Hôn Nhân Của Kẻ Phản Diện - Tiểu Ngân Ngân - Chương 33: Kết thúc một đời ân oán
“Chạy đi!!!”
Cô hét lớn, ngay sau đó cô nhào tới giữ chặt Phạm Lan khiến cả hai ngã sóng soài ra đất. Hai ông bà Triết cởi trói cho hắn, kéo hắn muốn càng nhanh rời khỏi căn nhà, càng tốt.
“Con ranh này, mày định phá hoại kế hoạch của tao hả?” Hai mẹ con giằng co dưới nền nhà.
Đi được nửa đường Triết Vũ quay lại nhìn cô, hắn ngừng hẳn bước chân. Ông bà Triết lôi kéo hắn, muốn mau chóng thoát thân.
“Chạy đi, tôi là trẻ mồ côi được bà ấy nhặt về. Tôi chẳng có quan hệ gì với mấy người cả!!!”
Cô gào lên, rồi lại vật lộn với Phạm Lan.
Triết Vũ rời khỏi ngôi nhà cũng là lúc cô bị Phạm Lan siết cổ, bà ấy gào thét:”Thì ra mày đã biết hết mọi chuyện rồi, mày gài tao để cứu nó. Con khốn, mày đi chết đi.”
“Mẹ, chúng ta ôm nhau chết chung đi.” Cô mỉm cười một lần với bà. Truyện Gia Đấu
Giải thoát rồi, cuối cùng cô cũng đã được giải thoát rồi.
Bà ấy siết cổ cô, bom trong người Phạm Lan đếm ngược từng giây. Tiếng bíp… Bíp vào thời khắc này sao chẳng đáng sợ nữa.
…Rầm…
Cánh cửa nhà một lần nữa mở ra, người đàn ông cao to đi vào. Anh đánh ngất Phạm Lan trong gang tấc rồi ôm cô chạy ra ngoài. Mọi hành động diễn ra trong nháy mắt, đến khi nghe thấy tiếng nổ lớn Phạm Kiều My cũng chưa kịp hoàn hồn.
Khói lửa nghi ngút bốc lên từ ngôi nhà, cô đang nằm trong vòng tay người đàn ông. Bờ ngực của anh ta thật rộng, thật ấm áp.
“Anh Khôi, lưng của anh cháy… Cháy rồi…” Tiếng hô hoán của Phạm khải Minh rất lớn.
Dường như bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy. Tấm lưng của Lý Văn Khôi đang bốc cháy, cô vội cùng mấy người khác tụ lại dập lửa.
Phạm Kiều My nhìn anh nằm dài ra đất, anh cũng nhìn cô, thở phì phò.
“Anh bị ngốc hả, đó là bom, là bom đó. Anh chết đấy, anh không sợ hả?” Nước mắt không tự chủ được rơi xuống như mưa, cô đánh anh. Sao anh ngốc quá vậy, người như cô chết không đáng tiếc!
“Cô đẹp như vậy chết thì uổng.” Anh cà lơ phất phơ đáp.
Cô ôm anh khóc nức nở, cuối cùng người cứu cô thoát chết lại là người cô không ngờ nhất. Tại sao Lý Văn Khôi lại ngốc tới mức xông vào biển lửa vậy?
“Cô Phạm mời cô theo tôi về đồn điều tra. Chúng tôi nhận được tin báo, nghi ngờ cô có liên quan tới vụ bắt cóc, giết người. Mong cô hợp tác.” Cảnh sát cũng đã đến, muốn dẫn cô đi.
Triết Vũ liền đi tới, ngăn viên cảnh sát đang có ý định còng tay cô, hắn nói:”Đội trưởng ngại quá chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi không hề bị bắt cóc, chúng tôi là vợ chồng nên cãi nhau một lát ấy mà.”
Phạm Kiều My nhìn Lý Văn Khôi mím môi. Anh nắm tay cô siết chặt, gật đầu. Từ bao giờ cô không cần nói, anh cũng đã hiểu cô muốn gì?
Phạm Kiều My cúi xuống hôn lên môi anh ngay trước mặt tất cả mọi người, sau đó cô đứng dậy đưa hai tay cho cảnh sát và nói:”Anh cảnh sát, tôi muốn đầu thú.”
“Kiều My, em đừng bướng. Nghe anh.” Triết Vũ kéo tay cô lại.
Phạm Kiều My ngay lập tức rụt tay ra khỏi tay anh, cô nói:”Chuyện tôi và anh coi như kết thúc. Tôi không nợ nần gì anh cả Triết Vũ.”
