Hôm Nay Anh Chủ Lại Không Về Nhà - Huyễn Yến - Chương 17
Nhìn mấy người hầm hừ trước mặt, Lý Khải Văn bình tĩnh nói: “Nếu mấy cậu muốn làm Lê Thương tức giận thì cứ việc đi.”
Vừa dứt lời thì cả Tạ Nguyên Bạch và Thích Lam đều dừng bước, hai người liếc nhau một cái đều có chút không phục.
Los bỗng nhiễn nhìn xung quanh rồi ồ lên hỏi: “Lâm Phi đâu rồi?”
Mọi người lập tức tìm cậu ta, lúc này mới phát hiện một lính gác còn lại đã biến mất tăm.
“Chắc chắn là cậu ta đi tìm Lê Thương rồi, cái con thỏ đáng chết này!” Tạ Nguyên Bạch đập mạnh một cái xuống bàn.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Lâm Phi đã đến trước cửa nhà Lê Thương, lúc này đang lịch sự gõ cửa.
Lê Thương vừa mở cửa đã thấy một chàng trai với khuôn mặt xinh đẹp, thân hình nhỏ nhắn đang nở nụ cười với mình.
“Lê Thương, đã lâu không găp.”
Lê Thương hơi bất ngờ: “Lâm Phi? Cậu về lúc nào vậy?”
“Vừa mới thôi, nghe nói anh nuôi một con sói nên em tới xem thử con sói kia xem thế nào.”
“Vào nhà rồi nói tiếp.”
Hai người vẫn chưa quên lính đặc chủng giám thị ở bên ngoài.
Sau khi vào nhà thì Lê Thương vào bếp pha một ly hồng trà cho Lâm Phi.
Mà Nghiêm Qua ở cách đó không xa lại lộ vẻ uy hiếp nhìn người ta như nhìn động vật lạ xâm chiếm lãnh thổ của mình.
Lê Thương bưng ly trà lên đưa cho Lâm Phi, sau đó thuận tay vỗ đầu Nghiêm Qua: “Ngoan nào, đây là bạn tốt của tôi, cậu ấy không có ý xấu đâu, đừng lo lắng.”
Lâm Phi nhấp một hớp trà, ánh mắt dừng lại trên tay Lê Thương một lát: “Trông hai người có vẻ thân ghê.”
“Trị liệu yêu cầu.” Lê Thương nói, anh nhìn theo bóng dáng hơi tức giận của Nghiêm Qua chạy lên trên lầu đến tận khi biến mất mới thu hồi tầm mắt.
“Con sói này trông rất khó gần, không biết anh ta có từng làm anh bị thương chưa?”
Lê Thương suy nghĩ một lát: “Lúc mới gặp thì đúng là có một chút, cơ mà từ lúc chuyển tới đây thì biểu hiện khá là tốt. Phải rồi, đừng mãi nói chuyện của tôi như thế, nhiệm vụ của mọi người thế nào rồi? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”
“Nhiệm vụ này không khó chút nào cả, hoàn thành rất dễ dàng. À đúng rồi, em có mang quà về cho anh này, mong anh không chê.”
Nói rồi lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ trong ngực ra, trong hộp có một viên đá quý vô cùng đẹp.
Lê Thương vừa định từ chối thì Lâm Phi đã nói tiếp: “Cái này là đặc sản của một hành tinh đá quý, cách chỗ làm nhiệm vụ lần này khá gần. Nó không đắt nhưng lại rất đẹp, thế nên em mang về cho mỗi người một viên.”
Đã nói tới như vậy rồi nên Lê Thương cũng cảm ơn.
Hai người bắt đầu trò chuyện sang những chủ đề khác. Lâm Phi đang kể những chuyện thú vị gặp ở những hành tinh khác thì đột nhiên dừng lại, vô cùng nghiêm túc hỏi Lê Thương: “À đúng rồi, anh đã anh trưa chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy em có thể ăn trưa cùng anh không? Để em nấu cơm cho.”
Lâm Phi là người có tay nghề giỏi nhất trong mấy người bọn họ, chỉ cần có Lâm Phi ở thì cậu sẽ đảm nhiệm việc nấu ăn. Thế nên Lê Thương nghe vậy không thấy bất ngờ chút nào, thậm chí là còn mong đợi đằng khác. Bởi thật ra anh rất dở việc bếp núc, đồ nấu ra chỉ miễn cưỡng có thể ăn mà thôi.
Lê Thương vỗ tay một cái: “Vậy thì còn gì bằng. Tôi vẫn như cũ, còn phần của Nghiêm Qua thì nấu nhạt một chút.”
Lâm Phi nở nụ cười khiến khuôn mặt càng trở nên đẹp hơn, trông có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Nghiêm Qua từ trên cầu thang đi xuống trùng hợp thấy hai người cười cười nói nói đi vào bếp, xem ra Lê Thương còn để ý đến tên đó hơn để ý tới mình.
