Hòn Đá Và Ngôi Sao - Mây Nhỏ - Chương 50: Bại lộ
“Làm gì ở đây đấy?”
Bình huýt sáo vờ như không nghe thấy, Lan bối rối đến mức lén nhìn hai người bên cạnh phát tín hiệu cầu cứu, đến cả Hoàng cũng để lộ một chút hoảng hốt trong ánh mắt.
“Đang…đang hỏi Lan về… bài thi Tiếng Anh ngày hôm nay thôi.” – Hoàng ấp úng đáp, không hẳn là cố ý nhưng não cậu chỉ có thể nhảy số được lí do thế này.
Ai đó bị nhắc tên lập tức chừng mắt, trong lòng đã chửi cậu lên tiên, đào cả ba đời tổ tông lên để chất vấn.
“Vậy mà chẳng thấy gọi tao nhỉ?” – Thảo lập tức chuyển mục tiêu sang cô bạn thân.
“Tại…hai đứa này gọi gấp quá.” – Lan gượng cười, khuôn miệng cứng đơ như đóng băng.
“Mày làm bài ổn chứ Thảo?” – Bình tươi tắn nói.
“Có điểm trên giấy rồi biết.” – Cô gái “lạnh lùng” đáp, nghe thái độ thì tất cả đều biết cô đang không muốn giỡn.
Chàng trai nào đó bắt đầu rén, âm thầm khóa miệng và tránh mặt đi chỗ khác.
“Có gì muốn nói với tao không?” – Thảo tiếp tục “bức cung”.
Không ai dám lên tiếng khiến bầu không khí tự nhiên rơi vào trầm lặng. Ba người kia liên tục đánh mắt, có lẽ sau vụ này họ đã có được cho mình ngôn ngữ kí hiệu riêng.
Đúng lúc rối rắm đến phát điên thì có tiếng chuông điện thoại reo, không chỉ phá vỡ căng thẳng mà còn là cọng rơm cứu mạng của cả ba.
“Alo mẹ ạ?” Giọng Lan run run xúc động ” Vâng, vâng, con về liền đây ạ.”
Cúp máy, cô gái vội vàng kéo tay bạn thân: “Đi thôi, mẹ tao gọi để về nấu cơm rồi.”
Hai người kia cũng hùa theo, liên tục thêm mắm dặm muối:
“Tao cũng về ăn cơm đây, đói quá ~~~”
“Về cẩn thận, ăn uống nghỉ ngơi để chiều còn ôn bài.”
Không vì bị đám bạn liên tục thúc giục mà sải bước đi luôn, Thảo gỡ tay mình ra khỏi tay Lan, từ tốn phủi tay áo cho phẳng phiu, nhướn mày chất vấn: “Làm gì mà vội thế? Mọi khi đi chơi bị gọi còn không buồn về nữa mà?”
“Thì nay mẹ tao không về nấu cơm nên thế.” – Lan bắt đầu viện cớ.
“Nấu cơm cũng chẳng nhanh, bây giờ về luôn mới kịp.” – Bình chêm vào.
“Đúng, đúng.” – Lần này Lan không hề phản bác như mọi khi, ngược lại còn gật đầu lia lịa.
Sau một lúc kì kèo, cuối cùng cả hội cũng giải tán. Hai chàng trai mỗi người một ngả, còn Lan, vẫn phải đổi mặt với sự tra hỏi của bạn mình.
***
Bầu không khí giữa hai cô gái im ắng hơn hẳn mọi ngày. Lúc nào cả hai đi chung xe cũng đều ríu rít như đôi chim ri, nói đủ thứ chuyện trên đời, dù khác lớp nhưng không hề có cảm giác xa cách hoặc hết chủ đề để tâm sự với nhau. Vậy mà hôm nay, đã đi được nửa chặng đường rồi nhưng không ai lên tiếng lấy một câu.
