Hôn Hạnh - Tác giả: Ngải Ngư - Chương 36: “Cận Ngôn Châu, mình thích cậu.”
Đêm hè oi bức, không một hơi gió.
Giống như đang ngăn chặn một cơn bão dữ dội vậy.
Khiến người ta cảm thấy nóng nực chẳng thể chịu nổi.
Sơ Hạnh khóc một lúc lâu.
Cận Ngôn Châu từ đầu đến cuối không lên tiếng.
Cậu vốn không giỏi an ủi người khác.
Hơn nữa, giờ là lúc để cô trút bỏ hết nỗi đau ra ngoài.
Kỷ An có nói với cậu, Sơ Hạnh rất lạ, bởi vì tâm trạng của cô quá bình tĩnh.
Đó là trước đây cô vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế nó lại.
Đối với người bà thân thuộc nhất của cô đã qua đời, làm sao cô có thể không đau buồn?
Có lẽ cô đã phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ một ai khác.
Vì khóc quá nhiều, Sơ Hạnh không ngừng được mà nấc nấc lên.
Cận Ngôn Châu đau lòng gần chết.
Cậu chính là lo lắng cho cô, cho nên sau khi kết thúc bài kiểm tra cuối cùng ngày hôm nay mới liều mạng bay đến nơi này.
Thậm chí hành lý cũng không cầm theo, ngoài giấy tờ tùy thân, trong túi chỉ có ví và điện thoại di động.
Trên đường đi không suy nghĩ gì quá nhiều, chỉ muốn tận mắt nhìn xem cô có ổn hay không.
Đến nơi mới bừng tỉnh nhận ra chuyến đi này không thích hợp, nhưng vẫn liên lạc cho Kỷ An.
Cô gái quỳ trên mặt đất tựa trán vào vai cậu, gần như áp sát vào ngực cậu, mặt cô cũng vùi hoàn toàn vào cổ cậu.
Cô vẫn không thể ngừng khóc, nấc nấc thút thít, khóc không thành tiếng.
Cận Ngôn Châu mím môi, cau mày.
Cậu chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay cẩn thận chạm vào tấm lưng gầy gò của cô.
Lòng bàn tay Cận Ngôn Châu luôn dán vào lưng cô, chỉ nhấc ngón tay ra rồi nhẹ nhàng hạ xuống, vỗ vỗ vào lưng cô.
Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Sơ Hạnh khóc không ngừng.
Như thể đã tích lũy nỗi buồn vô tận trong lòng, vào giờ khắc này, ở trước mặt cậu muốn trút hết mà không chút đắn đo nào.
Cô dần dần bình tĩnh lại cho đến khi chẳng thể rơi nước mắt được nữa.
Nhưng vẫn còn nấc nấc, hơi thở chưa ổn định trở lại.
Sơ Hạnh chầm chậm ngẩng đầu lên, từ trong ngực cậu lui ra.
Cận Ngôn Châu cũng rút tay đặt trên lưng cô về.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, ngồi xổm trước mặt cô.
Về phần Sơ Hạnh đang ngồi dưới đất, mũi hồng hồng, mắt đỏ hoe vì khóc nhiều, trong mắt tràn ngập một màu đỏ thẫm.
Giống như thỏ nhỏ đang tủi thân vậy.
Mặt cô ẩm ướt như vừa mới rửa mặt.
Ngay cả những sợi tóc cũng ướt đẫm.
Sơ Hạnh giơ tay lau nước mắt, sau đó tùy tiện lau lên mặt.
Cô sụt sịt, lúc đứng lên mới phát giác hai chân mình đã tê rần rần.
Một cảm giác tê dại không thể chịu nổi xâm nhập vào tận xương tủy, khiến cô nhíu chặt hai mày lại.
“Mình…” Cô chỉ nói được một chữ, không khỏi thở hổn hển nói: “Chân mình tê rồi.”
Sơ Hạnh sau khi khóc, giọng nói của cô trở nên nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng khó tả.
Chiếc ghế xích đu ở ngay bên cạnh.
Sơ Hạnh nắm lấy ghế xích đu chậm rãi đứng lên, ngồi xuống ghế.
“Chân mình không thoải mái, mình nghỉ ngơi một lúc.” Giọng cô ấm áp.
Cận Ngôn Châu thấp giọng đáp: “Ừ.”
Cậu đứng lên rồi sang đứng bên cạnh.
Cảm giác tê lan dần từ lòng bàn chân lên đến bắp chân.
Cận Ngôn Châu thản nhiên dựa vào cột xích đu, bình tĩnh giải tỏa cảm giác chân mình như bị hàng nghìn con kiến ăn thịt.
Sơ Hạnh nhẹ nhàng lắc lư xích đu, yên lặng.
Có lẽ vừa rồi cô trốn trong ngực cậu khóc đã làm tiêu hao hết tinh lực của mình (tinh thần và thể lực), bây giờ cơn buồn ngủ ập đến khiến Sơ Hạnh cảm thấy cơ thể khô cằn thiếu nước.
Lúc này cô mới thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Mệt đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ thôi.
Mấy phút sau, chân Sơ Hạnh rốt cuộc cũng cảm thấy đỡ hơn.
Cô nhỏ giọng gọi cậu: “Cận Ngôn Châu?”
Cận Ngôn Châu trả lời: “Ừm?”