Lòng đố kỵ và ham muốn chiếm hữu từ dưới đáy lòng Nghiêm Qua lập tức dâng lên, hắn bước nhanh tới trước mặt Lê Thương ôm chặt lấy anh ngay trước mặt tên kia, còn chôn mặt vào cổ anh cọ cọ.
Lê Thương hơi ngạc nhiên vỗ nhẹ lưng hắn, dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Wu~” Nghiêm Qua tủi thân kêu lên một tiếng, sợ Lê Thương đuổi mình đi nên càng dùng sức ôm chặt lấy anh.
“Ừm Lâm Phi, chuyện nấu nướng làm phiền cậu rồi, tôi xử lý chuyện của Nghiêm Qua một lát.”
“Được.” Lâm Phi mỉm cười, cho dù giữa chừng thấy Nghiêm Qua liếc mình bằng ánh mắt khoe khoang thì trên mặt cũng không lộ ra điều gì khác thường.
Làm sao Lê Thương lại không biết Nghiêm Qua đang ghen theo bản năng chứ.
Nhưng mà anh cũng không dám cho rằng Nghiêm Qua ghen vì mình, dù sao thì anh cũng dựa vào mùi hương của vị dẫn đường cũ kia để Nghiêm Qua tới gần mình.
Mặc dù sau khi bước vào phòng ăn Nghiêm Qua dính lấy Lê Thương hơn bình thường nhưng thái độ của anh vẫn không hề thay đổi.
Lâm Phi vẫn luôn quan sát tất cả, chờ tới khi cảm thấy đủ rồi mới chủ động ra về.
Sau khi về đến nơi thì cậu nói với mấy người còn lại: “Đúng thật là con sói kia thân với Lê Thương hơn chúng ta nhưng tạm thời sẽ không tạo ra uy hiếp gì, dù sao cũng là người từng có người yêu sâu nặng, Lê Thương rất để ý đến điểm này. Chỉ cần chờ một tháng kết thúc, bọn họ tách nhau ra thì sau này sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Hùng Thạch Nghị thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực thì lập tức tỏ ý: “Tôi sẽ ráng xây xong nhà sớm… không không, trong một tháng nhất định sẽ xong.”
*
Sau khi tiễn Lâm Phi về thì Lê Thương lại dẫn Nghiêm Qua đi dạo quanh hồ một lát, lúc về anh hơi buồn ngủ nên đi ngủ.
Không ngờ tới khi ngủ dậy lại thấy Nghiêm Qua nằm bên cạnh mình đang nhìn mình rất chăm chú.
Tim Lê Thương đập trật một nhịp, suýt nữa anh đã tưởng là Nghiêm Qua khôi phục thần trí rồi. Nhưng ngay sau đó thấy ánh mắt Nghiêm Qua nhìn anh lộ ra vẻ ngạc nhiên, còn cọ cọ vào người mình, Lê Thương mới phát hiện mọi chuyện vẫn như cũ.
Lê Thương cảm thấy hơi xấu hổ vì cảm giác vừa rồi, nhưng ngoài mặt lại chẳng lộ ra chút gì cả.
Buổi tối anh lại khai thông tinh thần cho Nghiêm Qua một lần nữa. Trong khoảng thời gian này ngày nào cũng khai thông tinh thần hai lần, anh nhận ra mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng tốt: Trong thế giới tinh thần của Nghiêm Qua đã có một mảnh trời nhỏ xanh biếc rồi.
Nhưng sau lần khai thông này thì anh cảm thấy cảm giác mệt mỏi tích lũy bấy lâu đã bạo phát.
Lê Thương mệt mỏi nằm trong chăn, cả người không có chút sức lực nào đến mức không cả tự đắp chăn được, cứ vậy ngủ mất.
Nửa đêm anh cảm thấy cả người mình lạnh toát vô cùng khó chịu, đầu cũng bắt đầu choáng váng. Một lúc sau bỗng cảm thấy bên người mình có một nguồn nhiệt ấm áp, thế là anh không còn lạnh nữa, cảm giác khó chịu cũng giảm đi nhiều.
Tới khi có chút sức lực thì anh vươn tay ôm chặt lấy nguồn nhiệt kia.
Ngày hôm sau còn chưa tỉnh lại thì Lê Thương đã nhận ra mình bị sốt rồi.
Vừa mở mắt đã thấy mình bị Nghiêm Qua đang ở dạng thú ôm lấy, đuôi của hắn quấn quanh người mình, đồng thời anh cũng được đắp chăn đàng hoàng.
Lê Thương nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ mình không đắp chăn, điều này chứng tỏ người đắp chăn cho anh chính là Nghiêm Qua.
Đến khi ngồi thẳng dậy thì Lê Thương mới nhận ra người mình dính đầy mồ hôi. Nhìn sườn mặt say ngủ của Nghiêm Qua ở bên cạnh, đáy lòng anh trở nên mềm mại hơn nhiều.
Lê Thương dùng sợi tinh thần làm giảm cảm giác tất cả các giác quan của Nghiêm Qua, sau đó lặng lẽ đứng dậy để hắn ngủ tiếp.
