[HP] Tù Nhân Ngục Nurmengard - Ám Dạ Công Chủ (Ám Dạ Công Chúa) - Chương 42: Rừng hoa anh đào lãng mạn
- Trang Chủ
- [HP] Tù Nhân Ngục Nurmengard - Ám Dạ Công Chủ (Ám Dạ Công Chúa)
- Chương 42: Rừng hoa anh đào lãng mạn
Nhìn sắc mặt Severus có vẻ hơi thất vọng, Gellert đành phải cười cười đi theo Severus vào khu rừng anh đào, không nói với nhau một lời. Bọn họ đi được một đoạn khu rừng, Severus quay đầu lại nhìn đã thấy dưới đất đã trải dài một đoạn hoa anh đào hồng nhát, hai bên cũng đều là những cánh hoa mỏng manh.
Quay mặt lại nhìn Gellert, Severus mới không tin rằng một rừng anh đào này hoàn toàn hoang dại, chuyện này tuyệt đối không thể không liên quan đến Gellert. Nhìn thấy Gellert lại xảo trá mà cười, không chút nào định mở miệng nói, Severus hừ một tiếng, nghiêng đầu về phía khác đi đằng trước. Không nói thì không nói, y cũng không tin bản thân không tìm được.
Nhìn lại mấy phút đồng hồ, Severus cuối cùng cũng nhìn được nơi khác với quang cảnh hiện giờ, đó là đằng sau cây anh đào phía trước có ẩn hiện một mái nhà. Ánh mắt Severus sáng ngời, hơi có chút vui vẻ, chân đi bất giác nhanh hơn. Đi lại một hồi, đẩy những cành hoa anh đào xuống đất, một tòa nhà cổ đại của phương đông mang phong cách mộc chế lầu các xuất hiện trước mắt Severus.
Mộc chế lầu các tuy nhìn rất tinh xảo, nhưng hình thức lại không phức tạp, nhìn qua vốn không có gì đặc biệt. Nhưng nhìn dãy hoa bao phủ quanh tòa nhà lại khiến ta cảm thấy không chỉ như vậy, đó là loại cảm giác lãng mạn. Severus cũng không phải là cậu thiếu niên mới lớn, nhưng cũng sẵn lòng hưởng thụ ấm áp nhỏ bé mà người yêu hao phí tâm tư cho mình.
Hai người cùng nhau tiến vào trong, tầng đầu tiên là phòng cùng với phòng bếp, Severus liền không thèm nhìn, bước thẳng lên tầng hai. Bên cửa sổ lầu hai có bày một bàn đồ, trên bàn đã dọn sẵn thức ăn sáng cùng phần rượu. Hai người cùng ngồi xuống, Gellert cầm lấy bầu rượu, rót những giọt rượu trong suốt vào chén sứ, phát ra tiếng gió mát tai.
Ngồi hưởng thức rượu cùng món ngon trên mộc chế lầu các, vừa hưởng thức cảnh đẹp, cho dù là Severus không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác yên bình này quả thật khiến người ta chìm đắm. Tạm thời vẫn chưa nói đến, ít nhất có thể khẳng định một chút, chờ đến khi bọn họ ẩn cư, có Gellert theo sống cùng y cũng không quá nhàm chán. Mấy năm nay bởi vì quá bận, Severus đối với tài năng của Gellert về phương diện này cũng không rõ, coi như là niềm vui ngoài dự đoán đi.
Có lẽ đối với bất ngờ của Gellert làm vừa lòng y, Severus hiếm khi quyết định tự mình chuẩn bị bữa tối. Ngoại trừ những thứ có sẵn trong phòng, Severus ngắt thêm ít cành anh đào, sau đó để Gellert đi ra sông kiếm thức ăn. Khó có thể ra ngoài một chuyến, đương nhiên cũng muốn có chút dã thú.
Gellert ngược lại vì lần ở núi Alps nhiều năm trước mà có hơi chần chờ, lúc này Severus lại không vui mà liếc hắn, “Anh đây là đang nghi ngờ thân phận Bậc thầy Độc dược của ta sao?” Tuy rằng y trở thành Bậc thầy Độc dược nhưng lần đó quả thật khiến y rất khó chịu, nhưng năng lực của y là không thể nghi ngờ, y chính là Bậc thầy Độc dược vĩ đại nhất thế giới.
Gellert đương nhiên không thể nghi ngờ, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ Severus năm đó không phát hiện điều không đúng sao? Điều khiến Severus không nghĩ đến là, Khi Gellert trở về, không chỉ mang theo con mồi mà thuận đường còn mang về vài người đàn ông.