Sơ Hạnh chống đỡ tinh thần, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Mình mệt quá, buồn ngủ.”
“Mình muốn đi ngủ.” Cô ngẩng mặt lên nói với cậu.
Cận Ngôn Châu trả lời cô: “Vào nhà ngủ đi.”
Sơ Hạnh liền đứng dậy, lê bước đi vào nhà.
Cận Ngôn Châu cùng cô bước vào phòng khách.
Đầu Sơ Hạnh đã hoàn toàn trì trệ, căn bản không nhận ra Cận Ngôn Châu là khách.
Cô mơ hồ nói với cậu: “Mình đi ngủ đây” rồi quay về phòng.
Ngã xuống giường, không còn biết mây trăng gió thổi gì nữa.
Kỷ An không ở trong phòng khách.
Cận Ngôn Châu đi vào bếp nhưng cũng không có ai ở đó.
Cậu không biết Kỷ An ở phòng nào nên ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Kỷ An hiện đang nói chuyện điện thoại trong phòng ngủ.
Vừa rửa bát xong bước ra ngoài thì nghe thấy điện thoại di động đổ chuông trên ghế sofa trong phòng khách.
Là Dụ Thiển gọi đến.
Sau khi ấn nghe Kỷ An quay về phòng, Dụ Thiển nói: “Hạnh Hạnh vẫn luôn không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại, sau đó điện thoại không liên lạc được, tôi hơi lo lắng nên gọi cho cậu.”
“Không liên lạc được chắc là do điện thoại hết pin,” Kỷ An trả lời cô: “Mấy ngày nay phải lo tang lễ cho bà ngoại, ngày nào chị ấy cũng không kiểm tra điện thoại nhiều, chắc là chưa biết điện thoại đã hết pin.”
Dụ Thiển nhẹ nhàng hỏi: “Còn cậu thì sao? Vẫn ổn chứ?”
Kỷ An “Ừ”, nói: “Vẫn ổn.”
Nói xong, cậu chớp mắt thật nhanh vài lần, cố gắng kìm nén cảm giác nóng bừng kia xuống.
Dụ Thiển im lặng một lúc, khẽ thở dài, thanh âm êm dịu: “Em trai, con trai cũng có thể yếu đuối mà, nếu như khó chịu thì cứ khóc đi, càng cũng có thể đau buồn, hiểu không?”
Kỷ An mím môi, đè thanh âm sắp nghẹn ngào của mình, thấp giọng đáp lại: “Tôi hiểu.”
Sau những lời này, hai người hồi lâu không nói chuyện nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại, chỉ một mực im lặng.
Kỷ An vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt rơi xuống.
Mấy ngày nay cả nhà đều bận rộn lo tang lễ bà ngoại.
Còn ông ngoại trở nên bối rối, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, mỗi khi nói, giọng ông như nghẹn lại.
Mẹ khóc nức nở, khóc đến ngất xỉu và bị sốc nhiều lần, được bố ấn nhân trung cấp cứu.
Sơ Hạnh trông có vẻ điềm tĩnh lý trí, hiểu chuyện chăm sóc mẹ và ông ngoại, nhưng thực chất cô lại là người khác thường nhất.
Kỷ An thà rằng cô cứ liều mạng khóc lớn một trận còn hơn.
Chính vì vậy, Kỷ An không dám quá buồn bã.
Cậu phải giúp bố chăm sóc mẹ, chị gái và ông ngoại.
Mẹ đã suy sụp, tâm trạng của chị luôn không ổn, ông ngoại cần một người luôn ở bên và quan tâm ông.
Cậu không thể gây rắc rối được.
Nhưng cậu đã quên cảm xúc của mình.
Cậu cũng buồn, mặc dù không ở với bà lâu bằng chị gái.
Dụ Thiển dường như đang cho cậu thời gian yếu ớt, mà không làm phiền, chỉ lặng lẽ ở bên cậu ở đầu bên kia ống nghe.
Một lúc sau, Kỷ An mới bình tĩnh lại được.
Cậu hắng giọng một cái, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu về nhà chưa?”
Nhưng giọng nói của cậu đã tiết lộ sự thật rằng cậu đã khóc.
Dụ Thiển cũng giả vờ như không biết cậu khóc, giọng điệu có chút thoải mái nói: “Về rồi, hôm nay trở về.”
“Đáng lẽ ra,” Dụ Thiển chậm rãi nói, “Vốn dĩ ban đầu cậu chịu khó chỉ dẫn tôi chơi game nên trước khi rời trường tôi dự định đãi cậu một bữa nè.”
Kỷ An bị cô chọc cười, khẽ cười, giọng nói trở nên rõ ràng hơn, đáp lại cô: “Tựu trường thì mời tôi.”
“Dạy cậu tốn sức lắm,” Cậu nói thẳng chẳng kiêng dè: “Cậu thật sự không có tài chơi game.”
Dụ Thiển thở hồng hộc: “Này!”
“Cậu như vậy sẽ không có bạn gái đâu!”
Kỷ An nói: “Ngay từ đầu tôi đã không có.”
Dụ Thiển thăm dò: “Cậu không muốn sao?”
Kỷ An nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng cân nhắc đến chuyện này.”
“Sao cậu không xem xét? Cậu đã mười tám tuổi rồi!” Cô tiến thêm một bước nữa.
Kỷ An lắc đầu, “Không muốn nghĩ tới.”