Việc đầu tiên sau khi anh xuống lầu là uống thuốc, chuẩn bị bữa sáng xong thì đi tắm. Không ngờ mới cởi đồ xuống thì Nghiêm Qua ở dạng sói đã hốt hoảng xông vào, sau khi nhìn thấy Lê Thương mới thở phào nhẹ nhõm, kêu wu một tiếng hệt như đang trách anh chạy lung tung, chẳng ngoan ngoãn gì cả.
Lê Thương vừa cởi sạch đồ đã kịp quấn khăn tắm ngang hông trước khi Nghiêm Qua xông vào: “Nghiêm Qua, tôi muốn tắm rửa, anh ra ngoài trước đi.”
Trải qua một thời gian sống cùng nhau, mặc dù Nghiêm Qua vẫn không tỉnh táo nhưng thật ra hắn vẫn nghe hiểu được một vài từ đơn giản, chẳng hạn như ăn cơm, vào đây, ra ngoài, về nhà.
Thế nên Lê Thương nói vậy nghĩa là anh biết Nghiêm Qua nghe hiểu ý của mình.
Nhưng hiển nhiên là cái tên này không nghe lời Lê Thương, thậm chí hắn còn làm bộ không hiểu gì cả, ngang nhiên đi đến trước mặt Lê Thương rồi biến thành người, một tay cầm lấy khăn tắm rồi kéo Lê Thương vào bồn tắm, sau đó chính mình cũng bước vào và quay lưng về phía anh, còn tiện tay mở nước.
Lê Thương: “…”
Được rồi, so đo với một con sói ngu ngốc làm gì chứ.
Nghiêm Qua cũng ngồi vào trong bồn tắm, Lê Thương chẳng buồn gỡ khăn tắm quấn quanh eo xuống đã bắt đầu kỳ cọ giúp Nghiêm Qua.
Nhưng anh vừa bị bệnh vẫn còn chưa khỏe lại nên chẳng có sức lực, chỉ lau qua loa vài cái cho Nghiêm Qua đã muốn hắn nhanh ra ngoài.
Ai ngờ hành vi của Nghiêm Qua vẫn nằm ngoài dự đoán của anh. Nghiêm Qua xoay người cầm lấy khăn tắm trên tay Lê Thương, bắt đầu xoa xoa trên người anh như cách mà trước đây anh từng tắm cho mình vậy.
Tốt lắm, Lê Thương thừa nhận đây là một con sói ham học và biết báo ơn, nhưng bộ dáng hai người đối mặt với nhau hiện giờ thực sự rất…
Lê Thương muốn từ chối nhưng không từ chối được sự kiên trì của sói ngốc, mà hiện tại anh cũng chẳng còn sức giằng co với hắn. Hơn nữa hiện tại ngâm trong nước ấm thật sự quá dễ chịu, thế là một lát sau anh mặc kệ.
Chẳng mấy chốc Lê Thương đã ngủ say, anh vẫn chưa biết mình bị sói ngốc nhìn sạch sẽ trong lúc mình đang ngủ.
Thật ra Nghiêm Qua cũng không cố ý, hắn chỉ muốn tắm sạch cho Lê Thương từ trên xuống dưới thôi, ngay cả chân cũng không bỏ qua nên đừng nói tới chỗ bị khăn tắm che khuất kia.
Sau khi tắm xong, Nghiêm Qua nhìn dáng vẻ Lê Thương nhắm mắt tựa vào bồn tắm ngủ say thì yết hầu đột nhiên rung động, không kìm lòng được nhào tới chống hai tay ở thành bồn tắm, cúi đầu nhích lại gần anh.
Hắn cảm thấy mình muốn làm gì đó nhưng lại không rõ phải làm thế nào, đáy mắt trở nên mờ mịt vô cùng.
Trong đầu như có thứ gì đó nóng lòng muốn xông ra nhưng lại không thể nào phá vỡ được lớp ngăn cách cuối cùng.
Nghiêm Qua cúi đầu xuống nhìn Lê Thương một lúc, thuận theo bản năng dùng mặt mình cọ cọ mặt Lê Thương bày tỏ sự yêu thích, sau đó bế Lê Thương đang ngủ lên làm nước chảy xuống rào rào.
Nghiêm Qua vào phòng lau khô, sau đó mới đưa anh về phòng sách mà hai người vẫn thường ngủ.
Nghiêm Qua đặt Lê Thương vào trong chăn, sau khi đắp chăn cho anh xong thì lại rơi vào bối rối.
Rốt cuộc là có nên ngủ chung không? Hay là chia ra ngủ?
Mùi hương quen thuộc chỉ còn lại vô cùng ít, lý trí cuối cùng nhắc nhở hắn phải chia ra ngủ, nhưng mà… hắn không muốn.
Nghiêm Qua bối rối đứng đó hồi lâu, bỗng nhiên tìm được lý do tự thuyết phục mình.
Hiện giờ Lê Thương đang bị bệnh, mình cần phải ở bên cạnh chăm sóc. Thế nên ngủ chung đi!