý nói: “Em rất giỏi việc nhớ mặt á!” Tất nhiên với điều kiện là cậu muốn nhớ.
Khương Lạc Thầm không nhịn được hỏi tới tấp: “Chị, cách đây không lâu em có thực tập ở sở thú hoang dã, lên tận hai lần hot search, sao chị không đến chụp em thế. Em còn tưởng mới đó mà chị đã thoát fan rồi.”
Có thể cậu là idol đầu tiên trên thế giới thẳng thắng hỏi fan như vậy.
Cậu thành thật, fan mẹ còn thành thật hơn: “Bởi vì đó là thời gian đi làm.”
Tiểu Khương cảm động chết mất: “Chị ơi, chị tốt thật đấy, biết đó là công việc cá nhân của em nên không đến làm phiền em…”
“Em hiểu lầm rồi.” Trạm mẹ ngắt lời cậu, “Không phải em phải đi làm, mà là chị phải đi làm. Cuối năm làm tài vụ rất bận, chị phải kiếm tiền, không có thì giờ đu idol.”
Khương Lạc Thầm:”……”
Trạm mẹ: “Con trai, hôm nay mẹ cố ý xin nghỉ để đến thăm con, con đừng phụ lòng nghỉ phép năm của mẹ nhé, không được thua kém, phải biểu hiện thật tốt vào.”
Khương Lạc Thầm rưng rưng đáp lại, thế giới của người trưởng thành quả là không dễ dàng mà.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt với trạm mẹ, Khương Lạc Thầm vác hành lý chính thức bước vào trại huấn luyện của [Lôi Đình Vũ Giả]. Việc đầu tiên khi vào trại là quản lý phải kiểm tra hành lý của cậu, tịch thu tất cả món ăn vặt cậu đem theo, sau đó lại lấy máy dò kim loại ra, quét hành lý cậu một lượt từ trong ra ngoài, khiến cậu bèn giao nộp điện thoại của mình.
Sau toàn bộ quá trình này, mãi đến lúc Khương Lạc Thầm gặp được Văn Quế trong phòng chờ đã là chuyện của mấy tiếng sau.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa, thanh niên với ngũ quan ưu tú đẩy cửa phòng chờ ra, trong ánh mắt không che giấu nổi sự phấn khích và mong chờ. Hắn đi qua thẳng đây từ phòng tập nhảy, còn chưa kịp thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, lúc đi qua đi lại đồ dính hẳn vào người, lờ mờ lộ ra cơ bắp cuồn cuộn đẹp đẽ. Mái tóc xám khói của hắn đã dài thêm chút, đuôi sói rủ xuống bên cổ, làm giảm đi cảm giác tinh xảo vốn có của hắn, thêm vào đó một phần trưởng thành hoang dã.
“Quế Quế Tử!!!”
Sau một tháng không gặp, Khương Lạc Thầm nhớ homie của cậu chết mất thôi! Cậu ném hành lý xuống, giang rộng hai tay phi thẳng về phía Văn Quế. Nhân viên công tác sau lưng cậu cũng lập tức đổi hướng máy quay, muốn quay lại một cảnh đoàn tụ nồng nhiệt giữa đội trưởng và đội viên.
Nhưng điều ngoài ý muốn đã xảy ra vào tại lúc này—- Không biết dây điện từ xó nào mắc vào chân của Khương Lạc Thầm, khiến bạn học Tiểu Khương chỉ cảm giác cổ chân mình vừa bị vướng, đùng một phát cơ thể đã mất thăng bằng!
Vừa nghe một tiếng “ầm” lớn vang lên, máy quay lập tức mất hình ảnh của Khương Lạc Thầm, chỉ lưu lại một đuôi tóc màu cam trước ống kính.
—— Bạn Tiểu Khương trực tiếp ngã quỳ trước mặt người anh em tốt của mình.
Nụ cười trên mặt Văn Quế bỗng cứng đờ.
Cả phòng chờ im phăng phắc.
Văn Quế cúi đầu nhìn Khương Lạc Thầm đang quỳ trước mặt mình, dừng vài giây, đột nhiên cũng quỳ xuống chung!