“Rất khó cân bằng giữa game và bạn gái.”
Dụ Thiển do dự vài giây, nhưng vẫn không thể kìm lại được, tiếp tục đưa ra những xúc tu thăm dò của mình: “Nếu như… có thể vẹn toàn đôi bên thì sao? Cậu sẽ cân nhắc chứ?”
Kỷ An chớp mắt, cho cô câu trả lời: “Có đấy, chắc vậy.”
“Cậu hỏi điều này để làm gì?” Cậu khó hiểu.
Tim Dụ Thiển đập thình thịch, cố bình tĩnh nói: “Tùy tiện hỏi chút thôi.”
“À, cậu sẽ làm gì nếu có một cô gái mình thích?” Dụ Thiển giống như một đứa bé tò mò, đặt hết câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Kỷ An nằm trên giường, trầm ngâm nói: “Kiểm tra xem đối phương còn độc thân hay không, nếu cô ấy còn độc thân thì trực tiếp tỏ tình theo đuổi cô ấy.”
Không hổ là hai chị em, đều đưa ra câu trả lời giống nhau.
Cuộc gọi này là cuộc điện thoại dài nhất giữa Kỷ An và Dụ Thiển.
Kỷ An cúp điện thoại, ra khỏi phòng ngủ liền thấy Cận Ngôn Châu đang ngồi ở trên sô pha, nhàm chán bấm điện thoại.
Cậu bước tới ngồi xuống hỏi: “Sơ Hạnh đâu?”
Kỷ An không nhìn thấy Sơ Hạnh khóc trong ngực Cận Ngôn Châu.
Cậu thậm chí còn không biết Cận Ngôn Châu thích Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu cất điện thoại di động, nói không chút cảm xúc: “Vào nhà ngủ rồi.”
Kỷ An kinh ngạc.
“Vào nhà…ngủ rồi sao?”
Cận Ngôn Châu gật đầu một cái.
Kỷ An lập tức đứng dậy đi đến phòng Sơ Hạnh.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra, nhìn thấy Sơ Hạnh đang nằm co chân trên giường, ôm thú nhồi bông trong tay, ngủ ngon lành.
Tuy nhiên, thời tiết nóng như vậy mà cô lại không bật điều hòa.
Vừa mở cửa, một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Kỷ An bước vào, giúp cô bật điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ rồi đắp chăn mùa hè cho Sơ Hạnh.
Trước khi rời đi, Kỷ An đã giúp cô sạc chiếc điện thoại di động đã hết pin.
“Ngủ thật rồi.” Kỷ An cảm khái trở lại phòng khách, sau đó còn nói: “Từ ngày bà ngoại mất, chị ấy chưa có một giấc ngủ ngon nào cả.”
“Vậy à.” Cận Ngôn Châu mất tập trung đáp lời.
Chẳng trách lúc cậu gặp cô, trông cô hốc hác đến vậy.
Vốn là Cận Ngôn Châu định nói chuyện với Kỷ An một lúc rồi rời đi.
Nhưng chưa kịp ra về thì trời đã bắt đầu mưa.
Cơn giông mùa hè ập đến dữ dội, dường như cái nóng oi bức trước đó là đang dự báo sắp chuẩn bị có sấm sét, mưa lớn cho hiện tại.
Một tia sét màu tím xé toạc bầu trời đêm, buổi tối ngay lập tức bừng sáng thành ban ngày.
Ngay sau đó, sấm sét ầm ầm cuồn cuộn đến như bom nổ, kèm theo tiếng mưa rơi đập vào cửa ra chính lẫn cửa sổ.
“Sơ Hạnh sợ sấm sét.” Kỷ An vội vàng đứng dậy chạy đến phòng ngủ của Sơ Hạnh.
Tuy nhiên, Sơ Hạnh ngủ say quá nên không hề nghe thấy tiếng sấm rền.
Chớ nói chi là tỉnh lại.
Kỷ An đứng ở cửa phòng, nhỏ giọng nói với Cận Ngôn Châu đi phía sau: “Cái này cũng không đánh thức được chị ấy, chắc là mệt lắm rồi.”
Cận Ngôn Châu không nói gì, chỉ đứng sau lưng Kỷ An, nhìn cô gái đang nằm trên giường lớn.
Bên ngoài sấm chớp rền vang, cô đang nằm trên giường, như một người đẹp đang ngủ say, hoàn toàn không biết về cơn gió dữ dội này.
Kỷ An thấy Sơ Hạnh ngủ rất ngon, cuối cùng cũng hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cậu đóng cửa lại cho cô, đưa Cận Ngôn Châu trở về phòng ngủ của mình.
Trong tủ của Kỷ An có rất nhiều quần áo, cũng không ít đồ mới cậu chưa mặc.
Mặc dù Cận Ngôn Châu cao hơn cậu một chút, nhưng quần áo hai người mặc lại có cùng kích cỡ.
Kỷ An để Cận Ngôn Châu tự mình chọn quần áo, cuối cùng, Cận Ngôn Châu lấy áo thun tay lỡ màu đen và một chiếc quần thể thao màu đen.
Sau đó đi tắm.
Đêm khuya, Cận Ngôn Châu với Kỷ An nằm trên cùng một chiếc giường.
Cũng may giường Kỷ An đủ lớn để hai người nằm trên đó.
Cơn giông bên ngoài vẫn chưa dừng lại.
