Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính - Túc Tinh Xuyên, Ngư Vô Tâm - Chương 28: Quỷ họa bì vào giấc mơ
- Trang Chủ
- Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính - Túc Tinh Xuyên, Ngư Vô Tâm
- Chương 28: Quỷ họa bì vào giấc mơ
Thế giới trong mơ từ từ mở ra trước mắt Trì Ký Hạ như cuộn tranh thủy mặc. Cậu ta nhìn thấy thành Trường An đèn đuốc sáng trưng, màn đêm đen nhánh ẩn giấu đám yêu quái khắp các con hẻm và sự ồn ào náo nhiệt của dân chúng.
Đây là thế giới của Ngày buồn quẩn quanh.
Cũng là “thế giới” của Trì Ký Hạ.
Hệ thống nhìn chằm chằm Trì Ký Hạ. Nó rất lo cho cái quyết định bất chợt này của Trì Ký Hạ.
Khoảnh khắc ký ức của Lãnh Thu được rót vào cơ thể Trì Ký Hạ, đối với người xuyên nhanh mà nói, cho dù đã trải qua chuyện này bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cảm giác cơ thể bị ép buộc nhét cuộc sống của người khác vào vẫn khiến người ta nổi điên.
Cảm giác đó như tính cách của mình bị loại bỏ, cuộc sống của bản thân bị phủ nhận.
Nhưng Trì Ký Hạ chưa bao giờ có biểu hiện bất thường nào trước mặt hệ thống. Giống như lần này vậy, giây phút cậu ta biến thành Lãnh Thu, dường như hết thảy mọi thứ thuộc về Trì Ký Hạ đều không thể giữ lại được nữa. Cậu ta giống như là tờ giấy trắng, trời sinh đã dùng để vẽ những vai diễn lên. Bản thân giấy trắng không có bất kỳ ký ức nào, chỉ dùng để lưu giữ những thứ khác.
Quê hương của Trì Ký Hạ không phải là thế giới hiện thực bên ngoài không gian xuyên nhanh mà là những thế giới nhỏ hỗn loạn này. Trì Ký Hạ thả lỏng cơ thể, như là kẻ tha hương căng thẳng đang cầm theo chiếc ô về đến thị trấn quê hương, cuối cùng được cảm giác an toàn mãnh liệt bao bọc.
Nơi đây không có tin nhắn, NG… không có thứ gì của thế giới hiện thực cả.
Ngoại trừ…
“Dịch Vãn đâu?”
“Kéo vào rồi. Bây giờ cậu ta đóng vai Quý Trùng Minh, đang ở dưới sân khấu lầu Tinh Nguyệt đợi lên diễn.”
Trì Ký Hạ gật đầu.
Hôm nay cậu ta muốn luyện tập cảnh diễn của mình và Dịch Vãn vào ngày mai. Thoáng gặp nơi Vương phủ, kinh động người trời. Ngay hôm sau Lãnh Thu đã hỏi thăm được thân phận của hoa đán trông khá giống Quý Uyển và đeo ngọc bội đôi với Quý Uyển – Quý Trùng Minh, hoa đán nổi tiếng nhất gánh hát Lăng Vân, lầu Tinh Nguyệt.
Không phải là nữ nhân, mà là một thiếu niên.
Có lẽ vì đường nét của cậu giống Quý Uyển, cũng có lẽ là vì miếng ngọc bội cậu đeo, Lãnh Thu đã nổi lên suy nghĩ khác thường với thiếu niên. Y ngồi trong phủ nghịch ngón tay. Thiếu niên đứng trên sân khấu biểu diễn, đẹp đến không thể phân rõ nam nữ, khuôn mày và đường kẻ mắt cứ như sinh ra dành cho cậu, như con búp bê dùng để thay thế.
Tình cảm âm u dần lên men dưới đáy lòng.
Y muốn có một con búp bê dùng để thay thế cho Quý Uyển. Y muốn nhìn thấy gương mặt thật của cậu, xem thử dưới lớp hóa trang liệu có còn giống Quý Uyển hay không.
Người của y điều tra ra miếng ngọc bội này và cả quan hệ giữa cậu và Quý Uyển, thuận tiện mời cậu đến phủ.
Nhưng bị từ chối.
Con hát thấp kém bảo không rảnh, bảo cậu không phải hạng người muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi.