Hai người quỳ mắt to trừng mắt nhỏ.
Khương Lạc Thầm: “…..Không phải chứ, sao em cũng quỳ vậy?”
Văn Quế: “Sợ anh quỳ một mình bị quê.”
Khương Lạc Thầm: “…..Câu trả lời này của em càng làm anh quê hơn đó.”
Văn Quế: “Vậy bây giờ bọn mình đứng lên nhé?”
Khương Lạc Thầm: “Bỏ đi, nếu đã quỳ rồi thì không thể lãng phí bộ nhớ của máy quay đằng sau được.” Cậu suy nghĩ một lúc, hùng hồ nói lớn: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta lập tức kết nghĩa đi!”
Văn Quế vẫn chưa đáp, một giọng nói bỗng vang lên trong phòng nghỉ, không biết là staff nào đó nói—–
“Kết nghĩa không quỳ như thế, cách quỳ của các cậu ấy, bọn tôi thường gọi là phu thê giao bái.”
……
Đương nhiên không có bái.
May thay đây chỉ là ghi hình nên staff đã cứu giúp bọn họ, ra lệnh bọn họ quay lại một đoạn “gặp lại đồng đội” mới.
Bỏ qua sự cố ngoài ý muốn lần đầu, đợt quay lại này cực kỳ thuận lợi, hai người diễn xong một tiết mục chuẩn chỉnh trước ống kính.
Cơ mà tương tác giữa hai người lần này hơi bị nhạt nhẽo. Tổ ghi hình bên cạnh thì thầm to nhỏ, nói hai người thiếu đi phản ứng hoá học cần thiết.
Bạn Tiểu Khương thầm nghĩ, mấy người còn muốn phản ứng hoá học gì nữa? Tôi với Văn Quế là một tháng không gặp, chẳng phải cả đời không gặp, cũng không thể vừa gặp mặt đã ôm chầm nhau khóc sướt mướt chứ. Nếu muốn phản ứng hoá học thật thì để tôi lập tức tạo cho cô quả bom nguyên tử nhé, phản ứng hoá học lớn nhất luôn.
Bởi vì rating mà chương trình giải trí bây giờ bất chấp việc nam nam hay nữ nữ, đều phải tạo ra chút đường công nghiệp. Trước bàn tay thần kỳ của sản xuất hậu kỳ, bất kỳ thể loại show nào cũng có thể trở thành show yêu đương.
Nhưng thế cũng bó tay, cuối cùng show yêu đương thật đã biến thành [Phong cách quý ông tự tin khoe cá tính], khán giả muốn đẩy thuyền cũng đẩy không được, chỉ đành sang các chương trình khác tìm đường để ăn.
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ, Văn Quế giúp cậu kéo hành lý đến ký túc xá học viên.
Khương Lạc Thầm rất ngại ngùng, hành lý này của cậu nặng bao nhiêu cậu biết cả, dẫu sao vẫn là hành lý xếp cho một tháng đợt trước.
“Quế Quế Tử, anh làm cho, em vừa tập nhảy xong, không để em mệt.”
“Không sao đâu.” Văn Quế nói, “Mà anh keo kiệt như này từ khi nào vậy, mất một cái bánh xe cũng không chịu đổi vali mới, mang không mệt à.”
“Không mệt.” Bạn Tiểu Khương thành thực nói, “Có người giúp anh chuyển.”
“……..” Văn Quế sững một chốc, ngoái đầu nhìn cậu: “Còn có người khác phụ anh chuyển hành lý?”
Bạn Tiểu Khương chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Anh tìm được một tên làm nô, không những giúp anh chuyển hàng lý mà còn cho anh mượn quần áo hơn 4 chữ số mặc, mỗi tháng còn gửi cho anh những 1000 tệ.”
“…..Thường cái này không gọi là làm nô.” Văn Quế cũng học theo bộ dạng đè thấp giọng của cậu, “Cái này hay gọi là ATM nô.”
Bạn Tiểu Khương cảm thấy câu đùa này thất đức quá, nếu để Mông Hách biết được, tên thẳng nam mạnh mẽ đó chắc chắn sẽ phun một tràng khó ngửi. Khương Lạc Thầm vừa không nhịn được cười khúc khích, vừa thầm nhấn F trong lòng để Phật tổ tha thứ mình.