Những tia chớp phát sáng, tiếng sấm liền vang lên.
Cận Ngôn Châu đột nhiên thấp giọng hỏi Kỷ An: “Chị cậu sợ sấm nhiều không?”
Kỷ An nói: “Mấy năm chị ấy ở nhà bà ngoại, nếu ban đêm có giông bão thì sẽ trốn vào trong lòng bà ngoại, được ngoại bịt tai lại rồi ru ngủ.”
“Sau đó về nhà trúng hôm trời mưa, phải bắt mẹ tôi ngủ cùng chị ấy mới được.”
“Cần có ai đó ở bên cạnh chị ấy, như vậy chị ấy mới không sợ hãi.”
Phải bên cạnh cô.
Cận Ngôn Châu đã biết.
Kỷ An nghiêng người, nhìn Cận Ngôn Châu, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Anh Châu, nếu như cậu thích một cô gái, cậu sẽ có cảm giác gì?”
Tim Cận Ngôn Châu bỗng đập hụt một nhịp.
Cậu nghiêng đầu, nhìn Kỷ An, giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Cậu thích cô gái nào à?”
Kỷ An không chút suy nghĩ phủ nhận: “Không có, chỉ là hôm nay Dụ Thiển hỏi tôi vấn đề này, chợt muốn biết nếu cậu thì cậu sẽ làm như thế nào.”
Một tay Cận Ngôn Châu đặt dưới đầu.
Cậu nằm ngửa, chậm rãi chớp mắt, thành thật trả lời: “Đợi cô ấy thích tôi đã.”
Kỷ An cảm thấy khó tin: “Cậu định đợi một cô gái tỏ tình với mình à?”
Cận Ngôn Châu phủ nhận: “Tôi không nói thế.”
Kỷ An bừng tỉnh hiểu ra: “À…. ý cậu là, chờ cô ấy thích cậu, xong cậu đi tìm người ta tỏ tình chứ gì?”
” Ừ.” Cận Ngôn Châu đáp một tiếng.
Thực ra trong lòng cậu đã biết cô thích anh rồi.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Vậy thì chờ một chút nữa.
Đợi cô điều chỉnh lại tinh thần cảm xúc.
Chờ đến khi khai giảng, cậu sẽ nói chuyện trực tiếp với cô.
Nói câu đó — tôi thích em.
~~~
Cận Ngôn Châu rời khỏi nhà Sơ Hạnh vào sáng hôm sau.
Khi cậu đi, Sơ Hạnh và Kỷ An vẫn đang ngủ.
Cận Ngôn Châu không đánh thức Kỷ An mà chỉ để lại cho cậu một tờ giấy ghi chú.
“Quần áo tôi giặt tối qua vẫn chưa khô nên tôi mang tạm đồ cậu về trước.”
Kỷ An tỉnh dậy thì thấy tờ giấy Cận Ngôn Châu để lại cho cậu, lập tức ấn vào khung chat trên Q.Q: “Nào nghỉ hè kết thúc, lúc quay lại trường tôi cầm theo quần áo của cậu luôn cho.”
Cận Ngôn Châu đang ở trên máy bay trả lời cậu: “Được.”
Bởi vì hôm qua Cận Ngôn Châu nói với Kỷ An là cậu đi cùng với người nhà, vì vậy Kỷ An cũng không nói nhiều, định mời Cận Ngôn Châu ở lại nhà mình thêm mấy ngày nữa.
Chuyến đi này của Cận Ngôn Châu thực ra là để gặp Sơ Hạnh.
Bây giờ đã gặp được người, cậu cũng cần phải trở về.
Hành lý trong ký túc xá của trường vẫn chưa thu dọn xong.
Cậu phải quay lại trường trước, sắp xếp hành lý xong mới có thể về nhà.
Sơ Hạnh có một giấc ngủ sâu dài đằng đẵng.
Cho đến buổi chiều cô mới thong thả tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, Sơ Hạnh vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cô mơ mơ màng màng nằm trên giường, tim đập mạnh nhìn chằm chằm vào góc bàn đầu giường.
Cảnh tượng tối qua chợt hiện lên trong tâm trí cô.
Cận Ngôn Châu tới nhà cô.
Cô không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy cậu thì không kìm được nước mắt, bật khóc ngay trước mặt cậu.
Sau đó cảm thấy hết sức mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, tiếp đó vào nhà đi ngủ.
Sơ Hạnh cắn môi.
Cô cứ thế mà…. để cậu một mình ở phòng khách, còn mình tự nhiên trở về phòng ngủ…
Sơ Hạnh bò dậy, lúc này mới cả thấy cả người ê ẩm.
Cô lấy quần áo sạch trong tủ rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa.
Khi cô tắm rửa xong ra khỏi phòng ngủ, Kỷ An đang húp mì ăn liền trong phòng khách.
Cậu vừa nhìn thấy Sơ Hạnh, chỉ tủi thân nói: “Chị, em đói.”
Sơ Hạnh tiến tới, hỏi cậu: “Cận Ngôn Châu đâu?”
Kỷ An nói: “Đi rồi, chắc sáng nay đã về rồi.”
“Cậu ấy theo người nhà đến Hải Thành chơi, đến thăm em chút thôi.”
Sơ Hạnh hơi mất mác, nhưng lại càng áy náy nhiều hơn.
Chưa tiếp đón chu đáo cho cậu mà cậu đã rời khỏi rồi.
