Hợp Đồng Đầy Dụ Dỗ Của "Lục Trà" Tiên Sinh - Lục Phiêu Diêu (full) - Chương 80
Trong đoạn video, người đàn ông này vẫn ở công ty, quần áo chỉnh tề, chỉ có điều đôi mắt anh ấy hiện rõ quầng thâm mắt, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, chỉ có điều ánh mắt anh ấy rất nhu hòa, ôn nhu như nước.
Trà Dụ nâng mắt nhìn thẳng vào camera, lên tiếng:
– Xin lỗi vì đã lên tiếng chậm trễ. Vấn đề bản hợp đồng đó là lỗi của tôi.
Nói rồi anh cúi đầu:
– Là do tôi yêu Lục Phiêu Diêu, nhưng lại chẳng có cách nào tiếp cận em ấy, nên phải dùng cách hạ lưu nhất. Là lỗi của tôi, ngay lúc này tôi muốn gửi lời xin lỗi đến em ấy.
Anh ngẩng mặt lên, mím môi:
– Phiêu Diêu, tôi yêu em là thật, và tôi tình nguyện xé bỏ bản hợp đồng này. Lần này, tôi muốn quang minh chính đại theo đuổi em.
Trà Dụ ngừng một chút, sau đó mới bổ sung thêm:
– Mong người hâm mộ của tôi sẽ không công kích em ấy, càng mong những người qua đường đừng công kích em ấy, tất cả là lỗi của tôi. Còn nữa, những nhà báo đã dùng những lời lẽ nặng nề sỉ vả nhân cách em ấy, tôi sẽ gửi đơn kiện các người.
Đoạn video vừa tung lên đã nhanh chóng leo lên top một tìm kiếm, từ người hâm mộ lẫn người qua đường đều bất ngờ.
Có người chia rẽ, có người ủng hộ, cũng có người không quan tâm.
〈 Gì vậy trời, cựu ảnh đế vậy mà lại thích một diễn viên nhỏ? 〉
〈@lautren có ý gì, cựu ảnh đế thì phải thích thiên sứ hay tiên nữ à? 〉
〈 Trà Dụ cũng là con người mà, anh ta thích ai thì liên quan gì tới nồi cơm điện nhà mấy người 〉
〈 Thấy hai người cũng khá xứng đôi ấy chứ 〉
〈 Thôi thôi, nhìn là thấy giống cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga rồi 〉
〈 Thất vọng về Trà Dụ, xin phép không hâm mộ anh ta nữa 〉
〈 Tôi vẫn mãi mãi anti Lục Phiêu Diêu 〉
〈@lautren kệ má chứ, trong giới giải trí thiếu gì người làm tình nhân, chị nhà tôi là bị Trà Dụ dụ dỗ 〉
〈 Thôi dù sao cũng chúc phúc hai người ấy 〉
〈 Tình cảm quá nồng nhiệt cũng quá đáng sợ rồi, vì yêu mà như muốn giam cầm người ta 〉
〈 Không biết ai là người sai trong chuyện này luôn 〉
Lúc Lục Phiêu Diêu phát hiện đoạn video, cô như chết đứng tại chỗ. Những người từng mắng miết cô nay đã quay lại ủng hộ cô, còn anh, anh ấy vậy mà lại lên tiếng vì cô.
Chợt ngay trong tim cô như được tưới dòng nước ngọt như mật, khiến cô không thể không vì anh mà loạn nhịp.
Cô vậy mà lại thích anh sao?
Lục Phiêu Diêu chậm rãi nâng tay chạm lên ngực trái, trái tim cô đang đập rất nhanh, nó như thay cô trả lời câu hỏi trên.
Phải, cô thích anh thật rồi.
Lúc này, cửa nhà bất ngờ bị mở tung, Trà Dụ với đầu tóc cùng quần áo xộc xệch chạy nhanh vào nhà, lao về phía cô như một cơn gió.
Anh ôm chầm lấy cô, dụi đầu vào hõm cổ cô, khóe mắt vốn khô khốc nay lại dần ẩm ướt:
– Phiêu Diêu, thật xin lỗi, anh không bảo vệ được em. Anh sẽ xé bỏ bản hợp đồng, trả tự do cho em.
Lục Phiêu Diêu vốn đang rất vui vẻ khi được anh ôm lấy, nào ngờ nghe anh nói vậy, cô liền muốn chửi anh:
– Trà Dụ, anh nỡ để em rời đi sao?
Trà Dụ mím môi, lắc đầu:
– Không muốn, nhưng ở cạnh anh khiến em chịu tổn thương thì thà anh thả em rời đi.
Lục Phiêu Diêu rời khỏi vòng tay anh, dưới ánh mắt lưu luyến của anh, cô đưa tay nâng gương mặt anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, sau đó di chuyển lên đầu mũi, mi mắt, thái dương:
– Trà Dụ, em yêu anh. Em muốn được ở cạnh anh.
Trà Dụ đứng người khi nghe thấy cô nói, anh lắp bắp:
– Em vừa nói gì? Có thể nói lại không?
Lục Phiêu Diêu phì cười:
– Em nói ngày mai chúng ta hẹn hò đi, bạn trai của em ạ.
Trà Dụ mím môi, quay mặt đi:
– Anh thật sự không cần em vì thương hại mà chấp nhận ở cạnh anh. Phiêu Diêu, nhân lúc anh mềm lòng, em mau rời khỏi đi.
Lục Phiêu Diêu phồng má, chu môi, giọng nũng nịu:
– Anh lại phát điên cái gì thế.
Cô trèo lên sofa, cao hơn anh một khúc, cao giọng nói:
– Em yêu anh, em yêu một Trà Dụ luôn âm thầm giúp đỡ em, em yêu một Trà Dụ thấy em buồn mà an ủi, em yêu một Trà Dụ hay cho em ăn kẹo, em yêu một Trà Dụ vì em mà pha cocktail, em yêu một Trà Dụ luôn tặng hoa cho em, em yêu một Trà Dụ luôn mang cho em cảm giác an toàn, em yêu một Trà Dụ vì em mà nhận hết mọi lỗi lầm, em yêu một Trà Dụ luôn bảo vệ em.
Trà Dụ ngẩng mặt nhìn cô, anh cong môi, ánh mắt dịu dàng, đưa tay đón lấy cô xà vào lòng anh.
Thì ra người anh yêu vừa hay cũng yêu anh. Thật trùng hợp.
Anh cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô:
– Vậy em không yêu một Trà Dụ hàng đêm giúp em sung sướng sao?
Hai lỗ tai của Lục Phiêu Diêu đỏ bừng, cả gương mặt cùng hồng hồng, thân nhiệt cô nóng lên:
– Đồ đáng ghét, lưu manh, xấu xa.
Trà Dụ ôm chặt lấy cô, nhịn không nổi mà bật cười.
Anh muốn giữ cô lại, suốt đời này nơi nào có cô thì phải có anh.