Hợp Đồng Cả Đời Của Tiêu Tổng - Đường Tử Tranh (full) - Chương 56: Anh rất nhớ em
Để có thể cho cô một hôn lễ thế kỷ, Tiêu Dạ Tĩnh đã phải sắp xếp công việc ổn thỏa, để bàn giao lại cho nhân viên.
Hôm nay anh bảo muốn dẫn cô đi đến một nơi, trên đường đi anh bắt cô nhắm mắt lại, không được ti hí.
Xe dừng lại, anh dắt tay cô xuống, tuy không nhìn thấy cô cũng đoán được phần nào. Nơi này có mùi hương, mùi vải nhuộm, mùi nước xả vải rất thơm.
” Ngạc nhiên chưa?”
Anh thả tay, cô từ từ mở mắt ra. Trước mặt là Quân Thần, Lan Khuynh, Bevis, Hi Văn, Cẩn Bách và Nguyệt Thiền đang đứng nhìn cô.
Cô không hiểu lắm, quay lại hỏi anh. ” Đây là bất ngờ mà anh dành cho em hả?”
” Không phải, mấy người mau đứng dịch ra, che hết món quà rồi.” Anh vừa nói vừa phẩy tay bảo họ đứng qua một bên.
Khi mọi người đứng ra, trước mắt cô lúc này là bộ váy cưới công chúa, kiểu dáng váy cưới đẹp được thiết kế với phần cổ chữ V vai ngang. Thiết kế này giúp khéo léo khoe gò bông đào hấp dẫn. Kết hợp với chân váy xòe bồng tiểu thư điệu đà, phần đuôi váy kéo dài giúp cô dâu trở nên cuốn hút hơn.
Phần ngực của chiếc váy được đính kết ngọc trai và kim cương nhân tạo tinh xảo, nhìn vào là biết được làm thủ công.
Tử Tranh mắt tròn mắt dẹt chưa kịp hiểu chuyện gì.
” Em thích không?” Tiêu Dạ Tĩnh nắm tay vợ, âu yếm.
” Thích, nó đẹp lắm. Cảm ơn món quà này của anh.” Cô cười tươi nói.
” Em thích là được, vậy em ở đây cùng Lan Khuynh, Hi Văn và Nguyệt Thiền đi. Anh cùng mấy người Quân Thần qua kia chọn trang phục.” Anh hôn vào trán cô.
Sau khi anh rời đi, cô cùng Lan Khuynh chọn thêm một bộ áo dài màu đỏ cho buổi rước dâu và giúp chọn váy phù dâu.
Lan Khuynh, Hi Văn và Nguyệt Thiền đều lấy bộ đầm dự tiệc màu hồng phấn, đính lên là những hạt kim cương nhân tạo.
Tiêu Dạ Tĩnh, Quân Thần, Bevis và Cẩn Bách thì chọn được 4 bộ vest. Vest của Tiêu Dạ Tĩnh là màu trắng, còn 3 người kia là màu đen. Tiêu Dạ Tĩnh còn lấy thêm một bộ trang phục truyền thống màu đỏ cho buổi rước dâu.
Mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến sáng mai. Nguyên ngày hôm nay, Tiêu Dạ Tĩnh không được gặp vợ của mình nên tâm trạng hơi khó chịu. Vì cô đã chuyển về Đường gia ở để chuẩn bị cho buổi rước dâu, với lại nghe mọi người nói cái gì mà cô dâu chú rể không được gặp mặt nhau trước ngày kết hôn, mai gặp nhau thì mới hạnh phúc. Nghe mà ức chế ngang luôn, Tiêu Dạ Tĩnh cứ trằn trọc không ngủ được. Muốn lấy điện thoại nhắn tin cho Đường Tử Tranh thì lại nghĩ đến việc nhắn tin thì không nhìn thấy cô. Vậy là anh không chần chừ mà lấy xe đi sang nhà cô.
Lúc này tại Đường gia, cô phụ mọi người trang trí xong thì đang ngồi trên phòng. Nhìn vào bộ áo dài màu đỏ mà cô cứ lâng lâng như trên mây, vẫn không tin được là ngày mai cô đã lên xe hoa.
Đột nhiên một tin nhắn kéo cô ra khỏi suy nghĩ, cô mở điện thoại ra thì phát hiện là tin nhắn anh gửi đến.
” Em xuống công viên gần nhà đi.”
Cô ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, cầm theo một chiếc áo khoác rồi chạy xuống nhà.
” Tử Tranh, con đi đâu vậy?” Mẹ cô hỏi.
” Con ra công viên đi dạo một chút.” Cô nhanh nhảu bảo.
Rồi chạy ra khỏi nhà, đi về phía công viên. Từ xa đã thấy anh đang đứng cạnh xe, cô chạy đến lao vào vòng tay anh.
Anh ôm chặt lấy cô, sau vài phút hai người mới buông ra.
” Sao em ăn mặc mỏng vậy?” Anh từ tốn hỏi cô.
” Tại em muốn nhanh chóng xuống gặp anh.” Cô tinh nghịch trả lời.
Tiêu Dạ Tĩnh nghe vậy thì thở dài một cái rồi cởi áo khoác của mình ra khoác lên cho cô, kéo cô ra ghế ngồi.
” Anh nhớ em quá vợ ah.” Tiêu Dạ Tĩnh nũng nịu nói.
” Em cũng vậy.” Cô tựa vào anh, nhẹ nhàng bảo.
” Ngày mai là chúng ta chính thức là của nhau rồi, anh thật mong đến lúc đó.” Anh điềm đạm nói.
” Em cũng như vậy.”
2 người ngồi nói chuyện với nhau hơn 30 phút thì Đường Tử Tranh nói với Tiêu Dạ Tĩnh. ” Thôi, gặp nhau và trò chuyện như vậy là đủ rồi. Em phải mong chóng trở về nếu không sẽ bị mẹ phát hiện mất, với lại em không muốn làm cô dâu gấu trúc đâu.”
” Ừm, anh cũng vậy.”
Nói rồi Tiêu Dạ Tĩnh lưu luyến nắm tay Đường Tử Tranh, cô phải nói mãi anh mới chịu đi về.
” Anh nhớ đi đường cẩn thận.” Cô hôn nhẹ lên môi anh.
” Ừm, em cũng nhanh vào nhà đi.”
Cô thấy anh bước vào xe thì vẫy tay tạm biệt, lúc này thì một giọng nói vang lên.
” Tử Tranh, em làm gì ngoài này vậy?”
Cô giật mình quay lại, thì ra là Cẩn Bách, cô mới thở phào một hơi. Còn tưởng là mẹ cô ra chứ.
” Em…em đi dạo vài vòng thôi.” Cô ấp úng trả lời.
” Mà anh đi đâu về vậy?”
” Anh vừa đi chơi cùng Nguyệt Thiền về.” Anh thản nhiên trả lời.
Nghe ngữ khí của Cẩn Bách, cô cảm giác như anh trai đã thấy việc cô gặp Tiêu Dạ Tĩnh vậy.
” Trời lạnh quá, em đi vào trong nhà trước đây.” Cô vừa nói vừa đi về nhà.
” Ừm.”
Khi lên phòng, cô liền nhảy lên giường nằm. Vì được gặp mặt nhau rồi nên 2 người cũng không còn sự mông lung, nhớ nhung gì nhiều nên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.