Cô ủ rũ bước vào bếp, bật bếp nấu cơm.
Lúc Sơ Hạnh ở trong nhà bếp dùng chút ít thời gian gửi tin nhắn cho Cận Ngôn Châu.
“CC: Cận Ngôn Châu, xin lỗi nhiều nhé, tối qua mình không thể tiếp đón cậu kỹ càng.”
Không lâu sau khi Cận Ngôn Châu xách hành lý về nhà, nhận được tin nhắn Q.Q từ Sơ Hạnh.
Đọc xong, cậu gõ chữ trả lời cô: “Không sao.”
Sơ Hạnh tưởng rằng cậu đang ở Hải Thành nên mới nói: “Khi nào cậu rảnh? Trước khi về, mình sẽ dẫn cậu đi ăn những món ngon chính thống nhất ở Hải Thành.”
Cận Ngôn Châu dán mắt nhìn vào tin nhắn cô gửi, lưỡng lự hai giây rồi tiếp tục nói dối: “Gia đình tôi có việc nên đã quay về.”
Sơ Hạnh mím môi: “À, ra là vậy.”
Cận Ngôn Châu nhanh chóng gửi: “Dịp khác cũng được.”
Cô nói: “Được.”
Sơ Hạnh không gửi cụ thể gì thêm.
Cô cất điện thoại, nhìn vào nồi canh đang sôi rồi bắt đầu thái rau xào đồ ăn.
Nấu ăn xong, cô lại lấy điện thoại từ trong túi ra, phát hiện Cận Ngôn Châu lại gửi cho cô một tin nhắn khác.
Cậu hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tin nhắn đã được gửi cách đây nửa tiếng trước.
Sơ Hạnh kéo ghế ngồi xuống, bấm điện thoại di động trả lời cậu: “Mới nấu ăn xong nè, bây giờ mình đang chuẩn bị ăn cơm.”
Kỷ An bị bỏ đói hơn nửa ngày cúi đầu ăn lấy ăn để.
Sơ Hạnh nhắn xong, nhưng vẫn cầm điện thoại, nhìn màn hình.
Cho đến khi tin nhắn của Cận Ngôn Châu xuất hiện: “Ăn đi, phải ăn no, ngủ mới ngon được.”
Cô vô thức cong môi đáp: “Ừm.”
Sau đó Sơ Hạnh đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.
~~~
Ở nhà mấy ngày, đợi bố mẹ quay lại, nhưng Sơ Hạnh vẫn quyết định về quê cho đến hết kỳ nghỉ hè.
Cô lo lắng ông ngoại sẽ cô đơn một mình nên muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông.
Kỷ An cùng cô, hai chị em thu dọn hành lý trở lại nhà ông ngoại.
Nhà không có bà, rất thiếu sức sống*.
*烟火气(Yên hỏa khí): người Trung Hoa có một câu nói thế này “人间烟火气,最抚凡人心“ có nghĩa là “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất“, cụ thể thì nó dùng để mô tả một ai đó hoặc một thứ gì đó tràn đầy sức sống.
Ông ngoại trở nên trầm mặc ít nói.
Chỉ có khi Sơ Hạnh và Kỷ An vây xung quanh ông, nói chuyện với ông, ông mới mỉm cười, trò chuyện với cháu gái cháu trai của mình.
Mùa hè năm nay đổ mưa nhiều, giống như nước mắt người.
Những con đường quê luôn lầy lội, như một trái tim tan vỡ.
Thật ra Sơ Hạnh cái gì cũng hiểu.
Tựa như cô viết cảm nghĩ cho bộ phim [Cây Đời Xanh Tươi] – Đời người chính là như vậy, cho dù chúng ta có cẩn thận đến đâu thì cũng sẽ có những lúc không thể bắt kịp.
Khi nghe được tin bà ngoại đang cấp cứu trong bệnh viện, cô với Kỷ An lập tức chạy về.
Nhưng vẫn không thể đuổi kịp.
Bà ngoại không mở mắt ra lần nào để gặp bọn họ nữa.
Vào những giây phút cuối đời, bà ngoại đã bất tỉnh.
Rốt cuộc thì có sự hối tiếc.
Sơ Hạnh không làm khó mình.
Kể từ đêm đó cô khóc lóc thảm thiết trước mặt Cận Ngôn Châu, tâm trạng của cô đang dần dần tốt hơn.
Cô sẽ ra sông cùng ông nội và Kỷ An.
Hai ông cháu đang câu cá, còn cô ở ngay bên cạnh lấy sổ vẽ phác thảo trên đó.
Vẽ khung cảnh trước mắt, còn có người trong lòng đang nhớ nhung.
Sơ Hạnh thường trò chuyện với Cận Ngôn Châu.
Cô kể với cậu rằng vào ngày tang lễ của bà ngoại đã xong, có một con mèo trắng đến nhà cô, con mèo này ngày nào cũng đi theo ông nội, như thể thay bà bầu bạn với ông ngoại vậy.
Sơ Hạnh cũng chụp ảnh con mèo trắng gửi cho Cận Ngôn Châu, hỏi cậu:”Dễ thương không?”
Cậu trả lời: “Vẫn là thỏ nhỏ đáng yêu hơn.”
Sơ Hạnh ngồi xổm trên mặt đất cầm điện thoại di động mỉm cười.
