Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ - Hú Ki Bán Bánh Táo - Chương 58: Hồi hương
Trong gian bếp nhỏ có một thanh niên đang lúi húi làm mứt kẹo. Từng xâu trái cây được ngào qua lớp đường ngọt lịm, để ra liếp tre chờ đông lại. Sau lưng hắn là một đám trẻ con, vài đứa lớn ngoan ngoãn giúp xiên hoa quả. Mấy đứa nhỏ hau háu chờ được ăn xiên kẹo chua ngọt giòn giòn thơm ngon. Chỉ một lúc sau đã làm hết rổ hoa quả, đám nhỏ lại níu áo Hạo Hiên đòi hắn làm đồ chơi đan bằng cỏ.
Dương Hạo Hiên lúc này đã quen với cuộc sống ở Hạnh Hoa Đảo. Sức khoẻ cùng trí nhớ đều đã hồi phục lại, thêm Trác Thụy thường ngày giúp hắn luyện võ. Tuy không lợi hại bằng năm xưa chinh chiến sa trường nhưng với kinh nghiệm lâu năm để đối phó với một, hai người hắn vẫn có thể nắm chắc phần thắng.
Cũng không phải do Hạo Hiên lười biếng luyện tập, chỉ tại quãng thời gian còn ngây ngốc kia tự mình dâng thịt lên miệng sói. Đừng nhìn ca ca của hắn mặt mũi xinh đẹp dáng người cao thanh mà nhầm. Nam nhân khi ở trên giường đều hung mãnh khiến Hạo Hiên đau eo không dậy nổi.
Bình thường lúc Trác Thụy đi hái thuốc hoặc nghiên cứu dược lý thì Hạo Hiên sẽ luyện võ. Sau đó đợi đám trẻ ở chỗ Vạn phu tử học chữ xong sẽ đi tìm hắn chơi. Bởi vì Hạo Hiên là người trẻ tuổi duy nhất lớn lên từ đất liền, những món ăn vặt, đồ chơi hắn làm ra và những câu chuyện cổ tích hắn kể là thứ hấp dẫn đám trẻ con còn hơn cả học chữ. Nhưng ham chơi thì ham chơi, nhác thấy bóng Trác Thụy sư huynh đi đến, đám trẻ con đều tự giác thu hồi kẹo bánh, giỏ đan bằng cỏ, con cá, con trâu. Mỗi đứa ôm một đống cất trong tay áo, ngoan ngoãn chào sư huynh rồi kéo nhau ra về.
Hôm nay cũng vậy, đương lúc nãy còn tranh nhau xâu quả ngào đường, bu quanh Hạo Hiên xem hắn tết cỏ thành đồ chơi. Vừa thấy Trác Thụy về tới nơi, cả đám đã nháo nhào chào to rồi chạy đi mất hút.
Thật ra ban đầu mấy đứa nhóc cũng không có sợ Trác Thụy đến vậy. Chỉ đến một hôm tụi nhỏ ham mê chơi với vợ y bỏ bê việc học. Trác Thụy liền nghĩ ra một cách, để tụi nhóc chơi trò lớp học còn y chính là phu tử đi khảo bài tập. Mới đầu đám nhỏ còn hào hứng, sau thấy “trò chơi” này của Trần phu tử so với lớp học của Vạn phu tử còn đáng sợ hơn. Lại nhìn chồng bài tập giao về nhà càng nhiều thêm liền tự động lủi mất bóng không dám ở lại lâu hơn.
Hạo Hiên nhìn đám gà con trông thấy ca ca đã vội vàng chạy đi hết cũng buồn cười. Hắn tiến đến giúp Trác Thụy gỡ sọt tre đựng thảo dược mới hái trên lưng xuống, còn chu đáo dùng tay áo lau khô mồ hôi lăn trên thái dương của y.
– Ca ca về rồi, có muốn ăn mứt quả không?
– Đồ Hạo Hiên làm, ta đương nhiên muốn ăn.
Trác Thụy cũng cười nắm tay ái nhân đi đến bên giường tre, trên đó vẫn còn vài xiên quả cùng bình trà mới hãm. Hai người ngồi dưới giàn hoa tử đằng thơm ngát vừa thưởng trà vừa nhấm xiên quả hóng mát. Cảnh đẹp người nhàn như cặp tiên lữ ở chốn bồng lai.