Lãnh Thu biết bị từ chối, đang vuốt ve tờ giấy thì nghe thuộc hạ bảo “phát hiện” tung tích của yêu quái trong lầu Tinh Nguyệt. Thật ra cũng không phải là “phát hiện” mà chỉ là cái cớ bọn họ dùng để uy hiếp hòng thu phí bảo kê. Tức Xưởng của Lãnh Thu thường dùng cái cớ lục soát để uy hiếp mấy cửa hàng đóng cửa, thậm chí nhốt vào ngục lao tra khảo. Muốn nạn khỏi thì phải để của cải đi thay.
Lần này do Quý Trùng Minh quá cứng rắn nên đắc tội người khác, bị ghim. Hơn nữa lầu Tinh Nguyệt cũng có một chút dấu vết lờ mờ.
Quý Trùng Minh kiêu kỳ cao ngạo hiển nhiên không thích người khác lục soát địa bàn của mình, thế nên đôi bên xảy ra mâu thuẫn. Lãnh Thu nghe được chuyện này, quyết định đến Lầu Tinh Nguyệt hóng hớt.
Tiện thể ra oai ban ơn một chút. Y sẽ sai người rửa sạch cái mặt của Quý Trùng Minh, rồi lại đích thân trang điểm lại cho cậu.
Xe ngựa của Trì Ký Hạ dừng trước cửa lầu Tinh Nguyệt, Trì Ký Hạ đóng kịch bản đang lơ lửng trong không trung lại, hỏi hệ thống: “Trạng thái của cậu ta hiện tại thế nào?”
***
Quỷ họa bì ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm bản thân trong tấm gương đồng.
Nó trong gương đang mặc hí phục, loáng thoáng có thể thấy được dáng vẻ lúc còn sống, nhưng nó đang ngồi trong một căn phòng, chứ không phải là trong cái bóng đen kịt của Dịch Vãn.
Căn phòng được trang trí thanh lịch, hương thơm thoang thoảng. Trong tủ đứng treo đầy hí phục đắt tiền và mũ miện, bàn ghế cũng làm từ gỗ quý đắt tiền. Quỷ họa bì run rẩy giơ tay véo mạnh bản thân một cái.
“Mình lại chết rồi ư?” Nó lẩm bẩm.
Nó nghi ngờ mình sắp bị Dịch Vãn hành hạ đến chết, nên bây giờ được mơ một giấc mộng đẹp, hồi quang phản chiếu.
Khi nhìn thấy máu thịt giữa những ngón tay mình, quỷ họa bì cúi đầu, bả vai run rẩy, mừng đến phát khóc.
Không phải mơ!
“Rốt cuộc… rốt cuộc đã trốn được rồi!” Quỷ họa bì vui vẻ nói: “Nỗi tuyệt vọng của ta đã làm trời cao cảm động, vì vậy ta đã xuyên không giống như nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết tên ma quỷ Dịch Vãn đang đọc ư?”
Trời không phụ người có lòng. Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nó đã đến một thế giới mới, thoát khỏi ám ảnh của quỷ lan. Nhớ lại chuỗi ngày dạy dỗ Dịch Vãn không biết một cái gì trong mơ vì không muốn cậu bị đạo diễn Dương đuổi khỏi đoàn phim. Quỷ họa bì cảm thấy kiếp này không còn gì hối tiếc.
Nhưng dù là như vậy, nó cũng cần phải biết mình đang ở trong một thế giới thế nào… Quỷ họa bì đứng dậy, lục lọi khắp nơi.
Đúng lúc này, nó nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa. Dường như có gì đó trèo lên mái nhà.
Trì Ký Hạ: “Phản ứng của Dịch Vãn thế nào?”
Hệ thống thuật lại: “Ban đầu rất ngỡ ngàng, giống như lúc mới vào Sinh tồn nơi hoang dã vậy. Sau khi tự véo mặt mình thì cúi đầu run rẩy, sợ lắm, hình như còn khóc…”
Trì Ký Hạ:??
Sợ?
Khóc??
Trì Ký Hạ nhớ lại biểu hiện ban đầu của Dịch Vãn trong Sinh tồn nơi hoang dã. Cho dù đối mặt với gấu, ong vò vẽ hay thực vật đáng sợ, Dịch Vãn không có chút phản ứng nào cứ như bị đứt dây thần kinh vậy.
Nhưng hôm nay… cậu ta khóc?
Trì Ký Hạ không tả nổi tâm trạng của bản thân hiện tại. Thay vì áy náy, cậu ta càng thấy khó hiểu và mơ màng hơn. Trì Ký Hạ há miệng, nói: “Cậu ta… mới xuyên vào đã gặp quỷ hả?”