Mèo trắng cọ vào chân cô làm động tác nũng nịu, cô mỉm cười đưa tay gãi cằm con mèo, mèo trắng lập tức kêu gừ gừ thích thú.
Như vậy quang cảnh này kéo dài đến giữa tháng 8.
Vào đêm ngày thứ 57* của bà ngoại, Sơ Hạnh lần đầu tiên mơ thấy bà sau khi bà qua đời.
*五七 (Thường bắt đấu từ đốt bảy: Đếm từ ngày chết, cứ bảy ngày lại hiến tế, bảy ngày đầu tiên, 27, 37, 47, 57, 67 và 77. Sau đó là ngày thứ 100, một năm, ba năm, trăm năm. Trong số này, ngày 57 là một ngày rất quan trọng, nói rằng người chết sẽ về nhà vào ngày này, gặp gia đình lần cuối, sau đó đi luân hồi, hoặc đến sống ở Phân khu Âm. Nói chung, kinh được tụng vào ngày thứ 57 hoặc 67.)
Trong giấc mơ, sắc mặt Dư Sênh rất đẹp, hồng hào khỏe mạnh.
Bà mặc chiếc váy mà Sơ Hạnh đã chọn cho mình trước đó, mỉm cười dịu dàng.
“Hạnh Hanh, bà ngoại phải đi thật rồi,” Dư Sênh nói với cô trong giấc mơ: “Cháu phải sống vui vẻ hạnh phúc nhé, đứng lúc nào cũng nhớ đến bà, cùng Tiểu An về thăm ông ngoại hai đứa thường xuyên hơn, ông ấy ngoài miệng cứng rắn đanh thép, trong lòng ngược lại suy nghĩ nhiều nhưng chẳng bao giờ nói ra.”
Sơ Hạnh chỉ cảm thấy buồn, cô khóc nức nở.
Cuối cùng khóc giật mình tỉnh dậy.
Người lớn trong thôn đã nói, sau khi một ai đó qua đời, ngày thứ “57” sẽ bước vào quỷ môn quan, đây thực sự sẽ là âm dương tách biệt khỏi gia đình đang sống.
Và đêm đó, cô mơ thấy bà ngoại nói lời tạm biệt với cô.
Sơ Hạnh lau nước mắt, cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ đêm rồi.
Cô không thể giải thích được tại sao, chỉ muốn tìm Cận Ngôn Châu ngay bây giờ.
Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào cô cũng trò chuyện với cậu, đa số đều là cô kể những chuyện xảy ra xung quanh bản thân mình, lần nào cậu cũng trả lời lại, cho dù điều cô nói có nhàm chán đến đâu, cậu sẽ kiên nhẫn đáp lại, trò chuyện với cô.
Dường như vô tình đã trở thành thói quen.
Đã quen việc chia sẻ tất cả những gì cô đã trải qua, ngọt bùi cay đắng hết thảy đều muốn nói cho cậu biết.
Sơ Hạnh cầm điện thoại ngẩn người.
Cuối cùng cô cũng nhận ra Cận Ngôn Châu là người đặc biệt đối với cô.
Cô dường như đã thân quen với cậu từ lâu, và… nương tựa vào cậu, thậm chí hoàn toàn tin tưởng cậu.
Nương tựa.
Hoàn toàn tín nhiệm.
Sơ Hạnh chợt nhớ lại cái đêm hôm ấy cậu đến nhà cô, cô vừa nhìn thấy cậu thì bật khóc bù lu bù loa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô nghĩ về hẹn ước giữa mình với bà ngoại.
Sơ Hạnh bàng hoàng cảm nhận được điều gì đó… chuyện mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Có lẽ, là thích.
Cô nhìn chằm chằm vào hình đại diện Q.Q của cậu.
Hình đại diện của cậu là hai con thỏ, một lớn và một nhỏ ở trong phòng ký túc xá.
Sơ Hạnh bấm vào, gõ một dòng vào khung tin nhắn rồi gửi đi.
Cận Ngôn Châu đang ngủ, điện thoại di động bên gối đột nhiên vang lên tiếng chuông thông báo đặc biệt có tin nhắn mới từ Q.Q.
Mà tiếng chuông cậu đặt biệt cài riêng chính là Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu lập tức mở mắt, chạm vào điện thoại để kiểm tra tin nhắn.
“CC: Cận Ngôn Châu, mình nằm mơ thấy bà ngoại.”
Cận Ngôn Châu khẽ mím môi, có chút lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Sơ Hạnh vốn dĩ chỉ muốn gửi cho cậu một tin nhắn, cũng không mong nửa đêm cậu trả lời cô.
Thế nhưng, cậu đáp lại ngay.
Sơ Hạnh sững sốt: “Cậu chưa ngủ à… Hay là mình đánh thức cậu?”
Cận Ngôn Châu không muốn làm gánh nặng cho cô nên nói: “Vẫn chưa ngủ.”
Sơ Hạnh hỏi: “Vậy, mình có thể gọi điện cho cậu được không?”
Cận Ngôn Châu lập tức ngồi dậy.
Căn phòng tối đen, cậu nhanh chóng bật đèn lên.
Sau khi hắng giọng, Cận Ngôn Châu tìm số điện thoại của cô rồi gọi.
Sơ Hạnh nhanh chóng nghe máy.
Giọng nói vừa mới tỉnh lại của cô cực kỳ mềm mại, lẩm bẩm: “Cận Ngôn Châu?”
