Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega - Yểu Yểu Nhất Ngôn - Chương 4
———
Việc hợp tác của Đỉnh Thắng với Trọng An đã chính thức bắt đầu, nhóm công tác cũng đi vào quỹ đạo, hơn nữa đã gần đến cuối năm, các hạng mục công việc cũng bắt đầu kết thúc. Báo cáo hàng năm, báo cáo tài vụ nườm nượp được đưa lên, làm người ta bận tối tăm mặt mày, Lâm Diễn Đức vung tay làm ông chủ, Lâm Tri Dịch chỉ có thể bị ép bận rộn làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm.
Lúc cảm giác được cơn đói đã là tám giờ tối, có nhân viên quen thuộc Giai Giai đến gõ cửa, cười hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, anh vẫn chưa ăn tối đúng không? Chúng tôi đang định gọi thức ăn ngoài, anh có muốn ăn chung không?”
Lâm Tri Dịch nói: “Được, nhưng đêm nay mọi người vất vả rồi, chầu này để tôi mời, mọi người cứ việc gọi đi.”
Giai Giai ngượng ngùng: “Không cần đâu…”
Lâm Tri Dịch đặt kế hoạch hàng năm trong tay xuống, gật đầu với nhân viên nói: “Không có gì đâu, các bạn muốn ăn gì thì cứ gọi.”
“Vậy anh thì sao?”
“Gọi giúp tôi phần cháo đi.”
Giai Giai lại hỏi: “Cháo ngọt hay mặn?”
Dù sao cũng không đói bụng, Lâm Tri Dịch thuận miệng đáp: “Mặn.”
Chờ cháo được giao đến, Lâm Tri Dịch mở hộp ra, cháo sườn heo bốc khói nhìn rất ngon nhưng cậu mới ăn hai ba ngụm đã thấy ngán, bèn đặt thìa xuống, gạt mọi thứ sang một bên tiếp tục làm việc.
“Bảy mươi lăm vạn…” Lâm Tri Dịch phát hiện số liệu trong kế hoạch hàng năm có chỗ không thống nhất nên đứng dậy hỏi người phụ trách, vừa mở cửa phòng làm việc đã nghe thấy mấy nhân viên bên ngoài trò chuyện rôm rả với nhau.
“Hai tuổi hả? Nhìn nó không chênh lệch nhiều với đứa cháu mới qua sinh nhật một tuổi của chị lắm, nhưng mà bé nó xinh quá đi à.”
“Cha nó nói hai tuổi rồi.”
“Giai Giai có chụp hình không? Chụp đứa bé lúc nãy ấy.”
“Có mấy tấm, nhưng mà hơi mờ.”
“Cậu mau gửi cho mình đi, mình muốn gửi cho mẹ xem, cưng quá đi mất.”
“Cậu dám gửi cho mẹ luôn? Không sợ bị mẹ hối cưới nữa?”
“Không sao, nếu có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy, kết hôn cũng không đáng sợ lắm.”
“Giai Giai gửi chị nữa, cho chị xem miếng, ủa? Vân vân, sao chị thấy em bé này nhìn hơi quen quen, mọi người có thấy nó giống ai không?”
…
Mọi người tụ lại một chỗ nói chuyện, tui một câu bạn một câu, Lâm Tri Dịch nghe chữ được chữ không, cậu ra khỏi văn phòng, dùng cặp văn kiện gõ gõ vào vách ngăn của nhân viên phụ trách dữ liệu, nói: “Số liệu có vấn đề, tôi đã khoanh tròn rồi, bạn cẩn thận đối chiếu lại đi.”
Nhân viên nọ quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tri Dịch giật mình suýt sặc nước miếng, đỏ bừng mặt đứng dậy cầm lấy văn kiện, vội vàng nói: “Dạ vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Tri Dịch dặn dò cấp dưới xong đang định quay trở lại văn phòng, nhưng đột nhiên dừng lại, do dự một lúc, cậu quay sang hướng mấy người đang nói chuyện hăng say lúc nãy, hỏi: “Các bạn vừa nói hình chụp gì?”
