Hối Hận Muộn Màng - Hoàng Mẫn Huyền - Chương 107: Em yêu anh
Đến nơi cô nhanh chóng đi thang máy lên sân thượng, cô vốn không hi vọng anh còn đợi bởi đã muộn như vậy rồi, hơn nữa mưa còn rất lớn, nhưng cô đã sai người đàn ông đó vẫn ở đó đợi cô, mưa to thế nào cũng một mực ở đó đợi cô không chịu đi.
Nhìn thấy cảnh ấy, lại nhớ những chuyện trước đây anh làm cho cô, mắt cô không kìm được mà đỏ lên, cô đau lòng tiến lên trách mắng anh vài câu lại nghe được câu nói đó của anh khiến tim cô mềm nhũn, người đà ông này phải yêu cô đến mức nào mới có thể làm như vậy chứ, phải yêu đến mức nào mới không kể mưa bão đợi cô như này.
Từ khi cô đến Thẩm Quân Đình liền ôm chặt lấy cô không buông, anh sợ nếu mình buông ra cô sẽ biến mất, sẽ không cần anh nữa, nhưng anh nguyện đợi cô, dù là cả đời anh cũng nguyện ý đợi cô.
– Đình, vào trong thôi anh, mưa lớn như vậy, sẽ cảm mất._ Cô nhỏ giọng nói nhưng anh vẫn cứ ôm chặt lấy cô không nhúc nhích.
– Tiểu Nghi, xin lỗi em, anh sai rồi, anh sai rồi, xin em đừng không cần anh._ Thẩm Quân Đình giọng khàn khàn nỉ non bên tai cô.
– Anh biết anh lừa dối em là sai, anh cũng không có quyền xin em tha thứ, nhưng xin em cho anh và em một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không? Anh thật sự, thật sự rất yêu em. Nói cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ, trước đây anh cũng từng nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy, anh cứ nghĩ chỉ cần em hạnh phúc, vui vẻ anh cũng sẽ vui vẻ, nhưng em biết không anh không làm được, nhìn em bên cạnh cậu ta anh rất khó chịu, anh rất ghen tị với cậu ta bởi vì cậu ta là người em yêu, cũng là người có được em, anh thật sự rất khó chịu.
Thẩm Quân Đình ôm chặt lấy cô thổ lộ nỗi lòng của mình bao năm qua với cô.
– Anh tự trách bản thân mình rất nhiều, trách bản thân mình hèn nhát không chịu thổ lộ với em. Anh từng nghĩ nếu anh thổ lộ với em sớm hơn thì biết đâu người em yêu sẽ là anh, người ở bên cạnh em là anh chứ không phải cậu ta, nhưng tiếc rằng đời này không có nếu như, anh thật sự đã bỏ lỡ em. Anh rất hối hận, thật sự rất hối hận.
Thẩm Quân Đình vùi mặt vào cổ cô, theo lời nói của anh làn hơi mang theo khí lạnh của anh phả vào cổ cô nhưng cô vẫn để yên như vậy, lặng yên nghe anh nói ra lòng mình.
Cô không nghĩ anh lại yêu cô nhiều như vậy, còn cô thì sao? Cô biết rõ tình cảm của anh, cũng sớm nhận ra tình cảm anh dành cho cô không còn chỉ dừng ở mức tình cảm anh em mà nó còn hơn thế nữa nhưng cô lại lựa chọn ngó lơ nó vậy mà người đàn ông này vẫn một mực giữ lấy nó, nâng niu, trân trọng tình cảm dành cho cô, một mực chờ đợi ngày cô quay đầu đáp trả anh. Sao lại có người đàn ông khờ đến như vậy, nếu như cô thật sự không quay đầu lại chẳng lẽ anh định cứ ôm đoạn tình cảm này sống cả đời sao.
– Đình, em hiểu những gì anh làm là vì muốn tốt cho em, em không trách anh, cũng không giận anh nên anh không cần phải xin tha thứ.
Cố Tuyên Nghi đưa bàn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng anh.
Nghe cô nói vậy Thẩm Quân Đình từ cổ cô ngẩng đầu lên, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cô có thể thấy được niềm vui ánh lên trong mắt anh.
