Hôn An - Lâm Dữ San - Chương 19
… tất cả những khổ sở trước đây, sau khi Văn Khác xuất hiện đều hoá thành ảo ảnh.
* * *
Hội trường xưa cũ rộn ràng tiếng chiêng trống, trên sân khấu là tiết mục biểu diễn võ thuật sôi động, dưới sân khấu là gần trăm chiến sĩ đội cảnh sát giao thông đang ngồi trên những chiếc ghế nhỏ được kê ngay ngắn. Đoạn Dương khép chặt áo khoác bông, lần thứ bảy đứng thẳng lưng nhìn về phía cửa ra vào, hai chân không ngừng run rẩy, Hàn Hiểu Quân dùng cùi chỏ thúc cậu một cái, hỏi: “Đội trưởng vẫn chưa tới sao?”
Đoạn Dương: “Để tôi gọi cho anh ấy.”
Mở khoá màn hình, tín hiệu bị ngắt, không gọi được, Đoạn Dương hơi buồn bực, lại khẳng định: “Yên tâm đi, sếp đã hứa là sẽ tới, chúng ta chờ thêm một chút.”
Cho đến khi đứng sau cánh gà chờ lên sân khấu, Đoạn Dương nắm chặt bản thảo của “Tam cú bán” đột nhiên giật mình, kinh ngạc lấy lại tinh thần, lần đầu tiên trong cuộc đời, Văn Khác đã thất hứa.
*
Một tia lửa nữa lại bùng lên, Khương Dĩ An vứt đầu lọc thứ tư xuống đất, ngồi xổm trong góc phòng, chán nản lau mặt. Tám giờ hai mươi phút, một Khương Dĩ An từ trước đến nay chưa bao giờ để ý tới thời gian, cứ cách năm phút lại đọc số trên đồng hồ một lần, người nọ chắc đã đi rồi, y không hiểu bản thân đang làm gì nên càng cảm thấy lo lắng hơn.
Không cần làm gì cả, chỉ đối chọi với những cảm xúc tiêu cực trong cơ thể đã khiến y đủ mệt mỏi.
Khương Dĩ An đứng dậy, chân tê đầu váng, một tia sáng chợt loé lên, y trượt theo vách tường ngồi bệt xuống đất, xương cụt đau đớn, đầu “Ong ong” chấn động, huyệt Thái Dương như nối liền với trái tim, thình thịch liên hồi. Y vùng vẫy hít thở, liên tục nuốt không khí vào khoang ngực hòng giục ý thức mau quay trở lại, sau khi đã nhìn rõ hình dáng đồ vật, Khương Dĩ An nặng nề ngẩng đầu, “Bang” một tiếng, tầm mắt lại lần nữa trở nên mơ hồ.
Cánh tay buông thõng bên chân, trong cơn mê man, những ký ức đau thương lại bắt đầu lợi dụng sơ hở, lạnh lùng và cay nghiệt, giống như đao sắc liên tục bới móc các dây thần kinh yếu ớt. Khương Dĩ An vén vạt áo nhìn xuống bụng trái, toàn thân bỗng ớn lạnh, đôi mắt trong veo phủ đầy sương mù, bờ vai xụi xuống tựa hồ không thẳng lên được nữa.
Y lấy bao thuốc ra, châm điếu thứ năm, chỉ kẹp giữa các đốt ngón tay chứ không hút. Im lặng chờ vài phút qua đi, y lật ngược cổ tay trái, hạ quyết tâm, khoảnh khắc tàn thuốc chạm đến làn da, “Dinh dong ——”!Khương Dĩ An giật mình, hoảng sợ quay mặt đi, chưa kịp để bản thân sinh ra ảo giác về âm thanh thì tiếng chuông cửa thứ hai đã lập tức vang lên.