Chẳng lẽ Dịch Vãn sợ quỷ?
Hệ thống: “Hồi nãy thì không…”
Trì Ký Hạ thở phào.
Hệ thống: “Còn giờ thì có. Cậu ta mở cửa, thấy quỷ nằm trên mái nhà…”
Trì Ký Hạ:!!
Cậu ta bật dậy, giọng nói chứa đựng sự lo lắng và quan tâm mà chính bản thân cũng không nhận ra: “Cậu ta giờ sao rồi?”
“Dịch Vãn trông có vẻ…”
“Rất vui.”
Trì Ký Hạ:?!
“Hả?”
Hệ thống: “Vẻ mặt của cậu ta rất lạ, giống như xa quê gặp được bạn cũ, như khách tha hương chán chường trở về quê hương.”
Trì Ký Hạ:?
“Bát Thiên Tuế, mời ngồi.” Cậu ta còn chưa nghĩ ra căn nguyên thì bên ngoài xe ngựa đã có người lên tiếng.
Ở nơi Trì Ký Hạ không thấy, quỷ họa bì đang mừng như điên.
Nó nhìn bóng dáng con quỷ chợt lóe lên, sắp khóc đến nơi.
“Có thể hát hí, có nhà, còn có quỷ.” Nó lẩm bẩm: “Đây là thời đại tốt đẹp nào vậy!”
***
Trì Ký Hạ được dắt đến ghế thái sư. Người trong lầu Tinh Nguyệt quỳ đầy dưới sàn, tay sai của triều đình khống chế được tình hình, mâu thuẫn chỉ cần chạm là bùng nổ. Trì Ký Hạ ngồi trên ghế nghịch ngón tay, thế nhưng trong lòng lại không yên.
“Đừng nghĩ nữa, Dịch Vãn đến rồi.” Hệ thống tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Trì Ký Hạ mới ngước mắt lên, nhìn con hát không thể không ra mặt. Ánh mắt cậu hơi đỏ, hình như mới khóc xong.
“Dịch Vãn” đứng sau đám người, dung mạo thật bị son phấn che lấp, đầu cúi thấp. Không hiểu sao Trì Ký Hạ cảm thấy khí chất của cậu hơi kỳ lạ, có vẻ mờ mịt.
“Tôi thấy cậu ta hơi… không giống Dịch Vãn lắm.” Hệ thống nói.
Trì Ký Hạ nghĩ ngợi một lát, nở nụ cười lạnh lẽo như Lãnh Thu với hệ thống trong đầu: “Mày thấy tao hiện tại có giống Trì Ký Hạ không?”
Hệ thống: “… Không.”
“Thế không phải là được rồi sao, chỉ có một nguyên nhân thôi, Dịch Vãn cũng nhập vai, thế nên hiển nhiên phải khác với ngày thường.” Trì Ký Hạ phe phẩy cây quạt: “Cậu ta cũng làm giống trong kịch bản, lúc gặp Lãnh Thu sẽ không tẩy trang… Bởi vì cậu ta thanh cao, ngạo mạn và khinh thường. Dịch Vãn có hơi mắc bệnh sạch sẽ đó, không có chuyện cậu ta không tẩy trang đâu. Nhiêu đó đã đủ chứng minh cậu ta nhập vai rồi!”
“Tình tiết tiếp theo là, theo suy nghĩ của Lãnh Thu, Quý Trùng Minh gặp y cũng quyết không tẩy trang, xem đó là đang làm nhục mình. Quý Trùng Minh hồi lâu vẫn không chịu xuống lầu đã đụng vào cấm kỵ của Lãnh Thu. Y sai người bưng một chậu nước đến, rửa sạch mặt của Quý Trùng Minh, bẻ gãy cái điệu bộ cứng rắn của cậu ta, tiện thể muốn nhìn dáng vẻ mình muốn của đối phương.”
Nghĩ thế, Trì Ký Hạ nhìn “Dịch Vãn”, cười lạnh nói với cậu theo nội dung kịch bản: “Khỏe chứ… ông chủ Quý. Tại hạ vốn tốt bụng muốn mời ông chủ Quý đến phủ tụ họp, nhưng không biết mặt mũi ông chủ Quý lớn đến vậy. Hôm nay nghe nói có chút hiểu lầm, nên đến gặp ông chủ Quý, vậy mà ông chủ Quý còn không thèm lộ mặt.”
