Hôm Nay Vương Gia Lại Đi Bán Đậu Phụ - Hú Ki Bán Bánh Táo - Chương 57: Bày tỏ
Lúc hắn đến Tô phủ đã phát hiện có một nam nhân cũng tới tìm gặp Tô đại tiểu thư. Nom chàng ta chỉ tầm nhược quán, nhìn cách ăn mặc nho nhã tinh tươm và bàn tay trắng trẻo đang cầm quạt giấy. Trông qua là biết đây là một thư sinh đọc sách, còn là một cậu ấm nhà giàu.
Trong lúc chờ đợi ở trong đình, Quan Sơn Quân chỉ liếc qua thư sinh nọ đúng một lần. Chàng trai kia thì không bình tĩnh được như thế, trông thấy người trước mắt dáng vẻ tuấn tú, thân thể rắn rỏi khoẻ mạnh hơn hẳn. Trong lòng y sớm không yên liền quay sang chắp tay chào hỏi, mở miệng thăm dò Quan Sơn Quân.
– Làm phiền công tử, tiểu sinh họ Diệp, tên Nam Chiêu. Nhà ở Diệp phủ sát vách, tiểu sinh trước nay chưa từng thấy công tử đây đến tìm Anh Tử muội muội. Hôm nay gặp được cũng là có duyên, Nam Chiêu muốn kết giao bằng hữu, dám hỏi công tử đây danh tánh là gì?
Giới thiệu dông dài một hồi như vậy Quan Sơn Quân cũng biết rõ thư sinh kia muốn ám chỉ y là thanh mai trúc mã ở bên cạnh Tô tiểu thư. Sơn Quân cũng không để tâm đến sự khiêu khích, lịch sự đáp lời:
– Tại hạ gọi Quan Sơn Quân.
Tuy rằng Diệp Nam Chiêu không biết mặt Quan Sơn Quân nhưng chỉ cần nghe thấy tên của hắn liền kinh ngạc. Chàng ta trợn trắng hai tròng mắt, ngón tay giơ lên chỉ mặt Sơn Quân nói chưa tròn câu thì chợt tỉnh táo rụt lại.
– Ngươi chính là cái tên hôn phu chết…!
Chữ “tiệt” không dám phun ra nốt liền ngậm lại. Cho dù cả Tô phủ ghét Quan Sơn Quân ra mặt thì y vẫn là một người ngoài không liên quan. Hơn nữa Quan Sơn Quân dù sao cũng là anh hùng sống của Trường Lạc, còn có nếu không nhờ hắn từ hôn. Y làm sao có thể đứng ở đây ba hoa nói mấy câu Anh Tử muội muội thân thiết đến như vậy.
Nhưng tại sao hôm nay hắn lại đến đây? Sự xuất hiện của Quan Sơn Quân khiến Nam Chiêu cảm thấy nguy hiểm. Y cảnh giác hỏi thẳng Sơn Quân:
– Quan đại nhân đến đây làm gì? Người không biết nếu để Tô đại nhân thấy sẽ đánh chết người sao?
Diệp Nam Chiêu đang nói sự thật, năm ấy quả thực Tô Thần đã từng tuyên bố sẽ đánh gãy chân Quan Sơn Quân nếu hắn dám bước chân vào cửa Tô gia lần nữa. Đối với bọn họ mà nói, việc nữ nhi chưa gả đã bị từ hôn là chuyện rất lớn. Ảnh hưởng đến danh tiết của cô gái sau này khó gả vào nhà tốt. Tô Anh Tử còn là viên ngọc quý trên tay Tô đại nhân, ông tức giận như thế là điều dễ hiểu. Chỉ có điều bây giờ Quan Sơn Quân không phải tên tiểu tử nổi loạn năm xưa, Tô phụ có tức giận cùng lắm chỉ có thể chửi xéo đuổi người mà thôi.
– Diệp công tử yên tâm, Quân mỗ hôm nay đến để trả đồ cho Tô tiểu thư. Về sau tuyệt không có chuyện dây dưa cùng nàng ấy.
Diệp Nam Chiêu nghe vậy liền tinh ý phát hiện ống tranh Quan Sơn Quân đang cầm trong tay có chút quen mắt, y không tự chủ được đã hỏi ra miệng:
– Kia… có phải là tranh của Diệu Liên tiên sinh?
– Đúng vậy.
Diệp Nam Chiêu nghe đến đây không khỏi cười khổ, hai tay nắm chặt lại. Lần trước dạo phố chàng ta vô tình bắt gặp Tô Anh Tử đang tần ngần đứng ở hàng tranh. Chính y còn tới ba hoa giới thiệu tìm tranh quý cho nàng.
Thì ra Tô tiểu thư dụng tâm như thế để chọn quà cho nam nhân trước mắt. Nay còn bị người ta lạnh lùng trả lại, nghĩ đến việc Tô Anh Tử sẽ bị đả kích, Nam Chiêu lại không nhịn được hỏi Quan Sơn Quân:
– Quan đại nhân, thứ lỗi cho ta nhiều chuyện. Anh Tử là người con gái rất tốt, bao nhiêu nam nhân mơ ước mà không được, vì sao ngươi cứ phải ba lần bảy lượt từ chối nàng?