Y đứng thẳng dậy, tim đập như trống, lặng lẽ đi tới trước cửa, sau mắt mèo là gương mặt quen thuộc. Kinh hỉ, áy náy, Khương Dĩ An giơ tay bật đèn, chờ hai mắt thích ứng với ánh sáng, y kéo cửa ra, thấp thỏm nhìn Văn Khác, suy nghĩ nên dùng giọng điệu gì giải thích để đối phương không tức giận.
Khương Dĩ An vừa mở miệng, Văn Khác đã nhanh hơn một bước, cười nói: “Anh chờ lâu rồi nhỉ.”
Mày kiếm anh tuấn hơi giãn ra, đôi con ngươi sâu thẳm, trong vắt không một gợn sóng nhìn vào mắt Khương Dĩ An, vô cớ xoa dịu đi sự bất an trong lòng, tâm trạng bồn chồn cũng từ từ hoà hoãn lại.
Sửng sốt một chút, Khương Dĩ An hỏi: “Sao cậu lại tới đây?” Ánh mắt hạ xuống nơi tay phải Văn Khác, y mở to hai mắt, đồ vật mà anh đang cầm là thứ mà y vô cùng quen thuộc — đàn ghi-ta.
Giọng Văn Khác vững vàng, dường như việc anh xuất hiện ở đây là một việc vô cùng hợp lý: “Không phải em nói sẽ hát cho anh nghe sao?”
Khương Dĩ An gõ gõ thái dương, nhíu mày: “Nhưng mà tôi……”
Văn Khác ngắt lời: “Mỗi lần tới nhà anh đều bị phạt đứng ngoài cửa vài phút mới có thể vào trong à?”
Khương Dĩ An bối rối: “Hả?” Sau đó bừng tỉnh, “A” một tiếng, vội vàng nghiêng người nhường lối đi. Văn Khác bước vào phòng, ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc, anh đến gần sô pha đẩy ra một cánh cửa sổ, đặt hộp đàn lên bàn trà.
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Hai tay vuốt ve đường chỉ quần, tim đập loạn xạ, Khương Dĩ An tiếp tục giải thích: “Văn Khác, thực ra tôi……”
Văn Khác kéo mở khoá của túi đàn: “Anh muốn nghe bài nào?”
Khương Dĩ An mở miệng, thật lâu mới nghẹn ra hai chữ: “…… Bài nào cũng được.”
Dưới lớp túi da là một chiếc ghi-ta bằng gỗ phủ đầy bụi thời gian, chất lượng bình thường, cũ nát, rẻ tiền. Văn Khác đặt lên đùi, vừa điều chỉnh dây vừa giới thiệu: “Em mua nó năm 18 tuổi, tự học theo video hướng dẫn khoảng nửa năm, có thể đàn《 Lưu ly 》hơi trúc trắc một chút.”
Khương Dĩ An hỏi: “Vậy sao cậu còn muốn hát cho tôi nghe?”
Văn Khác: “Có mâu thuẫn gì không?”
Khương Dĩ An: “Nhỡ cậu không đàn được thì sao?”
Văn Khác nói: “Thì em hát acappella.”
“Phì”, Khương Dĩ An không nhịn được bật cười, khóe mắt ẩm ướt, vùng da đen sạm hình vòng cung dưới mí mắt được nụ cười nhuộm hồng, che lấp nét mỏi mệt. Y kéo ghế ngồi đối diện với Văn Khác, hai người cách nhau một cái bàn, khi ánh mắt chạm nhau, trên võng mạc chỉ có hình ảnh của đối phương.
Văn Khác hắng giọng, nhắc nhở: “Tiêm cho anh một mũi dự phòng, ngũ âm* của em không được đầy đủ, anh cố gắng nghe nhé.”
* Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền của Trung Hoa bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.
Ánh mắt Khương Dĩ An dịu dàng ấm áp, y chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Văn Khác.