“Chính là…” Giai Giai nháy mắt với người bên cạnh, nhưng Lâm Tri Dịch tạo cho người ta cảm giác áp bách quá lớn, đợi không được đồng đội trợ giúp, cô cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Lúc nãy em với Tiểu Mẫn xuống lấy thức ăn ngoài, nhìn thấy anh trai giao thức ăn cõng theo một em bé cực kỳ đáng yêu nên bọn em lén chụp lại.”
Lâm Tri Dịch có vẻ không hứng thú lắm, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi, nhưng khi cậu nói cũng muốn xem ảnh chụp, vẫn khiến đám người mở rộng tầm mắt.
Giai Giai nhanh chóng mở album ảnh trên điện thoại ra, nhấp vào bức ảnh vừa rồi đưa cho Lâm Tri Dịch coi.
“Cảm ơn.” Lâm Tri Dịch nói.
Cậu cầm điện thoại, cúi đầu nhìn, sau đó hơi thở hơi dừng lại, đồng tử đột nhiên run lên.
Hoàn toàn đồng nhất với suy đoán vừa rồi của cậu, thực sự là Chu Hoài Sinh và đứa bé đó.
Chu Hoài Sinh vẫn mặc bộ quần áo giao hàng như cũ, chỉ là ở phía sau có thêm một cái đai nịt trẻ em màu đen, đứa bé ngồi trong đai ở sau lưng anh, mặc trên người một chiếc áo khoác lông vũ dày và đeo găng tay tròn, chiếc khăn quàng cổ rộng gần như che đi hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Ảnh chụp không rõ lắm, Lâm Tri Dịch không thấy rõ vẻ mặt đứa bé, nhưng cậu có thể nhìn thấy đôi mắt tròn và mái tóc xoăn mềm mại của nó, trông rất ngoan ngoãn.
Cái đai kia nhìn rất căng, rất không thoải mái.
Không hiểu sao đột nhiên trái tim Lâm Tri Dịch như bị cái gì đâm một cái, có một loại đau không nhìn thấy máu.
Cậu bình tĩnh trả điện thoại, sau đó quay người đi về hướng văn phòng, nhưng đi được vài bước lại quay đầu hỏi Giai Giai: “Thức ăn ngoài lúc nãy bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho.”
“Không cần đâu tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Tri Dịch nhìn gói đồ ăn ngoài của Giai Giai và những người khác, tính được đại khái, sau đó để Giai Giai đi cùng vào văn phòng.
Cậu đưa một phong bì màu đỏ cho Giai Giai: “Gần đây các bạn phụ trách công việc của Trọng An rất vất vả.”
Trong lòng Giai Giai mừng thầm, lại không dám mở ra ngay trước mặt Lâm Tri Dịch, đang lúc cười trộm, Lâm Tri Dịch đột nhiên nói: “Cho tôi số điện thoại của người giao hàng lúc nãy đi.”
“Hả? Phần cháo đó có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Lâm Tri Dịch lấy trong ngăn kéo ra một thứ, đặt lên bàn, giải thích: “Mấy hôm trước tôi có nhặt được dưới lầu thẻ công tác của anh ta, muốn gọi điện thoại nói anh ta biết.”
Giai Giai kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nhưng theo nguyên tắc năng nổ tích cực trước mặt sếp, cô đưa tay cầm lấy thẻ công tác: “Lại có chuyện trùng hợp như vậy sao? Không cần phiền tới anh đâu, để em gọi anh ấy cho.”
Một giây sau, cô nhìn thấy những ngón tay thon thả nhẹ nhàng đặt trên thẻ công tác, Lâm Tri Dịch không tiếng động ấn nó xuống, khóe miệng hơi cong lên, dịu dàng nói: “Không cần, gửi số điện thoại cho tôi là được.”
“À à được.” Sắc mặt Giai Giai cứng đờ, vội vàng rút tay về, mở lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, sao chép dãy số rồi gửi cho Lâm Tri Dịch.
“Cảm ơn.” Lâm Tri Dịch nói.
Giai Giai thở phào nhẹ nhõm, lập tức trốn khỏi văn phòng Lâm Tri Dịch, còn không quên đóng cửa.