Severus một tay cầm cành hoa anh đào, một bên đánh giá đám người có chút chật vật, nhưng đều là những nam nhân có ngoài hình sáng sủa, khôi ngô. Hơi nhíu mày nhẹ, mời mấy người kia vào bên trong ngồi một chút. Severus liền để Gellert mang con mồi hắn xử lý vào trong bếp, tự mình cũng mang theo giỏ anh đào đi theo sau.
Đối với việc Gellert “bắt cóc” những người này, Severus thật sự có chút bất mãn, bọn họ cũng không phải làm từ thiện, quan trọng nhất là, y cũng không thể nghĩ được sẽ có người đến quấy rầy bọn họ buổi tuần yên bình khó có được. Nhưng người cũng đã mang đến đây rồi, lại đuổi đi thì rất không phải đạo, Severus mới tạm thời giữ họ lại.
Nhưng bị chuyện như thế quấy rối, Severus cũng không còn tâm trạng xuống bếp, trên thế giới những người có thể khiến y tự mình vào bếp chỉ gói gọn trong lòng bàn tay, mà đám người bên ngoài hiển nhiên không nằm trong danh sách đó. Gọi đám gia tinh đến tiện thể gọi luôn người hầu ở biệt thự đến, lúc này mới mang trà cho đám người ngoài kia.
Vài người ngồi vây quanh, vừa uống trà vừa nói kinh nghiệm bắt đầu của bọn họ. Vốn dĩ bốn người bọn họ là một đội thám hiểm, lần này cũng là một thành viên trong số bọn họ tổ chức buổi thám hiển nhỏ này, vốn dự tính là không có vấn đề gì, mà không hiểu vì sao lại lạc đường, hơn nữa các dụng cụ thiết bị đều bị hư hỏng.
Bọn họ gặp Gellert là bởi vì trong nhóm bọn họ có một người Nhật, nhìn thấy rừng anh đào phía xa liền nhận ra, vì thời tiết nên hoa anh đào rất sáng, hơn nữa chỗ này còn có một mảnh rừng hoa anh đào lớn như vậy có chút bất thường, cho nên anh ta nghĩ ở đây sẽ có người ở, cho nên liền đi theo hướng anh đào, vừa lúc lại gặp Gellert ra ngoài săn thú.
Severus trong lòng hiểu rõ, những người vốn dĩ là do xui xẻo, không chừng là do Gellert không hạ ma pháp, trong lòng không nhìn nhịn được cảm giác vui vẻ khi có người gặp họa. Y không có hứng thú quá lớn với những khác, ngược lại đối với đội thám hiểm có chút bất ngờ, “Các người là đội thám hiểm chuyên nghiệp sao? Ra ngoài lúc thám hiểm có hay gặp được tình cảnh này không?”
Chuyện này, đội trưởng bốn người George John ngượng ngùng mà nói: “Không, chúng tôi chỉ à đội thám hiểm nghiệp dư, đi với nhau vì có chung sở thích, trừ điều này thì chúng tôi đều có công việc khác nhau. À mà, hai người, không biết phải xưng hô thế nào nhỉ.” John càng thêm ngại ngùng, từ lúc gặp đến giờ lại vẫn chưa hỏi tên người ta.
“Gellert Grindelwald.” Gellert không e dè mà nói ra tên mình, sau đó vươn tay qua bả vai Severus nói: “Đây là bạn lữ của tôi, Severus Grindelwald.” Tuy biết rằng đám người này sẽ không mộng tưởng cướp Severus của hắn, nhưng Gellert vẫn theo bản năng mà tuyên bố chủ quyền.
Khóe mắt Severus vừa giãn, cũng không thể trước mặt người khác mà không giữ mặt mũi cho Gellert được, cũng chỉ có miễn cường mỉm cười. Những vị khách kia nghe xong có chút sửng người, điều đó cũng khó tránh khỏi. Hiện tại bọn họ đang ở Anh Quốc và rõ ràng pháp luật Anh Quốc vẫn chưa cho phép hôn nhân đồng giới. Mà nghe qua cái ho Grindelwald này, vừa nghe chắc chắn là người Đức, đương nhiên cái tên Gellert cũng vậy. Nhưng tên Severus lại là tên người Anh, với lại nước Đức cũng không cho phép hôn nhân đồng giới. Tất nhiên, hai người họ vẫn có thể đến Hà Lan đăng kí kết hôn.