Ký túc xá của thí sinh được phân đến trại huấn luyện vẫn khá tốt. Mỗi một đội nhỏ độc chiếm một phòng ký túc lớn, mỗi phòng còn có phòng vệ sinh riêng, mỗi ngày còn có dì đến quét dọn. Đối với Khương Lạc Thầm vừa phủi đít ra từ căn giường chung 32 người mà nói, đây đúng là cuộc sống thiên đường! Trong ký túc có 6 buồng giường trên lẫn dưới, bởi vì bọn họ vốn chỉ có 4 người nên hai chỗ nằm thừa ra đã biến thành nơi đặt hành lý. Hiện tại Khương Lạc Thầm đã đến, một chỗ nằm trong đó được thu xếp trải lại nệm lại lần nữa, biến thành tổ ấm trong một tuần tới cho bạn Tiểu Khương.
Phân chia giường nệm xong, Văn Quế đặc biệt để giường Khương Lạc Thầm sát bên giường mình, buổi tối đi ngủ vừa vặn được nằm đối diện. Khương Lạc Thầm không để ý đến mưu đồ nhỏ này của hắn, để hành lý xuống xong quyết định thay quần áo.
Tổ chương trình giao cho mỗi đội đồng phục tập luyện hằng ngày. Ở bên trong trại huấn luyện, mỗi đội chỉ được mặc quần áo huấn luyện, không được mặc quần áo cá nhân. Đội bọn họ được phát cho chiếc áo thun màu xanh da trời, bên trên là tên của thí sinh, sau lưng in logo và tên đội siêu khổng lồ.
Tiểu Khương đang muốn cởi quần áo ra, song tay vừa chạm đến vạt áo đã bị Văn Quế giữ lại.
“Đừng thay ở đây.” Văn Quế ra hiệu cậu nhìn phía góc tường, “Ở đây có máy quay.”
Bấy giờ Khương Lạc Thầm mới phát hiện, trong căn phòng không lớn này lại được cố định hai chiếc máy quay! Hơn nữa khác hẳn so với chiếc máy quay đã cũ rích trong phòng tập nhảy của công ty bọn cậu. Máy quay ở đây vừa nhìn đã thấy rất mới, phía dưới còn treo một thiết bị ghi âm bên ngoài. Ngay cả khi bọn họ có người thả bom trên giường đi chăng nữa, e là đều sẽ bị máy ghi âm tóm được rõ mồn một.
Hai cái máy quay được đặt ở góc tường, một cái được cố định trên chiếc giường bỏ trống kia.
Khương Lạc Thầm đến gần máy quay góc tường đó, hỏi: “Chẳng nhẽ thứ này mở 24/24 à? Bình thường mấy đứa thay quần áo cũng không được thay ở phòng ngủ luôn?”
“Nếu thay mỗi áo trên thì mọi người không kỹ lưỡng vậy, nhưng thay quần phải vào toilet.” Văn Quế cũng sáp lại đến trước ống kính, hai người đứng cạnh nhau, cùng nhìn về phía ống kính nho nhỏ kia.
Khương Lạc Thầm: “Thực ra có một cách có thể để bọn họ không quay em.”
“?”
“Em xăm trái Thanh Long phải Bạch Hổ, vào cửa đứng trước mặt máy quay thay đồ. Quy định truyền hình không cho phép lộ hình xăm trước ống kính, chỉ cần em cởi thôi, cả cái ống kính sẽ là phế vật, được vài lần thì bọn họ không quay em nữa.”
“……….” Văn Quế câm nín trong giây lát, nhắc nhở cậu, “Camera đằng sau đang có quản lý giám sát đó, bây giờ bọn mình nói gì thì bọn họ đều nghe được hết.”
Hệt như để xác thực lời hắn, máy quay bất ngờ gật đầu lên xuống!
Khương Lạc Thầm: “…….Moá.” Ngữ khí cậu trầm trọng, “Giữa bọn mình lại có một tên phản bội.”