Lâm Tri Dịch nhìn số điện thoại trên màn hình, bắt đầu hối hận về sự hớ hênh vừa rồi, cậu không hiểu gần đây mình bị làm sao nữa? Lúc nào cũng cáu kỉnh, buồn bực không lý do, không hiểu nhớ lại hay nhớ tới người nọ và con trai anh ta.
Rõ ràng không liên quan đến mình.
Người đó đã có con rồi sao mà chưa kết hôn được? Có thể là vợ của anh ta cũng bề bộn nhiều việc, cho nên anh ta chỉ có thể cõng con trai ra ngoài giao thức ăn, nhưng là trong nhà anh ta không có người già sao? Cha mẹ không thể giúp chăm sóc cháu à? Còn có, cái đai đó có làm đứa bé khó chịu không? Trời lạnh như vậy liệu đứa trẻ có bị cảm không? Trông dáng vẻ như một đứa bé suy dinh dưỡng đáng thương, hôm trước vừa vào bệnh viện, bên ngoài gió to như vậy, cơ thể có chịu được không?
Hàng loạt vấn đề được đặt ra, Lâm Tri Dịch chỉ cảm thấy trái tim vừa chua xót vừa căng trướng, làm cậu đứng ngồi không yên.
Thẳng đến khi nhấn vào số điện thoại người kia, nhịp tim của Lâm Tri Dịch mới chậm lại, mấy giây sau, cậu nghe thấy giọng nói người nọ, có lẽ là đang giao thức ăn, anh có hơi thở dốc nhưng giọng điệu vẫn lễ phép như cũ: “Xin chào, tôi nghe.”
Nhất thời Lâm Tri Dịch không biết mở miệng nói gì, người kia không nghe tiếng lại hỏi: “Xin chào, tôi đây, xin hỏi có chuyện gì không?”
Lâm Tri Dịch hơi có bối rối, liếc nhìn thẻ công việc trên bàn, vội vàng nói: “Thẻ công tác của anh ở chỗ tôi.”
Người đàn ông sửng sốt vài giây, sau đó mới tỉnh táo lại nói: “Đúng vậy, tiền lần trước tôi còn chưa trả cho cậu, không biết khi nào cậu rảnh?”
“Ngay bây giờ, tám giờ bốn mươi, dưới lầu tập đoàn Đỉnh Thắng.”
Người kia không trả lời ngay, Lâm Tri Dịch nhíu mày: “Anh còn đơn phải giao?”
“Còn một cái, tôi đang đi đi trên đường, có thể sẽ trễ mười phút, tám giờ năm mươi được không?
“Chín giờ đi.”
Người kia không ngờ tới Lâm Tri Dịch sẽ nhượng bộ: “… Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tri Dịch lại rơi vào trạng thái ảo não.
Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Bảng báo cáo, đề xuất kế hoạch đều đọc không vô, Lâm Tri Dịch đứng lên đi tới đi lui trong phòng làm việc, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại, hai mươi phút hôm nay sao lại còn dài hơn một ngày? Cậu sắp xếp tài liệu trên bàn ngay ngắn, lưu và đóng tài liệu trên máy tính, thậm chí còn sắp xếp gối trên ghế sô pha theo cùng một hướng, làm hết mọi chuyện luôn rồi mà còn chưa đến chín giờ.
Cuối cùng cậu chỉ có thể mặc áo khoác đi xuống lầu đối mặt với cơn gió lạnh tháng mười hai, đứng dưới lầu Đỉnh Thắng, xuyên qua cửa kính nhìn hai bên đường.
Chín giờ kém hai phút, cuối cùng Chu Hoài Sinh cũng lái xe điện tới, anh không đi vào mà đứng ở cuối bậc thềm ngoài cửa, Lâm Tri Dịch nhìn anh dừng xe xong, cởi nón bảo hiểm, lại kéo túi áo khoác lấy ví ra, từ trong ví móc ra một xấp khá dày, hẳn là đến ngân hàng rút tiền.
Lâm Tri Dịch muốn đi ra ngoài, nhưng hắn không có mở ra bộ pháp.