– Nhưng em không muốn bắt đầu lại…
Câu nói của cô như một đòn tấn công hạng nặng giáng xuống Thẩm Quân Đình, anh thất vọng buông cô ra, nhỏ giọng nói:
– Anh hiểu rồi.
Cố Tuyên Nghi nghe anh nói vậy thì ngây người, anh hiểu cái gì chứ, cô đã nói xong đâu, anh như vậy là hiểu lầm ý cô rồi sao? Ôi trời, sao đàn ông yêu vào đều dễ tổn thương thế chứ.
Thấy anh tính rời đi cô liền năm lấy tay anh, bước đến đôi mặt với anh.
– Anh hiểu cái gì chứ, em đã nói xong đâu anh đòi hiểu cái gì?
Nghe cô nói Thẩm Quân Đình đang cúi đầu buồn bã liền ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn cô.
– Đúng em nói em không muốn bắt đầu lại, em thật sự không thích bắt đầu lại như vậy quá phiền phức, em muốn chúng ta tiếp tục như trước đây.
Nghe cô nói xong mặt Thẩm Quân Đình vẫn một vẻ khó hiểu như trước, sao hôm nay não anh lại trì độn như vậy chứ. Thấy lời mình nói có vẻ không rõ ràng, Cố Tuyên Nghi liền giải thích thêm.
– Không phải trước khi em nhớ lại em đã là vợ sắp cưới của anh rồi sao, đã đi đến bước này rồi anh còn thích bắt đầu lại sao? Sao phải mất công như vậy em rất lười, không muốn lại phải bắt đầu lại đâu, chúng ta cứ như vậy bước tiếp không phải tốt hơn sao?
Cuối cùng anh cũng hiểu ý của cô, khuôn mặt liền vui vẻ trở lại.
– Em nói thật sao?
– Thật mà, nhưng em không muốn làm vợ sắp cưới của anh, em thích làm bà Thẩm cơ.
Cố Tuyên Nghi bày ra vẻ mặt tinh nghịch nhìn anh.
– Được, chỉ cần em thích thì tất cả anh đều đồng ý._ Thẩm Quân Đình vui vẻ đồng ý, đây là điều anh cầu còn không được.
– Chỉ nói suông vậy thôi sao, nếu chỉ như vậy thì em không chịu đâu, em cũng muốn như người ta được cầu hôn.
Cô bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng với anh. Cô đã nghĩ kĩ rồi với người đàn ông này cô cần phải nói ngắn gọn, đúng trọng tâm, muốn gì phải nói thẳng nếu không sẽ xảy re chuyện hiểu lầm như vừa nãy. Ôi, cô thật khổ mà, sao trên thương trường bao nhiêu ản ý anh cũng hiểu mà cô chỉ ẩn ý có chút xíu anh liền xụ mặt bỏ đi vậy chứ?
Nghe cô nói vậy Thẩm Quân Đình bật cười đưa tay lấy một hộp nhung đỏ từ trong túi áo ra, bước lùi một bước, khụy một gối xuống trước gương mặt gỡ gàng của cô, mở hộp nhung đỏ ra, giọng anh vang lên đều đều trong tiếng mưa:
– Tiểu Nghi, đồng ý gả cho anh được không?
Cô xúc động nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, ôi trời, cảnh tượng cầu hôn lãng mạn cô đã bao lần mơ ước không nghĩ sẽ tới trong hoàn cảnh này, ai lại đi cầu hôn con gái nhà người ta giữa trời mưa tầm tã như này chứ.
– Em đồng ý.
Nghĩ vậy thôi chứ cô cũng không mong cầu gì nhiều, những gì anh làm vì cô, hi sinh vì cô như vậy là đủ rồi, cho dù anh không cầu hôn thì cô cũng vẫn sẽ giữ chặt anh không buông, hai người đã bỏ lỡ nhau một lần, cô sẽ không để có thêm lần thứ hai đâu.
Thẩm Quân Đình đeo nhẫn vào tay cô, sau đó đứng dậy ôm lấy cô vào lòng, cả hai trao cho nhau nụ hôn, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua nhưng cũng đủ để cả hai thấy hạnh phúc.
– Anh yêu em_ Thẩm Quân Đình nói bên tai cô.
– Em cũng yêu anh.
???⬅️⬅️⬅️