“Dịch Vãn” cúi đầu không nói. Trì Ký Hạ nói thế dường như làm cho nó rất hồi hộp. Cuối cùng nó nói: “Ta… không tiện lắm.”
Câu này không giống trong kịch bản. Quý Trùng Minh trong kịch bản phải lạnh lùng gạt tay cậu ta ra mới đúng.
Chắc do tính tình Dịch Vãn nhẹ nhàng. Trì Ký Hạ nghĩ.
“Không tiện chỗ nào?” Trì Ký Hạ tiếp tục làm theo kịch bản, dùng quạt nâng cằm Dịch Vãn lên, cười lạnh: “Dáng vẻ của ông chủ Quý trên sân khấu nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng*. Thế nhưng sao gặp ta dưới sân khấu vẫn còn mặc hí phục, hóa trang thế này? Nếu ông chủ Quý tự xem mình là Ngu Cơ, ta cũng không phải Tây Sở Bá Vương thương hoa tiếc ngọc… Bưng chậu nước lại đây, rửa sạch mặt của ông chủ cho ta.”
Cậu ta vừa nói vừa gõ ngón tay lên mặt Dịch Vãn: “Trên sân khấu ngươi là Ngu Cơ, là Quý phi, nhưng ở dưới sân khấu, ngươi chỉ là thường dân Quý Trùng Minh mà thôi.”
Dịch Vãn cúi đầu im lặng từ đầu đến cuối. Trì Ký Hạ cảm thấy cảm xúc dưới da hơi kỳ lạ… Cậu ta vốn rất mong đợi lúc gõ vào mặt Dịch Vãn. Nhưng cảm giác không giống da người lắm, mà giống thịt hơn.
Giống như là… cục thịt đang ẩn giấu mạch máu.
Da của Dịch Vãn tệ vậy ư? Trì Ký Hạ nhớ da cậu ta cũng đẹp lắm mà.
Nhưng khiến cậu ta vui vẻ là, cậu ta hoàn toàn không sợ Dịch Vãn trong thế giới bàn tay vàng, thậm chí còn đối diện rất thuận lợi, cứ như người này không phải Dịch Vãn vậy.
Chỉ lát sau, chậu nước đã được bưng lên. Trì Ký Hạ ngồi trên ghế thái sư, cảm thấy mình có thể hoàn thành luyện tập, vượt qua nỗi sợ hãi ngay thôi. Dịch Vãn nhìn người xung quanh, xoay người muốn đi. Trì Ký Hạ khẽ phất tay, sai người đè cậu lại, dùng vải thấm nước lau sạch phấn son trên mặt.
“Tiếp tục đi, để ta xem mặt mũi ra làm sao.” Trì Ký Hạ thản nhiên nhìn người khác chà miếng vải lên mặt Dịch Vãn: “Ông chủ Quý, đây là lúc chúng ta thẳng thắn gặp nhau. Nếu có vô tình đắc tội thì mong ngài tha thứ. Đừng nổi giận, lát nữa ta sẽ tự tay trang điểm lại…”
Khoan đã.
Gương mặt có vẻ trắng trẻo được trang điểm lòe loẹt… tại sao càng bôi càng đỏ vậy…
Đỏ…
Màu đỏ…
…?
…?!!
Trì Ký Hạ không thể ngờ rằng, cậu ta còn chưa chờ được Dịch Vãn nhận ra mình.
Thì cậu ta đã thấy mặt thật của Dịch Vãn trước rồi!
Đêm khuya, tiếng hét thảm thiết đánh thức tất cả mọi người trong khách sạn.
Ekip đoàn phim bao toàn bộ tầng 11 của khách sạn. Tiếng hét thảm thiết thê lương này đã đánh thức tất cả mọi người, ngay cả đạo diễn Dương cũng mở bừng mắt.
“Xảy, xảy ra chuyện gì?” Hắn mặc vội áo khoác rồi lao ra khỏi phòng: “Khách sạn cháy? Mất trộm? Bị cướp?”
Đám người trố mắt nhìn nhau. Đám phóng viên dưới lầu cũng nghe được tiếng hét, đám papartamlinh247i dòm dáo dác trên hành lang, chờ ai đó đến đưa tin. Chỉ có một người nói: “Hình như vang lên từ phòng của Trì Ký Hạ và Dịch Vãn.”
“Trì Ký Hạ và Dịch Vãn… Bảo vệ đâu, mời đám papartamlinh247i kia ra ngoài!” Đạo diễn Dương lớn tiếng nói.