Quan Sơn Quân trầm ngâm nhìn chàng thanh niên trước mắt, hắn cũng thật lòng trả lời y.
– Lúc trước quả thật là do tuổi trẻ nông nổi. Là ta ích kỷ không muốn vướng bận, cũng không muốn nghe theo sắp xếp của cha ta yên phận làm một quan văn, một lòng muốn xung quân ra chiến trường.
– Còn hiện tại…?
– Hiện tại Quân mỗ đã có người trong lòng. Càng không muốn Tô tiểu thư tiếp tục chậm trễ vì tại hạ…
“Cạch!”
Quạt tròn trong tay Tô Anh Tử rơi xuống, cả hai người cùng quay đầu lại. Thì ra nàng ấy đã đến đây được một lúc, vừa vặn nghe hết cuộc hội thoại, cũng nghe rõ Quan Sơn Quân nói đã có người trong lòng liền đỏ mắt chạy đi. Quan Sơn Quân muốn tiến lên gọi người nhưng đã bị Diệp Nam Chiêu kéo tay giữ lại. Y bình tĩnh xoè tay ra trước mặt Quan Sơn Quân:
– Quan đại nhân đừng đuổi theo, giao tranh cho ta, ta sẽ thay ngươi trả lại tận tay nàng ấy. Từ giờ cũng đừng xuất hiện nữa.
Sơn Quân hiểu rõ Nam Chiêu đang cảnh cáo mình không cần làm Tô Anh Tử đau lòng. Hắn ngẫm lại cũng đúng là chẳng còn gì để nói bèn giao cuộn tranh cho Nam Chiêu. Đoạn hắn cáo từ rồi rời khỏi Tô phủ. Vĩnh viễn không bao giờ quay trở lại.
Về sau khi đã ở bên Chu Tử Dụ, Quan Sơn Quân cũng nghe ngóng được Tô tiểu thư đã đồng ý gả cho Diệp công tử. Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này, còn hiện tại hắn cần phải giải quyết việc của mình trước đã.
Trên đường trở về nhà Quan Sơn Quân cũng suy nghĩ rất nhiều, tự cảm thấy bản thân đã trì hoãn chuyện tình cảm quá lâu rồi. Hắn luôn lo sợ nếu thực sự bày tỏ Chu Tử Dụ sẽ từ chối mình. Nhưng nếu có một ngày Tử Dụ động lòng với người khác hoặc có người tỏ tình với y trước thì sao?
Liệu hắn có thể bình tĩnh được như Nam Chiêu hay không…? Rối rắm một hồi bước chân Sơn Quân đã về tới ngõ nhỏ từ bao giờ. Ngước nhìn lên liền thấy Chu Tử Dụ đang bồn chồn đi lại đợi hắn ngoài cửa từ lâu. Trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.
– Huynh trở về rồi… Mau vào ăn cơm thôi…
Chu Tử Dụ thấy Quan Sơn Quân đã về, tranh cũng không còn cầm trên tay liền âm thầm thở phào, xác định hắn không bị Tô tiểu thư quấn lấy, trong lòng chợt nhẹ nhõm lạ thường. Chút tiểu tiết này không qua được mắt của Quan Sơn Quân. Chỉ thấy hắn bước đến, dùng hai tay ôm trọn đối phương vào lòng.
– Quan đại nhân…?
– Chu Tử Dụ. Ta thích đệ. Ta muốn cùng đệ ở bên nhau cả đời…
Lời chân tình của Quan Sơn Quân giống như một cơn sóng lớn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa bọn họ bấy lâu nay. Chu Tử Dụ lặng người hồi lâu, lâu đến nỗi Quan Sơn Quân bắt đầu nghĩ rằng y không chấp nhận được thì thấy eo mình cũng được một vòng tay ôm lại.
– Sơn Quân đã nói vậy thì không được hối hận đâu đấy… Nếu không…
– Nếu không thì sao…?
Trái tim của Quan Sơn Quân lúc này đã vô cùng bồi hồi, hắn mừng rỡ muốn điên ôm chặt lấy người trân quý nhất trong lòng.
– Huynh dám hối hận sao?
Chu Tử Dụ đột ngột híp mắt nhìn lên, dáng vẻ bướng bỉnh hiếm lạ này đúng là lần đầu Quan Sơn Quân nhìn thấy. Hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi y, đôi hàng mi của đối phương cũng thuận theo chậm rãi khép lại.
Rất lâu sau khi cả hai đã mặt đỏ tai hồng vì thiếu dưỡng khí, Chu Tử Dụ mới nghe thấy giọng nói khàn khàn của Sơn Quân vang lên song song với trái tim đang loạn nhịp của mình.
– Sẽ không, bỏ lỡ đệ mới là điều mà cả đời này ta sẽ hối hận…
Chu Tử Dụ không đáp nữa, cả hai người họ cứ vậy đứng ôm nhau thật lâu dưới tán cây. Cảm thụ hạnh phúc của tình yêu đang len lỏi vào từng giác quan sâu trong thể xác và tâm hồn.
Gió xuân viên mãn.