Lan nhìn bóng lưng của người ngồi lái xe phía trước, giác quan của cô mách bảo bạn thân đang có tâm sự. Có lẽ phải giấu diếm đối phương một số vấn đề nên cô gái chột dạ, mãi chẳng mở lời hỏi cho đàng hoàng.
“Có gì định nói thì nói đi.” – Như có thần giao cách cảm với người ngồi sau, Thảo trực tiếp hỏi mà không có sự mở đầu nào.
Cô gái phía sau vừa vui vừa hoảng, vui vì bạn mình không còn lầm lì im lặng, hoảng vì như thể đã bị đoán ra tâm tư.
“À…nay mày thi ổn cả chứ?” – Lan rụt rè nói.
“Ba chúng mày có giấu gì tao không đây?” – Thay vì trả lời, Thảo hỏi vặn lại.
Biết trước sẽ có ngày này, Lan quyết định không giấu giếm nữa, dù sao nhân vật chính của drama chính là bạn mình.
“Chắc mày cũng nghe phong phanh đâu đó chuyện mày với Hoàng bị chụp lén đăng và lên diễn đàn, có một số thì gán ghép, còn một số thì tỏ ra tiêu cực. Tao tính nói với mày rồi nhưng Hoàng cản, nó bảo là bạn cùng lớp của nó làm nên nó tự chịu, không để mày can thiệp vì mày bận ôn thi. Thế là, nó nhờ tao giúp thu thập bằng chứng trong nhóm chat, còn Bình và nó lo nốt phần còn lại. Tao cũng giúp Hoàng photo thành một sấp khá dày, giấy trắng mực đen đập thẳng vào mặt mấy đứa bêu rếu mày để khỏi phải cãi. Hai đứa chúng nó tổ chức chơi bài ba cây, ý kiến của Bình, hình phạt là thử thách hay sự thật. Ấy chỉ là mồi nhử thôi, để chúng nó phải nói ra sự thật trước mặt cả lớp, chứng minh sự trong sạch của mày. Có quay video đó, nhưng mà chỉ ba bọn tao giữ thôi, rồi nữ sinh trong lớp đó sẽ lan tin trong nhóm chat nên bọn tao không tung video đấy ra làm gì, trông cũng hơi xấu hỏi nên chừa lại chút mặt mũi cho nhỏ kia. Mấy ngày nay Hoàng chạy vạy khắp nơi để ngăn không cho tin tức tiếp cận được mày, cứ lẽo đẽo đi thám thính tình hình xem có ai xì xầm to nhỏ không là bắt người ta im liền, không sợ bị người ta nói chỉ sợ mày nghe thấy. Haizzz…nhưng tao biết thế nào mày cũng đọc được hoặc nghe phong phanh ở đâu đó thôi…giấu sao được chứ.” – Lan nghiêm túc kể lại toàn bộ mọi chuyện.
Thảo trầm ngâm, hiện tại vấn đề đã lắng xuống, cô gái có thể không lên tiếng chỉ trích bất cứ ai vì không muốn ngọn lửa đã tàn lại bị gió thổi bùng lên, có thể bỏ qua nhưng…những gì mà chàng trai nào đó đã cố gắng làm thì có lẽ cô không thể bỏ qua được. Gạt đi những rung cảm mãnh liệt, hơn thế Thảo cảm thấy buồn, vì đã để cậu gánh vác mọi chuyện một mình, điều ấy còn có thể tổn hại tới danh tiếng của cậu.
“Hoàng không muốn tao nói nên mày đừng trách nó nha, cũng đừng bảo tao nói hay bảo mày biết hết rồi, như thế hơi tội nó… Với các cách thức xử lí của Hoàng thì ảnh bị lan truyền đã được người đăng xóa rồi.” – Lan nhỏ nhẹ nhắc nhở.
“Ừm, tao không nói đâu.”
Có lẽ Thảo sẽ tìm cách bù đắp mà không quá lộ liễu để Hoàng không biết rằng mọi chuyện đã bại lộ.