Cuối cùng, bạn Tiểu Khương chỉ có thể cầm quần theo đến toilet thay đồ, tới giày cũng do chương trình mua cùng một lố, từ cùng một nhãn hiệu tài trợ. Giày mới cảm giác rất tốt, ma sát rất đã, bảo đảm cậu sẽ không té lần nữa khi nhảy vài động tác popping mạnh mẽ.
Sau khi thay đôi giày cùng một độ cao xong, Khương Lạc Thầm phát hiện được một điểm khác lạ—- “Văn Quế, có phải em vừa cao lên không?”
Trước mắt cả hai, cậu vươn tay đo đếm. Hơn một tháng trước, cậu và Văn Quế còn có thể nhìn thẳng, bây giờ lúc cậu nhìn Văn Quế đã phải hơi ngẩng đầu lên.
Văn Quế vừa thản nhiên vừa ra vẻ nói: “Đồ ăn tổ chương trình cung cấp rất ngon. Hôm qua kiểm tra sức khoẻ em vừa cao lên thêm hai cm.”
Bạn học Tiểu Khương hâm mộ đỏ cả mắt, chẳng có chuyện gì khiến cậu nghe ghen tỵ hơn là anh em cây khế từng kề vai sát cánh với cậu – kẻ giữ cửa 1m79 lại cao lên rồi.
Khương Lạc Thầm ứ thể hiểu nổi, nếu ông trời đã cho cậu trí tuệ, nhan sắc lẫn sự hài hước, tại sao lại không cho cậu thêm một chút xíu chiều cao nữa cơ? Cậu không muốn làm nhà giàu mới nổi, chỉ muốn cao lên thôi mà. Hiện tại trong giới cạnh tranh gay gắt dữ thế, trong fanfic 1m79 còn không có cửa làm công pháo hôi, chỉ có thể đi làm bình hoa.
Cơ mà làm bình hoa thì phải bị 1. Mỗi lần Khương Lạc Thầm thấy tên mình trong fanfic, không chỉ ê ẩm mông mà đến trái tim cũng đau âm ỉ.
Sau khi thay xong quần áo, vừa hay đến thời gian ăn trưa, Văn Quế dẫn cậu đến nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn ở lầu một, bạn Tiểu Khương vừa bước vào, tiếng ồn ào náo nhiệt của nhà ăn bỗng yên lặng trong nháy mắt. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ vào Khương Lạc Thầm, nếu những ánh mắt đó là thực thế thì sắp xuyên chết Khương Lạc Thầm rồi. Bọn họ đánh giá từng một li của cậu, sau khi xác định cậu không có ba đầu sáu tay gì thì lập tức dời tầm mắt đi như không có chuyện gì xảy ra.
Bầu không khí âm thầm cô lập này, Khương Lạc Thầm đã chuẩn bị tâm lý từ sớm: Văn Quế đã lấy được hạng nhất battle nội bộ hai lần liên tiếp, hiển nhiên mọi người sẽ tò mò phụ diễn mà hắn mời đến là thần tiên chốn nào.
Khương Lạc Thầm lén hỏi Văn Quế: “Sao lại tìm anh phối hợp diễn? Cơ hội hiếm có khó tìm như vậy cậu hoàn toàn có thể tìm một sao lớn, lúc công diễn khán giả không biết ai thì chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho gương mặt quen thuộc thôi. Dựa vào quan hệ của sếp Cố, nếu cậu nói muốn Adele đến trợ diễn cho thì không chừng anh ta lại giúp được đấy.”
Văn Quế: “Chẳng có sao trăng cả.” Hắn nhìn về phía thiếu niên đầu cam, ngữ khí bình thản trả lời: “Em chỉ muốn gặp anh mà thôi.”
Đây đã là lí do duy nhất rồi.
Hai người bọn họ lấy đồ ăn, đi tìm đồng đội mình tụ họp.
Thật lòng mà nói, quan hệ giữa thành viên của Hot Boys 10 cực kì plastic. Dẫu sao hồi trước nhóm bọn họ đông người quá, sau khi chắt lọc bớt thì quan hệ cũng không khấm khá được bao nhiêu. Cơ mà trải qua một tháng huấn luyện khép kín ăn ở chung, quan hệ giữa Văn Quế và ba người kia ắt hẳn đã hoà hợp được hơn chút. Bọn họ thấy Khương Lạc Thầm đến đều chủ động chào hỏi cậu, gọi cậu “đội trưởng”.