– Sức khoẻ đệ cũng tốt rồi, có muốn về thăm Trường Lạc không?
Đương lúc nói chuyện phiếm Trác Thụy chợt quay qua hỏi một câu, y dịu dàng vươn tay lấy đi cánh hoa vương trên tóc Hạo Hiên. Tuy rằng ngày tháng trên Hạnh Hoa Đảo trôi qua không tệ, nhưng cả hai bọn họ đều trẻ tuổi. Ở mãi một chỗ không tránh khỏi nhàm chán, huống chi phe cánh của quân vương cũ cũng đã bị diệt. Lúc này Hạo Hiên trở về thăm cố hương hoàn toàn không còn gì nguy hiểm.
Cho dù Hạo Hiên không nhắc đến, Trác Thuỵ cũng ngầm hiểu mộ phần của cha nương hắn còn ở nơi đó. Còn có bằng hữu, những người Hạo Hiên quan tâm cũng đang ở Trường Lạc. Y càng không có lý do bắt đệ ấy mãi mãi chôn chân ở nơi này.
Quả nhiên nghe đến Trường Lạc hai mắt Hạo Hiên hơi sáng lên. Quê hương Trường Lạc là nơi chôn nhau cắt rốn, là tổ quốc của hắn, là nơi máu thịt Dương gia bao đời trấn thủ. Vui hận tủi buồn cả nửa đời người của Hạo Hiên đều trải qua trên mảnh đất ấy, nếu nói không nhớ đến thì thật là quá dối lòng.
– Đệ muốn, nhưng còn huynh…?
– Đệ muốn đi đâu thì ta đi cùng đệ. Dù sao chúng ta không phải người xuất gia, muốn đi đi đâu thì đi, sư phụ cũng không cấm đệ tử ra ngoài khám phá.
Trác Thụy mỉm cười nắm lấy cằm Hạo Hiên nâng lên, đoạn y đặt lên môi người trong lòng một nụ hôn. Hóm hỉnh trêu đùa.
– Hơn nữa nương tử gả cho ta đã lâu, vi phu vẫn còn chưa đem đệ về lại mặt.
– Sao trước kia đệ lại không nhìn ra huynh lưu manh như vậy nhỉ…?
Hai vành tai Hạo Hiên đều đỏ lên, cho dù bọn họ đã tiếp xúc thân mật vô số lần. Hắn vẫn chưa quen được mỹ nhân ca ca thanh lãnh như ánh trăng xanh của mình lại có lúc không đứng đắn như vậy. Bên tai lại truyền đến hơi ấm cùng âm thanh bình thường nghiêm túc, khoảnh khắc này lại hiếm hoi lộ ra yêu chiều xen lẫn chọc ghẹo mà chỉ hắn mới được nghe.
– Đệ đó, có được rồi liền không trân trọng nữa…
– Huynh đừng hòng sắc dụ… Đệ mới không dính bẫy nữa đâu!
Hạo Hiên cảnh giác rụt lại, bàn tay theo phản xạ đỡ lấy bên eo còn mỏi nhừ. Cái người xinh đẹp tàn ác kia lại thích thú cười ra tiếng trước khi ngừng đùa giỡn kéo hắn lại ôm chặt trong lòng.
Hai ngày sau, Trác Thụy cùng Hạo Hiên lên thuyền rời khỏi Hạnh Hoa Đảo đến đất liền. Trước khi đi đám trẻ nhỏ cùng Vạn phu tử, Dược Lão, đại sư huynh đều đi tiễn họ. Đám trẻ còn bịn rịn khóc thút thít rất lâu, đến khi Trác Thuỵ ra mặt nói sẽ đem Hạo Hiên về thăm, còn mua kẹo cùng đồ chơi thì bọn nhỏ mới nguôi ngoai nín khóc.
Thuyền ra khơi, mặt trời trên cao soi rọi,
hướng về phía Trường Lạc.
Trở về quê hương, nơi bọn họ đã gặp được nhau trong đời…