HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN VÔ THỜI HẠN - Wenzi - Chương 12 - Chương 12
Nếu hắn đã nói vậy thì cô không khách sáo nữa, Đàn Tịch Hy mỉm cười quay sang nói với Diệp Tô Ái.
“Dạ được mẹ, con sẽ ở lại đây vài ngày.”
“Thế thì được quá rồi!”
Bà hớn hở đến đứng bật dậy nhảy lên tại chỗ, sau đó lại ngồi xuống đặt tay Đàm Tịch Hy vào trong lòng tay bà.
“Thằng nhóc này đã lớn thế này rồi mà nó không chịu để ai vào trong mắt, bố mẹ cũng phải vất vả lắm mới bảo nó nhanh chóng lấy vợ. Chẳng biết đã qua bao lâu rồi nó mới nhìn trúng con, may mắn là cưới con đó nếu không nó nhìn nhầm những cô…”
Diệp Tô Ái nói đến đây đột nhiên lại dừng, bà khẽ thở dài một hơi rồi lại nói tiếp:
“Thôi không nói đến chuyện đó nữa. Mẹ cũng nghe Quân Quân nói về chuyện của nhà con rồi, con đừng lo lắng về chuyện này, cứ để thằng bé giúp đỡ gia đình con nhé! Cũng thành người một nhà cả rồi mà.”
Đàm Tịch Hy nghe đến đây thì khoé miệng bỗng cứng đờ, hiện lên trong đầu một vài suy nghĩ khinh thường anh. Giúp đỡ? Giúp bằng cách lấy con làm trò đùa cho anh ta? Ha, quả là một người có lòng tốt.
Ánh mắt cô không tự chủ được mà liếc ra sau nhìn hắn, nhưng rất nhanh lại thay đổi hoàn toàn biểu cảm. Đàm Tịch Hy nhìn mẹ cười, như tán thành mà đáp lại.
“Vâng, anh ấy là người lương thiện biết bao nhiêu mà ạ. Con sẽ cảm kích vô cùng nếu anh ấy giúp đỡ gia đình con ạ.”
“Nào nào, con đừng có nói chuyện như thế. Nghe như thể là người lạ với nhau không ấy.”
Đàm Tịch Hy lại cười, nhanh chóng nói: “Con biết rồi, sẽ không nói như thế nữa ạ.”
Nguỵ Minh Quân đang ngồi ăn trái quýt nghe mẹ chồng nàng dâu nói chuyện, anh nghe giọng bọn họ nói có vẻ rất nhẹ nhàng mà như đang cố tình đâm chọt vào anh ấy nhỉ?
Nói chuyện mãi một lúc sau mới chịu kết thúc, Nguỵ Thiên Thành bắt đầu mỏi người nên Diệp Tô Ái liền kêu hai vợ chồng trẻ đi lên lầu nghỉ ngơi rồi bà đưa ông vào phòng.
Đi lên phòng theo hướng chỉ tay của bà, Nguỵ Minh Quân biết là nơi nào nên đi trước dẫn đường.
Khi mở cửa bước vào, bên trong đều có các trò chơi của trẻ con được trang trí trên các chiếc tủ, trên tường còn có treo một vài bức tranh của đứa nhóc nào đó.
Đàm Tịch Hy sau khi xem xét kĩ mới nhận ra đứa nhóc trong ảnh chính là Nguỵ Minh Quân, cô hoảng đến giật nảy người.
Hồi nhỏ trông đáng yêu, dễ thương biết bao nhiêu thì lớn lên trông tà ác, bất lương hết bấy nhiêu!
Cô đưa mắt nhìn lại căn phòng, thấy chỉ có một chiếc giường thì đôi mắt hơi nheo lại nhưng cô không lên tiếng.
Nguỵ Minh Quân chẳng nói tiếng nào từ khi ở bên dưới nhà lên đến trên này, anh đi thẳng vào nhà tắm rồi đóng cửa cái rầm lại.
Đàm Tịch Hy tiến đến tấm kính được chắn lại thay cho một bức tường, cô đưa mắt quan sát nhà của bố mẹ. Nhà có một cái sân rất lớn, bên trong còn có vườn, nhìn kĩ thêm thì có nhân viên đang chăm sóc ở khắp mọi nơi.
Cô là người khá thích nhìn ngắm xem từng hành động của tất cả mọi người nên khi ai đó làm gì Đàm Tịch Hy đều nhìn chằm chằm vào. Cũng vì thế mà trước nay gây nên hiểu lầm không đáng có…
Cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, Đàm Tịch Hy nhẹ nhàng xoay người đi đến hướng chiếc giường. Cô ngồi lên tìm kiếm một cái gì đó để đặt ở giữa ngăn cách lại.
Sau khi tìm được chiếc gối ôm dài cô đặt vào giữa giường rồi bản thân nằm xuống một bên của chiếc giường.
Nguỵ Minh Quân tắm xong đi ra thấy Đàm Tịch Hy đã nằm ngủ trên giường, còn có một cái gối ôm dài nằm ở giữa khiến anh cảm thấy có chút cạn lời.
Không quan tâm đến nữa, anh ngồi xuống chiếc sofa bên góc tường lấy laptop bật lên, bắt đầu hoàn thành công việc của ngày hôm nay.
Ngủ đến khi bầu trời đã tối hẳn Đàm Tịch Hy mới chịu thức giấc, cô mơ màng nằm ngửa ra nhìn lên trần nhà.
Cho đến khi ánh mắt bớt nhoè cô mới di chuyển sang nhìn xung quanh căn phòng. Cả căn phòng tối om, chỉ nhờ đèn điện ở bên ngoài chiếu vào mà sáng được vài nơi.
Đàm Tịch Hy đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, màn hình sáng của laptop chiếu vào mặt của anh nên cô có thể nhận ra đó là ai.
Cô nằm di chuyển người, không thể tránh khỏi việc có tiếng động. Nguỵ Minh Quân đang tập trung, nghe có tiếng động phát ra ở phía của cô thì ánh mắt không rời khỏi màn hình mà lên tiếng:
“Dậy rồi? Xuống nhà chuẩn bị ăn tối, bố mẹ tôi cũng chuẩn bị xuống rồi đấy.”
“… Biết rồi.”
Đàm Tịch Hy ngồi dậy, cả người cảm thấy có hơi mỏi nên cô vươn hai tay lên duỗi thẳng người ra. Cảm thấy có đỡ hơn chút rồi Tịch Hy mới bỏ xuống.
Chẳng thấy điện thoại nằm ở đâu, Đàm Tịch Hy loay hoay mò tay tìm kiếm. Mãi một hồi mới tìm thấy ở dưới chiếc mền cô đắp.