Hôn Giả Tình Thật - Long Tiểu Băng - Chương 23: Họp phụ huynh bất ổn 1
– Cô không biết dạy con hay sao mà để nó đánh con tôi ra như này. Đi họp cho con còn đến muộn lại ăn mặc diêm dúa như vậy đủ biết là mẹ nào con nấy rồi. Hôm nay nhà cô không cho con trai tôi lời giải thích thì cứ chuẩn bị hầu tòa đi!
Khuynh Y tức giận vốn định lên tiếng đôi co thì đột nhiên nam sinh đang đứng im lặng nãy giờ lại đấm mạnh tay xuống bàn.
*Uỳnh!*
Tiếng động khiến cho mọi người trong phòng đều phải tái mặt sợ hãi. Người đàn ông nãy giờ la lối om sòm cũng phải sợ mà im bặt. Ông tay hạ tay xuống, miệng nuốt một ngụm nước bọt một cách e dè.
Nam sinh nọ đạp bàn một cái lao về phía người đàn ông với khuôn mặt hằm hằm, bàn tay nắm chặt nổi gân lên. Cậu ta lao nhanh về phía bàn giáo viên xếch cổ người đàn ông kia lên. Khuôn mặt gân guốc, đôi mắt trừng trừng.
– Ông nói thế nào là mẹ nào con nấy!!
Người đàn ông sợ hãi định lùi một bước nhưng vì cổ áo đã bị nam sinh kia túm chặt không thể xê dịch đành bước hụt. Ông ta trong tình cảnh này vẫn cố buông thêm lời độc miệng.
– Đó, thấy chưa. Thằng này không côn đồ cũng xã hội đen. Mau đuổi học nó đi nếu không tôi sẽ không để yên…
Nam sinh kia tức giận đến đen mặt nhưng xem chừng vẫn cố nhẫn nhịn không động thủ. Đột nhiên Khuynh Y tiến lên đặt tay lên cổ tay của cậu ta. Ánh mắt cô nhìn cậu một cách nhân từ vô cùng. Không nghĩ chỉ có vậy mà cậu thật sự sẽ buông tay khỏi cổ áo người đàn ông kia.
Cậu quay người đi tỏ vẻ uất ức. Người đàn ông khi được thả liền trở về dáng vẻ ban đầu, ông ta “Hừ!” một tiếng. Nhưng khi chưa kịp chỉnh lại cổ áo liền bị Khuynh Y đột xuất tát một cái vào mặt. Tiếng ‘chát’ vang cả phòng khiến nhiều người phải hả hê.
– Con điên! Mày làm cái gì!
Khuynh Y nghênh mặt nói lớn: Nếu chỉ nhìn cảnh vừa rồi ai cũng sẽ nghĩ là tôi là người có lỗi vì đã tát ông. Nhưng nếu xem những gì ông vừa thốt ra thì cái tát này quá xứng đáng. Cũng giống như vụ ẩu đả này, mới nhìn thì nói em trai tôi là người có lỗi nhưng khi chưa rõ nguyên nhân thì không thể khẳng định ai sai.
– Đúng vậy.
Hồ Vân đứng ở cuối lớp lên tiếng hùa theo kéo theo đông đảo các phụ huynh khác vốn đã khó chịu nãy giờ cùng lên tiếng.
Một quý phu nhân nói mỉa, bà ta vừa nói vừa đung đưa phô ra chiếc túi hiệu trên tay: Làm gì có quý ông nào lại ăn nói như vậy chứ. Tôi thấy anh mới giống người vô học nhất trong căn phòng này.
Một phụ huynh nam khác trông có vẻ trưởng thành và lịch thiệp. Ông ta giơ tay lên nhìn đồng hồ trông vẻ bận rộn.
– Chúng tôi không dư dả thời gian để nghe anh ăn vạ tập thể.
Người đàn ông thấy mình bị mắng là vô học, ăn vạ thì cũng rất tức giận nhưng lại không dám lớn tiếng quát tháo nữa. Bởi ông ta biết hai người trước mặt vừa nhìn là biết không dễ đụng. Tức mình ông ta quay sang phía Khuynh Y muốn mượn cô xả cục tức.
“Tất cả là tại con khốn này khiến mình mất mặt.”
– Này…
Ông ta chưa kịp nói đã bị Khuynh Y ngắt lời: Không ai khi không đánh người cả. Em trai tôi vừa rồi bị ông sỉ nhục như vậy vẫn nhẫn nhịn không ra tay. Vậy để khiến em ấy đánh đến biến dạng mặt thì tôi thật muốn biết con trai ông đã làm gì đấy? Ông không hỏi nguyên nhân đã truy cầu bồi thường có phải vì có tật giật mình.
Người đàn ông cứng họng không biết đáp sao lại quay sang nhìn đứa con trai khuôn mặt đang tái mét sợ hãi. Còn người vợ thì đứng bên cạnh khóc lóc đến lem cả phấn son. Tự thấy mất mặt ông ta liền chất vấn đứa con.
– Nói đi, tại sao nó đánh con. Có phải nó bắt nạt con không?
Nam sinh với khuôn mặt bầm tím biến dạng chần chừ ngước mắt nhìn về phía người đánh mình. Trong ánh mắt đầy sự lo sợ, hai ánh mắt vừa va vào nhau cậu ta đã vội lảng tránh.
Nuốt một ngụm nước bọt, cậu ta lên tiếng: D.. dạ.
– Thấy chưa.