Papartamlinh247i ồn ào giải tán. Đạo diễn Dương nhìn bọn họ, đầu nhức nghĩ: đoàn phim lại sắp có tin hot rồi.
Nhưng đây chưa phải lúc đau đầu với chuyện này.
Hắn vội vàng dẫn người sang gõ cửa để kiểm tra, người mở cửa là Dịch Vãn đang lim dim buồn ngủ. Thấy được Dịch Vãn, đạo diễn Dương vội nhìn vào bên trong: “Dịch Vãn, có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, tôi dùng máy tính bảng xem phim kinh dị, vô tình mở tiếng hơi lớn.” Dịch Vãn nói: “Bộ phim đó chất lượng âm thanh tốt quá, tiếng hét vang khắp cả tầng lầu, xin lỗi mọi người.”
Đạo diễn Dương: “… Cậu lừa tôi à, tiếng hét kia rất quen, giống như người thật.”
Dịch Vãn che giấu thất bại. Cậu khựng lại, nói: “… Được rồi, thật ra là anh Trì gặp ác mộng.”
Đạo diễn Dương mới yên tâm: “Hai người không sao là tốt rồi, hù chết tôi. Ngày mai còn phải quay phim đấy.”
Sau khi xác nhận cả hai thật sự an toàn, mọi người mới lục tục về phòng. Dụ Dung Thời lẩn trong đám người. Anh nhìn Dịch Vãn đeo bịt mắt màu vàng, cái bóng trống rỗng.
Không có quỷ họa bì.
Dụ Dung Thời híp mắt.
Dịch Vãn có nhìn anh một cái nhưng không nói gì. Anh mở cửa vào phòng, yên tĩnh như cách anh xuất hiện.
Trì Ký Hạ rúc trên giường, nắm chăn, mặt mày hoảng loạn, giống hệt búp bê vải bị hư. Lúc Dịch Vãn đến gần, cậu ta lại hét lên thảm thiết.
“Nhỏ tiếng lại đi anh Trì.” Nửa gương mặt của Dịch Vãn vùi trong bóng tối: “Hồi nãy đạo diễn Dương có sang xem thử, vừa mới đi. Chắc cậu không muốn đạo diễn Dương quay lại đâu ha.”
Trì Ký Hạ:… Khoan, sao ăn nói kỳ cục vậy, cứ như bọn họ mới làm chuyện từ cổ trở xuống vậy.
“Rốt cuộc cậu là cái thứ gì!” Trì Ký Hạ nhỏ giọng, mặt mày tái nhợt: “Tôi vừa mới thấy cậu… thấy cậu trong mơ…”
Là một con quỷ!
“Tôi hả?” Dịch Vãn có vẻ không hiểu ý của cậu ta.
Trì Ký Hạ muốn đứng dậy, túm vai Dịch Vãn, đè cậu xuống giường tra khảo. Nhưng Dịch Vãn vừa tiếp cận thì cậu ta đã sợ hãi rụt người về sau.
Thầm phỉ nhổ bản thân không khác gì omega bị hoảng sợ quá độ.
Dịch Vãn giơ tay vuốt trán cậu ta.
Ngón tay Dịch Vãn rất lạnh, rất mềm, giống như bông vải được ướp trong tủ lạnh. Trì Ký Hạ ngớ người, cảm xúc mãnh liệt lại dậy sóng theo cái vuốt.
“Cậu…”
“Anh Trì, đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi. Chuyện trong mơ không thể trở thành sự thật. Bảy giờ sáng mai chúng ta phải dậy rồi, đúng không?” Dịch Vãn nghiêng đầu nhìn cậu ta, tròng mắt tối om: “Sáng mai phải quay phim, phải ngủ thật ngon, nghỉ ngơi cho tốt, thì sáng mai chúng ta mới có thể hoàn thành kịp lúc được, đúng không?”
Giọng của cậu như có sức mạnh màu nhiệm, làm ai nghe được cũng phải bình tĩnh lại. Trì Ký Hạ há miệng, nói: “Nhưng sao tôi mơ thấy…”
Quỷ!?
Rốt cuộc cậu là cái thứ gì?
___
Chú thích:
*Nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng (翩若惊鸿, 矫若游龙): Câu này nằm trong Lạc Thần Phú (洛神賦) của Tào Thực, dùng để miêu tả vẻ đẹp của Phục phi (tương truyền là Chân Thị – Chân Hoàng hậu của Tào Phi). Ngoài lề chút thì Trương Chỉ Khê đóng Chân Mật trong Quân sư liên minh xinh quải.