[Hp] Ngã Ba Đường - Chương 1 - Không còn đá bạc
Mỗi một phù thủy đều sinh ra với một người thương đo ni đóng giày.
Bạn có thể gặp được người đó, hoặc không, vào những năm bạn bé, hoặc vừa chập chững học những câu thần chú đầu tiên, hoặc khi bạn đang đối diện với công việc và đã có một gia đình cho riêng mình.
Hay là vào những năm cuối cùng, bạn nằm trên chiếc giường trắng tinh tại một bệnh viện nhỏ, với bàn tay khô đét gầy rộc như que củi, rồi chợt nhận ra, người nằm ngay cạnh giường bạn, cách một tấm màn, chính là người thương bạn đã mong nhớ cả một đời mà chỉ được gặp khi gần kề cái chết.
Họ ở ngay kia, với một tấm bụi mỏng rát vàng.
Khi bạn gặp họ, trái tim bạn sẽ biết mệt mỏi và thở than.
Họ đứng kia, như một ánh sáng mang dáng hình sáng trong và đẹp đẽ đương cháy rực.
Và rồi, sẽ có một âm thanh, như một chiếc dùi đánh mạnh vào cái chuông đồng đã phủ bụi, vang bên trên một nhà thờ tại một miền quê hẻo lánh ít người qua lại, vọng lên từ mặt đất.
_________________
Lime là một đứa nhóc mồ côi.
Tất cả những gì cậu ta có chỉ là một cái gậy trông như lấy trộm của mấy đứa chăn dê, một ông lão đầu hói gần đất xa trời mà đã bên cậu ta từ khi cậu ta nhớ được bầu trời có màu thế nào.
Cuộc sống của Lime không tính là tốt, dầm mưa dãi nắng hun cho mái tóc của cậu trở nên vàng hoe. Chứng suy dinh dưỡng khiến cơ thể cậu còi cọc và bé nhỏ. Những chiếc xương nhô ra từ bờ vai mỏng manh và cánh tay khẳng khiu gầy guộc nhấp nhô những đốt xương khi cậu ta bám lấy cây gậy và dằn nó xuống đất.
Trông Lime như một con mèo hen. Đây là ông lão đã nuôi cậu ta bảo.
Lime đã cùng ông lão ấy đi qua rất nhiều nơi.
Bọn họ đã từng quây quanh đống lửa trong rừng, từng nướng cua bên bờ biển, chân trần lội qua con suối nhỏ trên thảo nguyên, rét căm căm chui rúc trong một hang động đợi qua bão tuyết, cũng đã từng đội nắng chói chang chỉ để đuổi theo một con thằn lằn bé xíu qua cả sa mạc.
Lime không đi học, nhưng lão hói nuôi cậu, chính là thầy, là mẹ, là ba, là ông, là bạn của cậu.
Bấy giờ bọn họ đang dựng lều tại một bìa rừng.
Túp lều vải màu đỏ trầm được đóng trên một dải đất trống ít cỏ. Bên ngoài nhóm lửa bắc một cái nồi sắt lớn đang nấu món súp đặc màu cam đương ùng ục nổ bong bóng. Ngay bên cạnh, trên đất là một quả bí ngô bị khoét rỗng ruột mà dám cá là ăn trộm được từ trang trại gần đấy.
Cái món súp sôi không biết bao lâu mà Lime và ông lão hói nhà cậu ta cũng chẳng để ý. Bọn họ lằm bò ngay cửa túp lều, chăm chú vào một tấm da dê cú xì, đã nổi những mốc xanh mốc trắng, ránh tơi tả. Bên trên vẽ đầy những vòng tròn to nhỏ khác nhau, viết dày đặc những kí tự phức tạp khó hiểu, có mấy chỗ trên đó còn mị mài rách trắng xoá.
Lime dùng một cái que củi bé xíu, đã bị đốt đen đầu, tỉ mẩn cẩn thận viết ra những kí tự màu đen, nhoè nhoẹt, cong vẹo, đè lên trên những chỗ trống đã bị xoá đến rách cả ra tại rìa vòng tròn.
Sau khi viết những kí hiệu cuối cùng, cậu đưa tay húych vô lão già ngồi bên cạnh.
Lão ta có một cái đầu hói, gầy guộc. Đôi mắt lão ta trũng sâu xuống. Thời gian đã thật sự có hình thù khi hiện hữu qua dáng vẻ gầy gò, cái lưng còng và những nếp nhăn trải đầy trên tay, đuôi mắt của lão. Tưởng chừng như lão là một bộ xương khô quắt lúc nào cũng có thể đổ rạp xuống rồi hoá thành một đống bụi.
Ấy mà lão, lại có đôi mắt của một kẻ lõi đời, một vẻ tinh anh phóng khoáng, hí hửng và đầy khoái trá. Nó khiến người ta tò mò dáng vẻ thời trẻ của lão như thế nào.