Nhưng dù là thế nào, tình huống này lại tạo cảm giác thật kì lạ. Hai người đàn ông, một Đức một Anh có thể là đi đến Hà Lan kết hôn, sau đó ở sâu trong một nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh lại có một mảnh rừng anh đào, lại xuất hiện thêm một lầu các mang phong cách phương Đông trong cánh rừng. Cho nên, thế này thật sự là quốc gia kì lạ?
Không quan tâm đến biểu cảm kì quái của bọn họ, Severus, nói: “Nơi này tín hiệu thông tin có thật là không tốt, như vây đi, các người trước hết ở tạm chỗ này ăn cơm. Bữa tối tôi kêu người làm, Còn tối thì chúng tôi có một dãy biệt thự trên núi, nếu các người có thể đi đến để ở lại cả đêm, trong biệt thự có điện thoại có thể liên lạc bên ngoài hoặc chúng tôi sẽ gọi người dẫn các người đi ra ngoài cũng được.”
Nếu người cũng đã cứu, vậy tốt nhất là để họ đi là được. Severus không muốn đám người này ở lại nơi mà Gellert chuẩn bị bất ngờ cho y, liền quyết định cho bọn họ ăn cơm chiều rồi để đi rèn luyện thân thể. Nếu không phải đuổi khách đến cửa thì quá thất lễ, Severus thậm chí không muốn cho bọn họ bước vào, vốn dĩ lầu các này là của mình y. Bất luận như thế nào, chờ những người này đi, toàn bộ lầu các này đều phải tẩy rửa một lần sạch sẽ, đến khi nào không còn lưu lại mùi người khác mới được.
Gellert cũng nhìn thấu tâm ý của Severus, có chút áy náy mà cười cười nói với người kia: “Nơi này có hơi nhỏ, hơn nữa cũng không có điện và phương tiện liên lạc. Hơn nữa, trên núi này cũng không có đường đi, chỉ có thể leo lên, cho nên khả năng là vất vả cho các ngươi.” Nói thật thì Gellert lại đắc ý vui vẻ trong lòng, bởi vì điều này có nghĩa là Severus để ý đến hắn.
Vài người vội vàng nói: “Không sao đâu, chúng tôi vốn dĩ đều là người thám hiểm, leo núi đối với bọn tôi mà nói thì không khó khăn. Hai người đồng ý giúp đỡ bọn tôi đã rất cảm kích, còn tưởng bọn tôi còn phải ở lại nơi này vài ngày rồi.” Bọn họ cũng không phải người không biết tốt xấu, tất nhiên cũng biết cảm ơn.
Gellert cười cười không nói nữa, thật ra nếu hắn không giúp đỡ, những người này làm sao thoát trong vài ngày được, không kể tìm lối thoát có khi cả đời vẫn chưa chắc tìm được đường ra. Hắn cũng không muốn tìm đến phiền phức, gây chú ý đến chính phủ Muggle, làm phiền đến yên tĩnh của hắn và Severus, nên mới phải cứu người. Cũng như Severus nói, Chúa Tể Hắc Ám cũng không phải là tổ chức từ thiện.
Gellert dịu dàng nhìn Severus, hắn hiện tại chình là thay đổi vì người trước mắt, trước kia tuy nói là yêu Dumbledore, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ vì Dumbledore mà thay đổi chính mình, đương nhiên Dumbledore cũng như vậy. Cho nên bọn họ cuối cùng dẫn đến không khoan nhượng này. Và hắn cũng chưa từng nghĩ đến, sức mạnh tình yêu có thể thần kì như vậy. Bây giờ, hắn như thay đổi thành một người khác, tuy rằng tên gọi vẫn là Gellert Grindelwald, nhưng trước mắt lại là Severus, trên bản chất hắn gần như không giống như người ở quá khứ.
Nếu là Gellert trước kia, loại cảm giác này đầu tiên nghĩ đến nhất định là kinh ngạc, nhưng hiện tại tất cả tựa như là đương nhiên, thay đổi như vậy nếu là vì Severus, thì cũng không sao cả. Hắn không biết rốt cuộc Severus đối với hắn là cảm giác gì, nhưng chỉ cần cảm nhận được Severus ở bên hắn. Mặc kệ tình yêu cả hai không bằng nhau, hắn cũng không thấy nôn nóng. Hắn biết Severus cũng hiểu được tình yêu không đợi chờ, bởi vì cả hai đều kinh ngạc. Nhưng Severus không hiểu, hắn cũng sẽ thấy bất an, vì cái giá cả hai phải trả cho tình yêu không chỉ là đợi chờ.