Cổ họng Cận Ngôn Châu hơi nghẹn lại: “Ừm.”
Sơ Hạnh không nghe thấy manh mối nào.
Cô nói: “Mình chỉ là… Không ngủ được, muốn tìm cậu tám chuyện một chút.”
Sau đó vội vàng nói: “Nếu buồn ngủ thì cứ nói với mình.”
Cậu giả vờ bình tĩnh, nhỏ giọng đáp: “Không sao đâu, tôi chưa buồn ngủ.”
Sơ Hạnh bỗng nhiên khẽ run.
Cô nhạy bén nhận ra được giọng cậu vẫn còn khàn khàn như khi mới ngủ dậy, hơn nữa cũng trầm hơn bình thường.
Cậu nói cậu chưa ngủ.
Thật ra là cô đánh thức cậu dậy.
Cậu nói dối vì làm cho cô hài lòng thỏa mãn.
Tại sao cậu phải nói dối?
Chẳng lẽ… Thích cô?
Sơ Hạnh không chắc chắn lắm.
Sơ Hạnh bảo cô muốn tìm cậu nói chuyện, nhưng thực ra cô không nói gì cả.
Hầu hết thời gian, cả hai đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở của nhau.
Sau đó Sơ Hạnh cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, lúc này cậu mới đề nghị cúp máy kết thúc cuộc trò chuyện.
Khi Sơ Hạnh nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, những cảnh tượng trước đó liên quan đến Cận Ngôn Châu cứ hiện lên trong đầu cô.
Từng hình ảnh, từng khung cảnh, tựa như đang phát lại một bộ phim vậy.
Tháng 5 cô đang ở trong thư viện, mở mắt ra thì nhìn thấy cậu ngay.
Khoảng thời gian tháng 4 cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi máy tính, thứ Năm hàng tuần lúc 10:00 tối hai người đều gặp nhau dưới tòa giảng dạy chung.
Có lần, đèn đường về ký túc xá bị hỏng, cậu nói muốn mua đồ ăn cho Kỷ An nên cùng cô đi bộ trên con đường tối tăm đó.
Khi đó, cậu thậm chí còn chủ động đưa gấu áo khoác cho cô, bảo cô giữ chặt.
Ngay cả đêm sinh nhật hôm ấy, trên đường đi ăn tối, cô bận gọi điện cho bà ngoại nên tụt lại phía sau những người trong nhóm, lúc cô nhìn lên, cô phát hiện chỉ có cậu ở trước mặt cô, cúi đầu bấm điện thoại.
Một người khi nghi ngờ điều gì đó, họ luôn cảm thấy hoài nghi ở mọi lúc mọi nơi.
Từ lúc Sơ Hạnh đoán chừng cậu cũng thích cô, tất cả những chuyện này đều trở nên đáng ngờ.
Không chỉ trùng hợp ngẫu nhiên, mà sự chủ động và lơ đãng của cậu đều tựa như nhắc nhở cô rằng cậu đối xử với cô rất khác.
Nhưng Sơ Hạnh buồn ngủ quá rồi.
Cô còn chưa kịp nhớ lại thì đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Sơ Hạnh thấy Kỷ An, tóm lấy cậu hỏi: “Kỷ An, tối ngày 21 tháng 4, em có nhờ Cận Ngôn Châu mua đồ ở căn tin số 3 không?”
Kỷ An nghe mà ngỡ như lạc trong sương mù: “Gì cơ? Ngày 21 tháng 4? Em nhờ anh Châu mua cơm cho em?”
Sắc mặt Sơ Hạnh khẩn trương lại nghiêm túc, gật đầu: “Ngày đó là thứ Năm?”
Kỷ An bật thốt lên: “Cho dù ngày nào trong tuần đi chăng nữa, em cũng chưa bao giờ bảo cậu ấy mua đồ ăn cho em cả!”
“Em chưa bao giờ nhờ anh Châu mua giùm đồ ăn cho em.” Kỷ An cau mày khó hiểu, giọng hết sức kiên định.
Sơ Hạnh từ từ nới lỏng cánh tay Kỷ An ra.
Kỷ An không nhờ cậu mua cơm giúp.
Vì vậy, lúc cậu bảo phải đến nhà ăn số 3 mua đồ giúp Kỷ An thì cũng là nói dối.
Chỉ muốn cùng cô đi trên con đường đêm không có đèn đường kia sao?
Sơ Hạnh cảm thấy chắc chắn hơn một chút.
Hẳn là cậu thích cô.
~~~
Sắp đến cuối tháng 8, chỉ còn vài ngày nữa kết thúc kỳ nghỉ hè.
Sơ Hạnh và Kỷ An phải trở về Hải Thành.
Thứ nhất phải quay lại sắp xếp thu dọn hành lý, thứ hai, muốn về nhà dành thời gian cho bố mẹ trước khi khai giảng năm học mới.
Vào ngày rời khỏi nhà bà ngoại, Sơ Hạnh cuối cùng cũng tháo chiếc đồng hồ màu hồng đã ngừng chạy trên cổ tay trái của cô.
Cô để đồng hồ trên bàn nơi đặt di ảnh bà ngoại.
Sau đó, Sơ Hạnh lấy cuốn sổ phác thảo mà cô đã vẽ trong kỳ nghỉ hè này ra đưa cho ông ngoại.