Chu Hoài Sinh cũng nhìn thấy Lâm Tri Dịch, anh cho là Lâm Tri Dịch sẽ ra ngoài, nhưng đợi nửa phút cũng không thấy cậu có dấu hiệu muốn động đậy. Không còn cách nào, trời đã muộn, thời tiết cũng quá lạnh, anh không muốn lãng phí thời gian, chỉ có thể bước lên đẩy cánh cửa thủy tinh cao lớn ra, đi đến trước mặt Lâm Tri Dịch.
Gió lạnh bị ngăn lại bên ngoài, cảm nhận được hơi ấm trong đại sảnh, đứa bé trên lưng Chu Hoài Sinh từ từ giơ tay lên, Lâm Tri Dịch mới an tâm.
“Đây là một ngàn ba, cậu xem đi.” Chu Hoài Sinh đưa tiền cho Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch không đưa tay ra nhận, cậu liếc nhìn xấp tiền rồi đặt lại thẻ công tác vào tay Chu Hoài Sinh.
Cậu nhìn thấy trên tay Chu Hoài Sinh có rất nhiều vết nứt da.
Lâm Tri Dịch đột nhiên nhận ra rằng mình đã làm một việc sai trái, nếu như không có cuộc điện thoại của cậu, nói không chừng Chu Hoài Sinh giao xong đơn đó là có thể trở về nhà. Nhưng chỉ vì cuộc gọi của mình mà sau khi giao hàng xong Chu Hoài Sinh vội vàng đến ngân hàng rút tiền, sau đó lại vội vàng chạy tới, gió lạnh chín giờ tối thổi vào như dao cứa vào mặt.
Quyển Quyển đột nhiên hắt hơi một cái.
Bởi vì hoàn cảnh xa lạ lại yên tĩnh, sau khi hắt xì một cái, bé sợ hãi vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào lưng Chu Hoài Sinh, không dám phát ra tiếng.
Lâm Tri Dịch ảo não tới cực điểm, hắn thật là váng đầu.
“Hôm đó kiểm tra kết quả không có chuyện gì, tôi không có bị thương.” Cậu quay mặt đi, kiên định nói.
Chu Hoài Sinh không biết cảm xúc Lâm Tri Dịch dao động liên tục, do dự một chút mới nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nhưng tôi vẫn phải nói lời xin lỗi với cậu.”
Chu Hoài Sinh cao hơn Lâm Tri Dịch bảy tám centimet, Quyển Quyển ở trên lưng Chu Hoài Sinh không thể nhìn thấy Lâm Tri Dịch, nhưng bé nghe được giọng nói của cậu, vội vàng nắm lấy bả vai Chu Hoài Sinh, duỗi cổ, thẳng người, muốn nhìn Lâm Tri Dịch một cái.
Nhưng Lâm Tri Dịch chỉ bỏ lại một câu “Ở đây chờ tôi.” đã rời đi mất, Quyển Quyển chỉ thấy được bóng lưng cậu.
Chu Hoài Sinh nghe thấy Quyển Quyển lí nhí kêu chú ơi.
Anh đành phải an ủi: “Chú sẽ quay lại ngay.”
Bảy tám phút sau, Lâm Tri Dịch cuối cùng cũng bước ra từ trong thang máy, trong tay cậu cầm một cái cái cốc, vẻ mặt rất vội vàng. Cậu bước nhanh tới chỗ Chu Hoài Sinh, giơ cái cốc còn bốc hơi nóng lên: “Sữa bò nóng, cho đứa bé uống.”
Chu Hoài Sinh sửng sốt.
Lâm Tri Dịch thấy Chu Hoài Sinh không động đậy bèn bước qua, vừa mới cúi đầu lập tức đối mặt với cặp mắt sáng lấp lánh của Quyển Quyển.
Cái cốc lắc một cái, xém chút nữa sữa bò đổ ra hết.
Nửa gương mặt của Quyển Quyển đều giấu trong khăn quàng cổ, Lâm Tri Dịch do dự vươn tay muốn kéo chiếc khăn ra để lộ khuôn mặt nhỏ của Quyển Quyển, nhưng ngay khi đầu ngón tay chạm vào gò má mềm mại của đứa trẻ, cậu lập tức rút tay lại.
