Hòn Đá Và Ngôi Sao - Mây Nhỏ - Chương 49: Rất thích
Hôm nay chỉ làm bài hai môn nên học sinh được ra khỏi phòng thi khá sớm. Thảo không vội về mà ở lại thư viện trường ngồi ôn tập cho ngày mai. Nhưng kì lạ thay, khi cô gái đang đứng làm thủ tục mượn sách ở quầy thì cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình từ những người xung quanh, kể cả một số bạn nữ đi ngang qua cũng nhìn cô cười rồi thì thầm to nhỏ gì đó. Mặc dù hơi bất an nhưng Thảo vẫn gạt sang một bên, có lẽ chỉ là sự trùng hợp hoặc do đang lo lắng cho thi cử nên cô nhạy cảm hơn mọi ngày.
Sau khi chọn được một chỗ vừa ít người vừa yên tĩnh, Thảo đặt sách vở lên bàn và bắt đầu ôn tập. Cố tình ngồi trong góc khuất vậy mà vẫn có người tìm đến bắt chuyện.
“Mày ngầu thật đấy.” – Người nọ lên tiếng tán thưởng.
Thảo bị giật mình vì âm thanh truyền tới đột ngột. Cô gái ngẩng lên, nhìn hồi lâu mà vẫn chưa nhận ra đối phương là ai, thấy quen mà cũng thấy lạ.
“Không nhớ tao luôn đấy à?”
“Trông hơi quen.”
“Rõ mà. Gặp tao lúc đến lớp tìm Hoàng và đi thủy cung ấy.”
“À…”
Thông tin trong bộ nhớ bắt đầu được xử lý và loading thành công. Thảo sực nhớ tới những sự việc xảy ra như cậu trai đã nói, mỗi lần gặp là một lần bị cậu ta trêu và gán ghép thành đôi với Hoàng.
“Mày ngồi bàn đầu phải không?”
“Chuẩn rồi.”
“Nhưng mà…sao tự nhiên nói tao ngầu?” – Thảo ngây ngốc hỏi.
“Mày nhờ Hoàng ra mặt mà.” – Cậu trai dõng dạc đáp.
“Há? Ra mặt chuyện gì?!” – Thảo “ngơ” thật rồi.
“Cảnh cáo về mấy bức ảnh bị phát tán ấy.”
Nghe tới đây, trong đầu Thảo tự nhiên hiện về lúc “lỡ” đọc được tin nhắn riêng giữa cô bạn thân và Hoàng, đoạn hội thoại ấy không chỉ liên quan đến cái tên của cô mà còn nhắc tới video gì đó. Một sự nghi ngờ bùng ra và ngày càng dâng trào hơn bao giờ hết.
“À…ảnh tài liệu ấy hả?”
Vì không biết về những tấm ảnh trong lời nói của đối phương nên Thảo đã nhảy số nghĩ đến những tấm hình liên quan tới tài liệu học tập được chia sẻ trên diễn đàn.
“Không! Những tấm hình mày bị chụp lén cơ mà!” – Chàng trai dài giọng.
“Ừ…ừ nhờ? Học nhiều quá nên tao quên mất…” – Rất bất ngờ nhưng ngoài mặt Thảo vẫn cố bình tĩnh tỏ ra như mình đã biết hết tất cả.
“Chán mày ghê! Thế giữa hai chúng mày…”
“Tao xin phép, tao có hẹn với bạn.”
Chưa kịp hóng hớt thêm thông tin “bổ ích” thì chàng trai đã để “vuột” mất con mồi. Thảo nhanh tay dọn hết sách vở vào cặp rồi chạy đi mà không thèm ngoảnh đầy lại.
***
“Thấy kế hoạch của tao sao?” – Bình hất hàm, ra vẻ dương dương tự đắc vô cùng.
“Lâu lâu mới thấy thông minh như này.” – Lan khinh bỉ.
“Này!!! Tao đứng top 10 toàn khối đó nhé!” – Bình lập tức phản bác.
“Từ dưới đếm lên à?” – Lan liếc xéo.
“Tạm thời mọi thứ bị áp xuống rồi.” – Hoàng chen ngang, từ nãy tới giờ đôi mắt không hề rời khỏi màn hình điện thoại.
