Hồng Lâu Đường Chủ - Bảo Hy - Chương 32: Món đồ Không có giá trị
Sau chuyện đó hắn đã cho Vô Thương điều tra. Trà hôm đó hắn uống quả nhiên có người động tay động chân. Hắn cũng đoán ra được là trò của mấy quan nội thần đã được mua chuộc. Xem ra là một số người vì quá trung thành, lo sợ hắn không có hậu thế mới phải bày ra trò này.
Huyết Vũ Bán Nguyệt biết chuyện nhưng cũng im lặng cho qua. Dù sao mọi chuyện cũng xuất phát từ lòng trung, nếu đem ra bàn luận sâu thì càng không có lợi cho sau này.
Hắn sau vụ việc đó dường như không có gì thay đổi nhưng cũng lại giống như có điều thay đổi rất lớn. Hắn cho phép triệu gọi cung tần thị tẩm nhưng có thật sự ân ái hay không thì chỉ hắn với người đó mới biết. Hắn cũng chẳng qua đêm ở cung nào, tuỳ tiện cho xong rồi ban thuốc tránh thai, không hề có ý định giữ lại chút thể diện nào cho phi tần.
Chỉ có chỗ Cách Tang Lan Độ là khác biệt. Hắn vẫn đều đặn đến, cũng qua đêm với nàng ta nhưng không ban thuốc. Cách Tang Lan Độ biết trong lòng hắn có điều tính toán nhưng lại đoán không ra. Hắn ân ái với nàng ta mà mặt lạnh như nước, cũng chưa có lần nào thật sự nhẹ nhàng, toàn làm cho xong việc rồi bỏ đi.
Loại cảm giác thế này rất giày vò. Cách Tang Lan Độ cũng không dám trông mong gì, nàng ta hiểu rõ vị trí của mình.
Có lẽ cả đời nàng ta đã định cứ an ổn sống trong chốn cung sâu này, ngày ngày qua ngày đợi đến khi bản thân rời khỏi cõi đời thì thôi. Nhưng yên bình lại chẳng được bao lâu khi Cách Tang Lan Độ được chẩn đoán là đã mang thai. Thái y nói nàng ta mang thai được hơn một tháng, trong hậu cung này nàng ta là người đầu tiên.
Tin này đối với nàng ta giống như sét giữa trời quang, không biết nên vui hay buồn. Cách Tang Lan Độ đột ngột dự cảm được một tương lai mịt mù. Sau khi nhận được tin báo đến, Huyết Vũ Bán Nguyệt chỉ phái một thái giám qua tuyên chỉ ban thưởng rồi truyền lời bảo nàng ta tĩnh dưỡng tốt.
Sau khi Cách Tang Lan Độ có hỉ, Huyết Vũ Bán Nguyệt cũng không đến nữa. Cách Tang Lan Độ lúc này liền hiểu rõ ý đồ của hắn. Hắn muốn biến nàng ta thành một lá chắn trước mặt các quan đại thần, cũng là trước mặt hậu cung.
Nàng ta có thai rồi, không ai có quyền dị nghị về hắn nữa, hắn cũng yên tâm ở bên nữ nhân của hắn. Mà Cách Tang Lan Độ phải hứng chịu cả sự chú ý của hậu cung. Nàng ta đã hoàn thành nghĩa vụ của mình, cũng có nghĩa đã hết giá trị đối với Huyết Vũ Bán Nguyệt. Tin rằng sau này sẽ không còn được mấy lần gặp mặt hắn.
Có một buổi tối, Cách Tang Lan Độ vốn đã định đi ngủ nhưng lại nghe thấy tiếng gió xào xạc bên ngoài. Vốn là một người có võ công, nàng ta cũng nghe ra được có người đến.
Tuy không rõ người đến là ai nhưng trực giác của nàng ta nói rằng người đến không có ác ý. Cách Tang Lan Độ cho người hầu trong viện lui hết ra ngoài, một mình ngồi trên bàn tròn giữa gian phòng, ung dung rót trà.
Cánh cửa bị đẩy ra, một dáng người thấp bé phủ kín áo choàng đen bước vào. Nhìn thấy Cách Tang Lan Độ ung dung như vậy liền lên tiếng trước: “Người biết ta sẽ đến?”
Cách Tang Lan Độ nghe thấy giọng nói liền giật mình nhìn lại, xác định không sai mới e ngại hỏi một câu: “Sao ngươi đến được đây?”
Cố Đông Ly cởi bỏ mũ trùm đầu, tiến lại ngồi đối diện, ôn tồn đáp: “Chút bản lĩnh này không đáng để tâm. Người đã biết ta sẽ đến sao?”
Cách Tang Lan Độ lắc đầu đáp: “Ta không biết. Nhưng ta biết ngươi sẽ ở yên chờ chết.”
Cố Đông Ly cười: “Ta và người đều hiểu rõ tình hình của nhau, ta không cần thiết phải vòng vo. Người có thể giúp ta chứ?”
Cách Tang Lan Độ cười, trong đáy mắt giống như có điều suy tư. Nàng ta biết bản thân mình giống như món đồ bị lợi dụng xong thì vứt bỏ. Đương nhiên nàng ta không cam tâm. Nên nói Cố Đông Ly chính là căn nguyên mọi chuyện. Chỉ cần không có Cố Đông Ly, Huyết Vũ Bán Nguyệt mới có hy vọng hồi tâm chuyển ý.
Mặc dù hy vọng này quá mong manh nhưng có vẫn hơn không. Cách Tang Lan Độ dù biết là mong đợi ngu ngốc nhưng nàng ta vẫn không ngăn được bản thân mà kỳ vọng. Nữ nhân lúc nào cũng thế.
“Thả người ra khỏi cung là chuyện lớn, huống hồ ngươi là người mà Hoàng thượng trân quý. Kim ốc tàng kiều, muốn rời đi chẳng phải chuyện dễ dàng.”
Cố Đông Ly hạ mắt, nàng biết chứ. Nhưng nàng không thể tiếp tục chờ đợi thế này. Những ngày tháng thế này quá giày vò. Nàng không thể tiếp nhận tình cảm độc đoán này của Huyết Vũ Bán Nguyệt, cũng không có tự tin từ bỏ tự do mà ở bên hắn. Nàng phải đi. Cả hai ở bên nhau từ đầu đã là sai lầm, nàng không thể biết sai còn tiếp tục.
“Ta biết điều này thật quá khó. Nhưng chỉ cần có cơ hội, ta sẽ không từ bỏ. Xin hãy giúp ta.”
Cách Tang Lan Độ cười khổ, đưa tay xoa xoa bụng nhỏ.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”