Người đàn ông vội vàng đắc ý ra mặt. Khuynh Y lườm một cái khiến ông ta tắt điện. Cô tiến đến gần trước mặt hai cha con nhà này, nhìn nam sinh bị đánh.
– Nói tiếp đi.
– Em.. em…
– Cậu ta ăn trộm đồ lót nữ sinh giấu trong cặp tôi.
Lời nói vừa cất lên Khuynh Y liền quay đầu lại nhìn. Đôi mắt cô chớp liên hồi không dám tin vào tai mình hoặc có thể vì quá kinh ngạc.
– Cậu ta trộm đồ nữ sinh giấu trong cặp tôi bị tôi phát hiện. Còn nói tôi là con của tiểu tam, nói mẹ tôi là hạng lẳng lơ không ra gì. Với lại cậu ta là người ra tay trước, tôi chỉ đánh trả. Chỉ vậy thôi.
Cả phòng học bỗng chốc xôn xao sau câu nói ấy. Nam sinh kia vì bị vạch trần chuyện xấu liền không kiểm soát được đẩy người Khuynh Y đang chắn đường ra đi lên.
– Không phải! Đó không phải sự thật. Thật ta là cậu ta…
Nam sinh chưa kịp giải thích thì đột nhiên một nữ sinh ngồi cuối lớp đứng bật dậy nói lớn.
– Em có thể làm chứng!
Mọi ánh mắt đổ về phía cô bé đó, dáng người cô vừa nhỏ nhắn lại mảnh khảnh nhưng giọng nói lại uy lực vô cùng. Cô vừa ngẩng mặt thấy mọi người đều nhìn mình thì có chút xấu hổ đỏ mặt không dám nói. Nhưng lời đã thốt ra một nửa thì không thể không nói hết. Nữ sinh đó hít xâu một hơi rồi nói tiếp.
– Em làm chứng cho lời bạn học Hạ, vì chính em là người bị Chu Bân lấy cắp đồ dùng cá nhân và quần áo.
Nữ sinh nọ vừa nói xong thì phụ huynh của cô đấy cũng chạy vội đấy chỗ con gái. Là một người phụ nữ ăn mặc có vẻ giản dị lại có chút phong thái của nho gia. Bà ta kéo tay áo con gái, khuôn mặt tuy đã tỏ rõ lo lắng nhưng lời nói vẫn rất từ tốn.
– Con nói sao? Sao không nói cho mẹ biết.
Nữ sinh hai tay túm chặt chân váy, môi mím chặt. Thấy vậy nam sinh Hạ liền lên tiếng thay.
– Vì cô quá nghiêm khắc khiến bạn ấy thà chịu đựng chứ không dám nói. Sợ vấy bẩn hình tượng trong trắng thuần khiến mà cô đã vô thức gắn lên người bạn ấy.
Người mẹ nghe vậy bên khóe mắt đỏ lên, bà bộ quay mặt nhanh chóng lau đi nước mắt. Khi quay lại bà liền dang tay ôm con gái vào lòng, dựa đầu lên trán con bà khẽ hôn nhẹ. Nhưng ánh mắt khi liếc nhìn sang gia đình Chu Bân liền thay đổi.
Chu Bân sợ hãi không dám thừa nhận liền cãi cố: Cậu có bằng chứng gì không mà đổ tội cho tôi chứ. Có phải vì cậu thích Hạ Lãng lên muốn ngụy biện giúp cậu ta.
Nữ sinh kia nghe vậy tức giận vô cùng chỉ tay về phía Chu Bân: Đổ tội?! Cậu muốn bằng chứng. Phải rồi, chìa khóa tủ đồ cá nhân của tôi là cậu trộm. Chắc chắn nó vẫn còn trên người hoặc trong cặp cậu.
Giáo viên nãy giờ như người vô hình trong cậu chuyện bỗng dưng xen vào giữa. Cô đi về phía bàn học của Chu Bân nhấc cặp của cậu lên. Chiếc cặp không nhỏ nhưng bên trong ngoài tạp chí và mấy cái bút ra thì chả có gì. Bỗng trong khe nhỏ của chiếc cặp rơi ra một chiếc chìa khóa nhỏ màu bạc.
Chiếc chìa khóa như đã chứng thực cho lời nói của nữ sinh, mẹ của cô bé càng tức giận như sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa. Bà càng ôm chặt con gái thêm như thể sợ mất đi thứ quan trọng.
– Con không cần sợ. Lần này dù mất mặt thì mẹ vẫn sẽ đâm đơn kiện. Thưa ông và gia đình, tôi nghĩ ông lên chuẩn bị sẵn tinh thần hầu tòa vì tôi sẽ không để con gái tôi phải chịu thiệt. Ông không biết con trai ông đã đụng phải ai đâu.
Người phụ nữ nói một cách đanh thép rồi ôm con gái mình rời đi. Khi cô đi ra cửa một lát mới có mấy phụ huynh trong đám đông nói nhỏ với nhau.
– Hình như tôi nhớ cô ấy là ai rồi. Cô ấy là phu nhận của nhà chính trị gia Uông Tôn Minh, nghe nói là cháu gái đời thứ 147 của hoàng tộc Lưu thị.
– Trời hoàng tộc luôn sao. Tuy bây giờ đã qua thời phong kiến từ lâu nhưng những thành viên con cháu hoàng gia các triều đại vẫn được chú trọng và lưu ý nhiều lắm. Xem ra lần này có người sắp không xong rồi.