Cậu lui về sau một bước.
Chu Hoài Sinh cảm nhận được sự phản kháng của Lâm Tri Dịch, anh chủ động mở đai trẻ em ra, hai tay ôm Quyển Quyển từ từ buông ra. Đôi chân Quyển Quyển vừa chạm đất, nhất thời không đứng vững, loạng chà loạng choạng như muốn ngã sấp xuống, may thay Chu Hoài Sinh kịp thời ôm lấy.
Ánh mắt Quyển Quyển chưa từng rời khỏi Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch đưa cốc qua, Chu Hoài Sinh ngồi xổm bên người Quyển Quyển: “Chú cho Quyển Quyển sữa bò uống, Quyển Quyển phải nói gì?”
“Cảm ơn chú.” Quyển Quyển chân thành nói.
Lúc bé nói chuyện lộ ra một hàng răng sữa nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
Lâm Tri Dịch nhất thời không thể kiểm soát được tay chân của mình, lúng túng nói: “Không, không cần cảm ơn.”
Sữa bò còn rất nóng, cái cốc cũng rất nặng, Chu Hoài Sinh giúp Quyển Quyển nâng đáy chén, Quyển Quyển dùng hai bàn tay nhỏ bé đeo găng tay tròn cầm lấy, uống từng ngụm nhỏ, rất chậm rãi.
Lâm Tri Dịch ở bên cạnh ngơ ngác nhìn.
Đến khi Quyển Quyển lắc đầu, xin giúp đỡ nhìn về phía Chu Hoài Sinh, nhỏ giọng gọi: “Cha…”
Chu Hoài Sinh lấy cốc ra, dỗ bé: “Uống không nổi thì không uống, không sao đâu, chú sẽ không trách Quyển Quyển.”
Sữa bò còn dư một nửa, Chu Hoài Sinh đứng lên, áy náy nói với Lâm Tri Dịch: “Thật xin lỗi, nó ăn rất ít, uống không hết, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu, tôi sẽ đi rửa ly.”
Lâm Tri Dịch chỉ chỉ phía nam, Chu Hoài Sinh định tiếp tục cõng Quyển Quyển lên lưng đi, nhưng anh trông thấy Lâm Tri Dịch không nhúc nhích nhìn chằm chằm Quyển Quyển, không khỏi xúc động.
Để Quyển Quyển ở chung nhiều một chút cũng được, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội nữa.
Thế là anh một mình đến nhà vệ sinh rửa ly.
Sau khi Chu Hoài Sinh đi rồi, Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển cách nhau hai mét mắt to trừng mắt nhỏ. Lâm Tri Dịch rất cao, Quyển Quyển phải ngẩng cao đầu, bé đứng hơi mệt, muốn ngồi xuống, nhưng Chu Hoài Sinh mặc cho bé dày quá, làm bé như một khối cầu tròn vo, muốn ngồi xổm cũng không ngồi được, cộng thêm đứng không vững, mắt thấy lại sắp bật ngửa ra sau.
May thay có Lâm Tri Dịch xông lên ôm lấy bé.
Toàn Lâm Tri Dịch bị mùi sữa làm cho cứng đờ, không biết làm sao. Liếc mắt thấy bóng dáng Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch ôm Quyên Quyên đặt sang một bên sô pha, sau đó xoay người rời đi, nửa đường còn không quên giật lấy chiếc cốc trên tay Chu Hoài Sinh.
“Lâm—” Anh muốn gọi cậu dừng lại, nhưng Lâm Tri Dịch đã đi xa rồi.
Sao lại trở nên thay đổi thất thường như vậy? Chu Hoài Sinh đoán không ra, anh đi đến bên cạnh ghế sô pha, lại buộc đai vào cho Quyển Quyển treo lên lưng mình, dụ dỗ nói: “Quyển quyển, chúng ta đi thôi.”
Quyển Quyển ngoan ngoãn ôm cổ Chu Hoài Sinh, quay đầu nhìn một chút, tìm không thấy Lâm Tri Dịch.
Lâu quớ khum biết còn ai nhớ bộ này khum ??