Giọng hát không xuất sắc, giai điệu không liền mạch, gảy đàn sai lung tung, chuyển giọng thì gượng gạo nhưng không hát sai một từ nào. Một luồng hơi nóng dâng trào trong lồng ngực Khương Dĩ An, nóng bỏng, thiêu đốt tầm nhìn ngày càng sáng ngời, tất cả những khổ sở trước đây, sau khi Văn Khác xuất hiện đều hoá thành ảo ảnh.
Ca từ bản thân viết tựa như lời tiên đoán, bên tai Khương Dĩ An văng vẳng câu cuối cùng mà Văn Khác hát, “Mong ước chúng ta tương lai đều may mắn”.
Văn Khác dùng lòng bàn tay che lại dây đàn, chờ khi dư âm tan hết, anh mới ngước mắt nhìn lên. Làn gió thoảng qua phòng, vò rối những sợi tóc mềm mại của Khương Dĩ An, lông mày thanh tú, ánh mắt thiện lương, cử chỉ hay lời nói đều trong sáng, thuần khiết. Người như vậy, Văn Khác đã để ý mười năm, nhưng bây giờ, anh lại nảy sinh những suy nghĩ và tâm tư hoàn toàn khác.
Khương Dĩ An rũ mi trong bầu không khí trầm mặc kéo dài, bắt chéo hai ngón tay cái vào nhau rồi không ngừng xoay vòng, vài lần định nói lại thôi, do dự và thận trọng, giống như đang gom hết can đảm cho những lời sắp tới. Văn Khác đặt đàn sang một bên, kiên nhẫn chờ đợi, không lâu sau, Khương Dĩ An thở phào một hơi: “Tôi thật sự không muốn gây phiền phức cho cậu.”
Trong đôi đồng tử đang ngước lên lấp lánh tia sáng, Khương Dĩ An không cho phép mình rơi lệ, y chỉ đang xúc động. Khoé mắt đỏ hoe, khoé môi khẽ nhếch: “Cậu chắc hẳn đã biết về chuyện của tôi, những việc cậu làm, bất kể vì đồng tình hay vì thương hại, tôi đều vô cùng cảm kích.”
Văn Khác không nói lời nào, vẫn rất đau lòng.
“Chắc là tôi……” Khương Dĩ An hơi ngừng lại, mỉm cười, “Cứ như thế này thôi.” Y buộc lại mái tóc rối bù, phóng mắt ra ngoài cửa sổ, cảm thấy đêm nay bản thân đã hưởng trọn may mắn.
“Vậy nên, cậu không cần lo lắng cho tôi nữa.”
Trăng tròn sao sáng, mây mỏng đêm thanh, gió lướt qua khung cửa sổ như thì thầm, trong bầu không khí căng thẳng, im ắng, Văn Khác bình tĩnh nói: “Không phải đồng tình, cũng không phải thương hại.”
Khương Dĩ An vốn cho rằng Văn Khác sẽ tìm từ thay thế, không ngờ anh chỉ phủ định lời y nói theo một cách đơn giản nhất.
Văn Khác đưa đàn ghi-ta về phía đối diện: “Anh thử xem?”
Khương Dĩ An do dự, nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy, trọng lượng nặng trĩu, rất giống với chiếc guitar màu đỏ y đã dùng để soạn nhạc. Y từng nói với Lâm Dã “Không hát nữa”, nên chỉ đàn một đoạn điệp khúc của《Cây tường vi》, vài ô nhịp ngắn ngủi, vậy là đủ rồi. Ánh mắt của Khương Dĩ An khiến Văn Khác tin rằng, khao khát đối với âm nhạc của y chưa bao giờ suy giảm.
Nhận lại cây đàn, Văn Khác mở miệng: “Hai ngày nữa, em đưa anh đi gặp một người.”
Khương Dĩ An lắc đầu từ chối: “Tôi không thể……”
“Sau khi gặp, nếu anh vẫn khăng khăng cho là như vậy.” Văn Khác nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Em sẽ tôn trọng anh.”
——
Cảm ơn mọi người đã đọc.