Đây thực là một tiến bộ to đùng, bởi vì hồi trước Khương Lạc Thầm từng nghe thấy bọn họ nói xấu sau lưng ở trong toilet, nói cậu “Trâu bò khỉ gì, không phải chỉ học 985 à, ngày nào cũng kè kè khoe mẽ.”, gọi tắt là “985 kia”, nghe như biển số của chuyến xe buýt nào đó ấy.
Khương Lạc Thầm cười tủm tỉm hỏi thăm các thành viên, ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
Nhóm bọn họ không có hồn nhóm, hiển nhiên cũng không có fans nhóm.
Trên thế gian này đó giờ không tồn tại quan hệ đoàn đội hoàn toàn hoà hợp. Một đội bóng còn vì ai dự bị ai ra sân đầu mà cãi nhau ỏm tỏi, càng không cần nói đến giới giải trí cạnh tranh gay gắt.
Làm fan only hại tiền, làm fan cp hại tim, làm fan nhóm hại não. Khương Lạc Thầm kiến nghị tất cả fans làm đều badgirl cho vui, lướt đến ai thì đẩy thuyền, chỉ cần trái tim đủ lớn thì có kết hôn với 8 anh cùng lúc cũng không bị còng đầu.
Bọn họ vừa ăn trưa vừa thảo luận về sân khấu công diễn lần này. Khương Lạc Thầm gần sát giờ mới tham gia, thời gian của cậu không nhiều, trong vòng một tuần cậu phải thuộc hết vũ đạo, đây quả thực là một thách thức lớn.
Vào lúc bọn họ đang thảo luận, bên ngoài có một người bước qua phía bọn họ.
Khương Lạc Thầm ngẩng đầu nhìn sang, đoạn thấy bên cạnh bàn bọn cậu có một thanh niên mặc áo đội caro vàng, ngực in tên đội “Tinh Chi Tử”, đối phương đang dùng ánh mắt cực kì khinh bỉ phán xét cậu.
Bạn Tiểu Khương cảm thấy tên đội này đối với người miền Nam quá ư là thù địch rồi, ngay cả tiếng phổ thông cấp 2 cũng đọc không nổi.
“Anh là trợ diễn mà Văn Quế mời đến?” Người đó vừa mở miệng đã ngập mùi khoe khoang, “Hai lần trước Văn Quế thi lấy được A+ hai lần liên tiếp, bọn tôi rất mong chờ vào biểu hiện ở công diễn. Không biết anh am hiểu gì nhỉ, popping, locking, breaking? Nếu có cơ hội thì nhảy cùng nhau nhé.”
Khương Lạc Thầm nuốt bữa trưa xuống, vươn tay tự chào hàng bản thân: “Tôi là Khương Lạc Thầm, gọi tôi Tiểu Khương là được. Em ấy mới hai lần A+, tất cả các môn tôi đều là A+, am hiểu studying, learning, reading, nếu có cơ hội thì cùng nhau thi 985 nào.”
Mọi người:”………”
Văn Quế:”…….Phụt.”
Khương Lạc Thầm chân thành nói: “Quế Quế Tử, em vừa nói nhà ăn ở đây khá ngon, mà sao anh vừa nếm thử lại không ngon như em nói nhỉ. Sư phụ nhà ăn nấu đồ ăn mặn quá thể đáng, anh mới ăn có chút đã thấy chịu không nổi ấy…”
Cậu lại nhìn sang thành viên Tinh Chi Tử đứng trước mặt cậu, hỏi thăm ý kiến đối phương: “Cậu nghĩ sao? Có phải cậu ăn no rửng mỡ nên thiếu muối không?”
“—- Cậu!” Cho dù tên này ngu xuẩn đến đâu, hắn vẫn nghe ra Khương Lạc Thầm đang cố ý cà khịa hắn. Hắn đập bàn mạnh một cái, vừa định lao lên, đoạn chưa sờ được đến Khương Lạc Thầm đã bị người xung quanh đẩy ra.