Nói rồi cô đưa tay cho cảnh sát còng, cùng bọn họ lên xe về trụ sở…
*
Tin tức nữ minh tinh dính vào vụ án bắt cóc, giết người nhanh chóng tràn lan trên khắp các mặt báo. Ngày cô ra toà xét xử, phóng viên đến rất đông, ai ai cũng muốn lấy được tin hot nhất, nhanh nhất. Phạm Kiều My đứng trên vành móng ngựa, nhìn Lý Văn Khôi, Phạm Khải Minh và Tiểu Hồng ngồi ở ghế chờ cho thân nhân.
Còn có Triết Vũ và ông bà Triết ngồi ở bên ghế bị hại.
Phạm Kiều My khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình trước công chúng, tòa tuyên án cô hai năm tù giam. Triết Vũ đã làm đơn bãi nại cho cô, hắn chỉ có thể làm thế cho cô thôi…
Trước khi bước lên xe di chuyển phạm nhân, cô nắm tay Lý Văn Khôi, nghẹn ngào nói:”Em trai, nhờ anh cả đấy Lý Văn Khôi.”
“Biết rồi, mấy tuần nữa đợi nó làm phẫu thuật ghép gan xong, anh đưa nó lên núi sống với anh luôn. Em cứ yên tâm đi, đợi tới ngày được thăm, bọn anh sẽ thăm em.”
“Cám ơn anh Lý Văn Khôi.”
“Ơn nghĩa tính sau đi, nhớ là có người đợi em. Em phải nhanh quay về, biết chưa?”
“Lý Văn Khôi anh nói chuyện dễ nghe quá, nghe không quen gì hết.”
Nói xong câu đó, cánh cửa xe cũng đóng lại chở Phạm Kiều My tới chốn lao tù. Mặc dù là bị kết án tù, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ lại nhẹ nhõm đến vậy, mọi thứ cuối cùng cũng khép lại rồi…
*
Một buổi chiều, Triết Vũ tới phòng thăm tù nhân gặp Phạm Kiều My. Hắn nắm chặt tay cô không chịu buông, hắn hỏi:”Ngay từ đầu em đã tính hết rồi đúng không? Em chuyển hết tài sản lại cho anh, muốn ly hôn. Em bắt cóc anh là để cứu anh, em đã định chết cùng bà ấy?”
“Tôi sai với anh mà, mặc dù tôi không muốn nhưng tôi cũng đã làm sai với anh.” Cô thản nhiên đáp, trong tù một năm, tự nhiên lại nhìn nhận ra được rất nhiều việc.
Cũng dũng cảm đối mặt hơn.
“My, chúng ta làm lại được không? Anh sẽ chờ em.” Triết Vũ nắm tay cô rất chặt, đôi mắt hắn mong chờ nhìn cô.
Chỉ cần cô gật đầu đồng ý, hắn tình nguyện chờ cô.
Đáng tiếc, cô cố ý rụt tay lại, nhìn hắn, cười đáp:”Triết Vũ anh xứng đáng tìm được người tốt hơn. Với lại, tôi đã hứa với anh ấy rồi. Xin lỗi, chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua chuyện cũ đi.”
Không thỏa hiệp được, cuối cùng hắn vẫn mất cô.
Triết Vũ lặng lẽ rời đi vì hết giờ thăm, hắn hết cơ hội rồi ư?
Lý Văn Khôi cũng đến thăm cô rất thường xuyên, anh nói:”Em nhanh ra ngoài đi, còn đi cưới vợ cho em trai kìa.”
“Gì chứ, mới đó đã đòi cưới hả?” Cô cười cười.
Phạm Khải Minh không biết vì sao lại phải lòng cô gái tên Tiểu Hồng. Rõ ràng Tiểu Hồng thích Lý Văn Khôi, nhưng mà theo như lời anh nói họ sắp cưới nhau rồi.
“Ra nhanh đi, anh cũng lớn rồi.”
Phạm Kiều My:”…”
Nếu vậy cô phải ra nhanh thật, vì cải tạo tốt nên cô được đặc xá ra tù trước hai tháng. Đến đón cô là Lý Văn Khôi, Phạm Khải Minh và Tiểu Hồng, Phạm Kiều My chạy về phía bọn họ cô ôm cổ Lý Văn Khôi.
Cảnh gặp lại bao giờ cũng chứa nhiều niềm vui và xúc động, bốn người cùng nhau lên xe, hướng về đường lên núi…
“Triết tiên sinh, chúng ta…” Người tài xế không biết nên lái đi hay cứ dừng lại ở chỗ này.
Triết Vũ đã ở trước cửa nhà giam đợi rất lâu rồi, thấy Phạm Kiều My đoàn tụ cùng đám người đó. Hắn cứ nhìn mà chẳng nói năng gì, trong ánh mắt là tia buồn bã hiếm có.
“Về nhà thôi, cô ấy đã lựa chọn mái nhà khác cho mình rồi.”
“Vâng ạ.”
Chiếc xe đắt tiền lăn bánh rời đi. Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa…
*Hoàn nội dung chính ??? Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đi cùng tớ đến hết hành trình nhé!