Lime cũng chẳng biết tên họ của lão là gì. Cậu suốt ngày gọi lão ta là Bumble theo như ý muốn của lão. ( Cái tên nghe chẳng hợp với người gì cả- Lime đánh giá)
Bumble đang ngậm một cọng cỏ trong miệng. Thấy Lime kêu mình, lão cũng chẳng ngồi dậy mà vẫn giữ tư thế nằm thẳng, chỉ hơi ngó ngó đầu qua, dùng khoé mắt liếc mấy con chữ không ra hình ra dạng của cậu. Mãi lâu sau lão mới cất giọng.
” Chẳng ra làm sao cả. ” Giọng lão ta không to lắm. Cũng không phải kiểu thều thào, nhưng cũng chẳng oang oang. Mọi từ ngữ đều bình bình lặng lặng, khiến cái cánh lão ta nói chuyện như đang coi thường người khác.
Lime nghe thấy vậy.
Cậu ta trợn mắt lên, dùng cái mẩu gỗ bé xíu chọc rầm rập lên tờ da dê ố màu, để lại những đốm tròn nhỏ bên cạnh những kí tự cậu ta vừa viết.
Bumble không để ý đến cậu, lão nhổm người dậy. Trông gương mặt lão có vẻ bàng hoàng lắm, tại vì lão nhận ra cái đống súp bí đỏ lão bắc từ sáng sớm đã sắp kết vào nồi rồi.
Bumble vội lục lọi lấy ra hai cái bát gỗ đã mẻ. Lão lấy cái muôi sắt vớt lấy súp và thịt bí đỏ còn chưa được tan hết đổ vào một cái bát khiến nó đầy ứ ự rồi mới đặt đến trước mặt của Lime.
Xong xuôi, Bumble mới trút chỗ súp còn sót lại vào bát mình. Lão vừa thổi vừa vui vẻ lắc lư người mình, nói.
” Mi để cái dấu hiệu đó ở đấy, để dùng được một lần rồi bỏ xó ý hả? ”
Bumble uống một ngụm súp nóng. Bụng lão ấm nên, rồi lão thở ra một hơi thật dài đầy thoả mãn.
” Lần trước mi vẽ, thì dùng được nhiều lần, nhưng chẳng đủ năng lượng làm nên tích sự gì. Lần này thì gì và này nọ đấy, mà dùng được có lần. Há há há! “
Bumble trông đến là vui vẻ, nhưng Lime trông cáu bẳn hết sức. Cậu vò tấm da dê cũ nát thành một cục, ném cái que bé xíu vào lửa rồi hằn học nhìn nó lách tách cháy thành đống than.
Sau khi cơn giận qua đi, Lime mới lườm Bumble một cái ( Lão hí hửng vỗ đùi đành đạch), rồi lại lọ mọ vớt tấm da dê đáng thương vừa bị cậu vứt qua một bên lên, dùng bàn tay bẩn thỉu khẳng khiu với những đốt xương lòi ra ngoài để vuốt phẳng lại nó.
Bumble uống xong bát súp. Lão ta quẳng cái bát qua một bên rồi lấy từ trong bộ quần áo rách rưới của mình ra một cành cây dài nhẳng, quơ nó trên không trung như một tên nhạc trưởng đang giữa buổi diễn. Bằng một cách thần kì làm sao, cái bát vừa bị ổng bỏ lăn lóc và cái nồi súp với cái đáy có cặn bí đỏ đặc sệt két lại mà tưởng như không bao giờ có thể chà ra được nữa lại trở nên sạch bóng.
Lão hăm hở cất cây gậy lại vào người, đứng thẳng dậy, vặn vẹo cái hông già cỗi vang lên những tiếng lạch cạch lanh lảnh, nói với Lime.
” Ăn xong thì nhớ qua quán lấy đồ giúp ta. “
Sau đó lão chui lại vô trong lều.
Chẳng lâu sau đó tiếng ngáy như một con bò mộng vọng ầm ầm từ trong ra.
Lime mím môi, cậu bé ăn dở dang bát súp bí đỏ, rồi đặt nó xuống. Sau đó liền cất tờ da dê đã cũ ấy vào một cái túi nhiều vết khâu vá chằng vá đụp.
Lime đứng dậy, cậu đưa hai tay lên miệng, và húyt một tiếng thật dài.
Sau 1, 2 phút, từ trong rừng lao ra một bóng đen. Ấy là một con chó to với bộ lông đen quăn tít và bện dính vào nhau bởi vết bẩn. Nó gầy trơ xương, với đôi mắt không mấy thân thiện.
Nó chạy đến bên chân Lime, rồi ngồi xuống, và thở hồng hộc. Cậu bé chồm xuống bên cạnh nó, nắm lấy hai tai nó rồi nhìn chăm chú. Sau đó cậu đè cái đầu nó xoa nhẹ. Con chó liền kêu lên một tiếng.
Rồi Lime lom khom cúi người cầm lên một thứ được buộc chung vào cái cột chống lều.
Cậu cầm trên tay một cái gậy thật dài. Nó hơi xiên vẹo, không được thẳng lắm, có chỗ hơi xây xước, đuôi gậy đã mọc rêu và dính bùn. Đầu nó hơi cong lại như một dấu hỏi lớn. Trên đó được khắc chi chít chằng chịt những chữ mà đến Lime cũng chẳng tài nào hiểu nổi.