Hai người kia nghe vậy cũng ngó vào xem xét. Quả thật những tấm hình bị phát tán trong nhóm chat đã được xóa hết, đa số là tin nhắn thảo luận về tài liệu và bài thi.
“Bây giờ chỉ cần cố gắng để Thảo tránh xa những lời thì thầm sau lưng, một thời gian nữa mọi chuyện sẽ tốt hơn.” – Hoàng trả lại điện thoại cho Lan.
“Chắc chắn rồi”. Lan nhận lấy, cô trầm ngâm một hồi rồi hỏi người nọ: “Lời đồn về việc hai chúng mày yêu nhau là sai. Nhưng mai…tình cảm của mày dành cho bạn tao thì…mày thích nó đúng không?”
Dạo gần đây Lan thấy hai người này hay dính với nhau, nhất là cử chỉ hành động của Hoàng khá thân mật và quan tâm tới cô bạn thân. Thế rồi, dự đoán của Lan gần như được xác thực hơn nữa khi mà mấy ngày trước Hoàng chủ động liên hệ với cô để cùng nhau giải quyết vấn đề lần này. Cậu không nói gì về bản thân, toàn bộ cuộc trò chuyện đều là lên kế hoạch để những bức hình đang được phát tán kia sẽ bị xóa sớm nhất có thể. Bên cạnh đó, giúp cậu để ý tới Thảo, kéo cô tránh ra xa mớ hỗn độn này, không để nó ảnh hưởng tới tinh thần của cô và ngày nào về nhà cũng nhắn tin hỏi thăm thông qua Lan. Mặc dù không làm gì quá nhiều, nhưng Lan cũng góp sức nghe ngóng tin tức trên diễn đàn và chụp màn hình toàn bộ tin nhắn, lưu tất cả ảnh chụp lén, không xót một cái để làm bằng chứng.
“Mày nhầm rồi, làm gì có. Drama lần này cũng liên quan đến Hoàng mà nên nó mới phải ra tay như vậy để không ảnh hưởng thôi.”
Biết rằng bạn thân không muốn ai khác ngoài người thân thiết nhất biết về chuyện cá nhân nên Bình cố gắng giải thích hết mình. Nhưng chính thái độ hấp tấp, ấp úng, vội vàng đã phản bội cậu.
“Đúng! Rất thích là đằng khác.” – Hoàng dõng dạc tuyên bố, chẳng hề có vẻ gì muốn né tránh hay đang cà lơ cà phất trêu đùa.
Chàng trai nào đó đang cố gắng lấp liếm thay bạn thân lập tức cứng miệng, cau mày khó hiểu nhìn.
“Tình cảm tao dành cho cô ấy không phải ngày một ngày hai, mà là từ rất lâu về trước. Hừm…tao không nhớ rõ lúc ấy tao mười mấy rồi nữa…”
Như thể đang gặp phụ huynh của người yêu, Hoàng lẩm nhẩm thời gian trong đầu vì muốn đưa ra đáp án chính xác để chứng tỏ bản thân thực sự thật lòng thích chứ không phải là tùy hứng.
“Tao hiểu rồi, tao hiểu rồi. Mày không cần làm cái mặt…căng thẳng đến tái mét thế kia đâu”. Lan bật cười bất lực “Trông mày luôn nghiêm túc nên tao tạm thời tin tưởng. Phải xem xét lâu dài nữa mà.”
Nghe vậy, Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, trong lòng vui như nở hoa vì đã qua vòng sơ khảo – vòng loại của “Hội đồng quản trị” mang tên “bạn thân của crush”.
“Còn tao thì sao?” – Bình ghé sát tai thiếu nữ mà thủ thỉ.
“Mày khoải.” – Lan phản bác nhanh chóng, chẳng cần suy nghĩ lấy một giây.
“Bạn mày có biết mày ác ôn như này không?” – Bình tỏ ra đáng thương.
“Lan!!!”
Trong lúc hai người đang tranh luận thì có người phía sau gọi to, vang vọng một góc sân trường khiến cả ba phải ngoảnh lại nhìn.
“Nhắc tào tháo tào tháo tới luôn thật à?” – Bình sợ sệt nói.