Bên trong, có khung cảnh nơi đây, ông ngoại làm nhiều việc khác nhau, một con mèo trắng theo sau bất cứ nơi nào ông đi đến, Kỷ An câu cá với ông, thêm nữa cô còn vẽ mình đang hái trái cây trong vườn.
Có bố mẹ.
Còn có bà ngoại.
Cuối cùng Sơ Hạnh vẽ một bức tranh gia đình.
Trong tranh, bà và ông đang ngồi trên ghế sofa, Sơ Hạnh và Kỷ An lần lượt ở bên cạnh ông bà, ôm cánh tay hai người.
Bố mẹ đứng sau lưng ông bà ngoại.
Bên chân ông ngoại, con mèo trắng đang nằm.
Sơ Chí Dương lật tới tranh gia đình này, phía sau chính là những tờ giấy trắng.
Sơ Hạnh nói với ông: “Ông ơi, ông cứ xem những bức tranh này trước nhé, lần sau con về con sẽ vẽ tiếp cho ông.”
Sơ Chí Dương cười ôn hòa gật đầu một cái, nói: “Được.”
Ông nói: “Đợt sau về, Hạnh Hạnh vẽ một bức ảnh cưới cho ông bà ngoại ha.”
Ông lão khoảng sáu mươi tuổi giơ tay lau nước mắt, cố nén khó chịu, giọng có chút nghẹn ngào hối hận: “Bà cháu cả đời ở bên ông, ngay cả ảnh cưới cũng không có.”
Hai mắt Sơ Hạnh ngấn lệ, nhưng cười nói: “Dạ, để con vẽ cho ông bà.”
~~~
Bởi vì Sơ Hạnh với Kỷ An nghỉ học về nhà mà không thi, cho nên sau khi kỳ học bắt đầu, bọn họ cần phải làm bài kiểm tra bù.
Kỳ thi cuối cùng của Sơ Hạnh kết thúc lúc 5:20 chiều ngày 5 tháng 9.
Trưa hôm nay cô gửi tin nhắn cho Cận Ngôn Châu, nói là buổi chiều thi xong mời cậu đi ăn tối.
Cậu đồng ý.
Nhưng Sơ Hạnh thực sự muốn thử thổ lộ tình cảm của mình một chút.
Cô không biết Cận Ngôn Châu đã chờ đợi ngày tựu trường lâu lắm rồi.
Cậu sợ làm ảnh hưởng đến kỳ thì của cô, cho nên vẫn luôn chờ cô kiểm tra xong mới tỏ tình với cô.
Chạng vạng tối cùng ngày, hoàng hôn buông xuống, gió thổi nhẹ nhàng.
Sơ Hạnh cầm hộp bút trong suốt bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Cận Ngôn Châu bên kia đường đợi cô nửa giờ, đang đứng dưới gốc cây ngô đồng.
Nam sinh diện mạo đẹp trai nghiêm chỉnh, mặc áo phông trắng đơn giản và quần đen, dáng người cao ráo, thẳng tắp, vô cùng bắt mắt.
Vẻ mặt cậu lạnh lùng, mặt không thay đổi nhìn cửa tòa nhà dạy học.
Đột nhiên, đôi mắt đen láy của chàng trai sáng lên nhưng ánh mắt bất giác dịu đi một chút, khóe mắt thoáng hiện lên ý cười.
Sơ Hạnh liếc mắt liền thấy cậu.
Cô sững sờ, sau đó lập tức chạy tới, ngạc nhiên gọi cậu: “Cận Ngôn Châu?”
“Sao cậu ở đây thế?”
“Chờ cậu,” Cận Ngôn Châu nói xong, có chút bối rối quay mặt đi, tìm một lý do: “Chẳng phải cậu nói chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối à?”
“À, đúng rồi.” Sơ Hạnh gật đầu.
Đúng lúc cậu xoay người chuẩn bị đi về phía trước, Sơ Hạnh cắn môi, đột nhiên gọi cậu lại: “Cận Ngôn Châu!”
Kể từ khi cô phát hiện ra cậu có vẻ thích cô, mỗi ngày trôi qua cô đều muốn kiểm tra xem điều đó có phải là sự thật hay không.
Ngày qua ngày, cô bị dằn vặt trong nỗi mơ hồ của ý nghĩ không chắc chắn này.
Sơ Hạnh không thích lấp lửng cái nào cũng được, cô cần một câu trả lời rõ ràng.
Ban đầu dự định hẹn cậu ăn tối rồi nói chuyện này luôn, nhưng Sơ Hạnh phát hiện cô không thể đợi lâu hơn được nữa.
Ngay khi nhìn thấy cậu, cô lập tức muốn biết câu trả lời của cậu là gì.
Cho nên vào lúc này, cô lấy hết dũng khí trực tiếp tỏ tình với cậu, nói: “Cận Ngôn Châu, mình thích cậu.”
Cô gái căng thẳng đến mức giọng nói run rẩy, cô ổn định lại giọng, tiếp tục nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc: “Nếu cậu cũng thích mình thì tới đây ôm mình một cái đi.”
Chàng trai quay lưng về phía cô, cứng đơ tại chỗ.
Chỉ có trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên điên cuồng đập thình thịch.
Tiếng tim đập suýt chút nữa chấn động điếc cả tai, tựa như đang vội vàng đáp lại lời cô —
Thật ra cậu cũng thích cô.