“Đừng manh động đừng manh động…”
“Ở đây toàn là máy quay đó…”
“Quản lý thấy rồi…”
“Nếu công ty mà biết thì…”
Khương Lạc Thầm bất động như núi, không buồn nhấc mí mắt lên. Kiểu khiêu khích này trẻ trâu vãi, ở trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên không sống được quá ba chương.
“Mày đợi đó!” Tinh Chi Tử gào rống, “Chúng ta so bản lĩnh trên sân khấu!”
“Được thôi.” Bạn Tiểu Khương nói, “Thằng thua là chó, sau này đi vệ sinh phải nhấc chân đi tiểu.”
Tinh Chi Tử tức trợn mắt, bị đồng đội hắn kéo đi rồi.
Sau khi đám người rời đi, Văn Quế mới giới thiệu cho Tiểu Khương hay về nhóm Tinh Chi Tử này.
Tinh Chi Tử thực chất là nhóm nam thâm niên, debut cùng một thời với B.R.E.A.K Thịnh Chi Tầm hiện tại. Tiếc rằng hôm vừa debut đã bị B.R.E.A.K đè bẹp, cho dù là lượng fans hay chất lượng tác phẩm đều không bằng một góc.
Tóm lại là có cảm giác của đại tiền bối, chứ không có hồn của đại tiền bối.
Kỳ nhóm nam lần này của [Lôi Đình Vũ Giả], Tinh Chi Tử mang theo ba người, hùng hổ muốn giành được quán quân, nào ngờ gặp được ma mới Văn Quế, nên hai lần thi đấu trước đều sít sao đứng vị trí thứ hai. Bọn họ oán thầm trong lòng, hiển nhiên sẽ thấy Khương Lạc Thầm không vừa mắt.
Khương Lạc Thầm hỏi: “Người khi nãy qua cãi nhau đấy là ai? Là đội trưởng bọn họ à?”
“Không phải, đội trưởng bọn họ là một người tốt, bình thường không nói nhiều lắm. Tên khi nãy là tên kém nổi nhất nhóm.” Văn Quế giải thích, “Kém nổi đều có lí do cả, anh ta bốc đồng lắm. Nghe nói hồi trước livestream đánh game chửi tục liên hồi nên nhiều fans đã chạy hết, đến chương trình này là để xào lại độ hot.”
Trong một nhóm có nhân vật trung tâm nổi tiếng nhất, hiển nhiên cũng sẽ có người flop với độ nổi tiếng kém dưới đáy.
Nếu thành viên nổi tiếng nhất được gọi là top, thì thành viên flop nhất sẽ gọi là b…
Leader Tiểu Khương đã học được cách giành trả lời: “Anh biết nè, gọi là bottom!”
Văn Quế: “…….” Hắn câm nín ba giây, “—-Là back, ngược lại với top là back, không phải bottom.”
Đội trưởng Tiểu Khương: “……….”
Văn Quế cười khẽ một tiếng, đụng nhẹ vào gối cậu dưới bàn: “Nhóm trưởng thân mến, nếu anh đã muốn làm bottom tới vậy, thì em có thể cho anh một cơ hội.”
——–
Hời ơi mắc cỡ quá Khương ơi ?? Dịch chương này mà thoát ra thoát vô liên tục vì quê quá á.
Về vấn đề xưng hô của hai bạn: Sau một hồi cân nhắc lâu ơi là lâuuuuuuuuuuuuuuuuu, thì mình vẫn quyết định để hai bạn gọi nhau anh – em trên sóng truyền hình, còn khi nào nói chuyện riêng tư vẫn là anh – cậu và anh – tôi. Tuy lâu lâu nó hơi loạn xạ chút nhưng mình vẫn thích kiểu này nhất, vì nếu ở ngoài đời với vai anh đội trưởng mà em út đi xưng anh – tôi thì nó không được “ngoan” cho lắm á… Còn nếu để anh – em ngay từ đầu thì mình không đồng ý, vì đã quen nhau đâu cơ mà, sau này quen rồi lại mất cảm giác tình của cún con, nên mình cứ chốt thế nhaaaa