Con chó đứng quấn bên trên Lime. Một tay cậu ôm xốc lấy người của con chó đen lên, tay còn lại gõ cây gậy thật mạnh xuống đất.
Như một cú kéo mạnh ở rốn. Hình ảnh con chó đen ấy và Lime như trộn chung một chỗ với nhau rồi biến mất.
Bọn họ xuất hiện cùng nhau tại một quán hàng xập xệ ở hẻm Knockturn.
Một căn phòng tối mò, rất bụi và đầy mạng nhện. Nó được xếp chi chít những thùng hàng cao ngất, còn có cả một cái cửa sổ nhỏ trên tường ( mặc dù cái cửa đó chả có tác dụng gì trong việc làm căn phòng sáng sủa hơn cả).
Mặc dù đã đến nhiều lần nhưng Lime chẳng quen được với cái vị bụi dày đặc nặng quánh lúc nào cũng xộc vào mũi này.
Trong góc căn phòng kê một cái bàn thấp. Nơi đó có một yêu tinh tai nhọn già nua với cái mũi khoằm và nổi nhiều mụn cóc. Tóc tai ông ta dựng đứng chia chỉa và đôi mắt dằn dữ chẳng khiến người ta có thiện cảm nổi.
Ổng mặc một chiếc gile nhiều vết ố và đang cầm kính lúp chăm chú xăm xoi một viên đá màu xanh nhạt.
Khi nhận thấy có thêm một người trong phòng, yêu tinh nọ mới lật đật chậm rì rì bước xuống, xói mói và không thân thiện nhìn Lime.
” Lại là chú mày. “
Lime cúi đầu chào ông ta, con chó đen xì bên cạnh cậu cũng nhìn ông ta rồi kêu một tiếng.
” Tao đã bảo. ” Ông ta càu nhàu. ” Đừng có mang con chó này đến đây nữa. Lần nào cũng thế. “
Ông ta cũng chỉ nói cho sướng miệng thôi, vì ổng biết rằng, dù nói bảo lần thì Lime cũng không nghe.
Thô lỗ hừ mạnh một cái rồi liếc xéo, lão yêu tinh chống cây batong đi vòng qua cậu. Lão ngồi xổm rồi kéo từ góc những thùng hàng ra một cái hòm gỗ.
” Gần Giáng sinh rồi nên đá bạc khan hiếm, tao không còn nhập hàng nữa. Nhưng tao sẽ đưa thêm cho nhóc bột hoa lăng nghiền. Giữ nguyên giá tiền. “
Đá bạc là một nguyên liệu rất đắt được sử dụng trong luyện kim và vẽ trận. Bình thường lão hói nuôi Lime vẫn luôn đều đặn nhập hàng từ nơi này về. Nhưng bây giờ yêu tinh già lại định quỵt, mặc dù Bumble đã đặt tiền cọc, để bán cho Lime một loại nguyên liệu rẻ bèo khác với số lượng lớn.
” Không. ” Đến lúc này mới thấy Lime mở miệng một câu. ” Thế thì không lấy. Trả tiền cọc. “
Lão yêu tinh già nghe thấy liền tức giận đập cái rương gỗ xuống đất khiến đống bụi kẹt giữa những tấm gỗ đóng sàn bay mù mịt.
Lão nói. ” Tao đã bảo, Giáng sinh rồi, chẳng còn ai nhập đá bạc nữa, chú mày có tìm cả cái hẻm Knockturn này, hoặc qua cả hẻm Xéo, cũng sẽ chẳng chỗ nào bán đá bạc cho chú mày đâu. “
” Trả tiền cọc. ” Lime cứng nhắc lặp lại. Cậu căng thân thể gầy gò và không được cao lắm của mình lên như một hiệp sĩ nhỏ tuổi, gườm gườm nhìn lão yêu tinh.
Con chó đen bên chân có vẻ cũng hiểu được đối thoại giữa cậu và yêu tinh già. Nó hạ thân trước xuống, cong lưng và gầm gừ về phía lão.
Nhìn thấy con chó, lão yêu tinh cũng có chút sợ hãi, vì con chó Lime mang cùng, mặc dù gầy còm, nhưng nó to y như một con sói vậy, thậm chí còn hơn
Lão lại nhớ đến ông già nuôi Lime, cùng đôi mắt tối tăm, chòng chọc, phủ đầy băng và cành khô của ông ta.
Cuối cùng lão yêu tinh nhượng bộ. Lão không nên vì tham chút tiền mà mất đi một mối hàng được.
” Được rồi. May là tao vẫn có ít hàng tồn để bán cho chú mày. ”
Lão yêu tinh tự tìm cho mình một nấc thang đi xuống. Lão xoay người, mở nắp rương để tiếp tục tìm kiếm đồ đạc.
Đúng lúc này thì có tiếng chuông vang lên ở gian ngoài.
Lão yêu tinh liền nhổm dậy, rồi nói với Lime.
” Đợi ở đây. “
Nói xong lão liền chống batong tập tễnh bước ra ngoài.