Học Tỷ Hình Như Thích Tôi - Vu Mạn Thanh Sơn - Chương 15: Hôn cô ấy
Đại học Nam Châu chú trọng việc phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và lao động. Những năm gần đây đặc biệt cấp một loạt kinh phí để hỗ trợ phát triển các dự án thể thao. Hiện nay, học viện Thú y đã giành vị trí thứ nhất, nhân với hệ số tiền thưởng tương ứng với quán quân, cứ 1 điểm tương đương với 100 nhân dân tệ.
Nói cách khác, Diệp Uyển Giai nhận được 600 tệ tiền thưởng.
Tiền thưởng được phát cùng ngày với giải thưởng, đúng lúc mọi người đều rất hưng phấn nên hẹn nhau đi liên hoan.
Vừa hay có cơ hội trả lại chiếc kẹp tóc ngọc lan trắng cho Bùi Tô Diệp.
Cẩn thận dùng khăn giấy có mùi trà bọc thành một hình tròn, hai bên trên dưới xếp chồng lên nhau, dán kín từ đầu đến cuối, tạo thành một cái ví nhỏ khéo léo, sau đó lại bỏ vào túi nhỏ bên trong chiếc balo.
Không thể vừa nhìn thấy Bùi Tô Diệp là đưa cho chị, phải sau khi tiệc mừng kết thúc, trên đường mọi người trở về ký túc xá, mới tìm cơ hội trả lại cho Bùi Tô Diệp. Như vậy, không chỉ có thể trả lại kẹp tóc, nếu may mắn, còn có thể mượn cơ hội này cùng chị ấy đi một đoạn.
Diệp Uyển Giai là một người ngây ngô, nhưng đôi khi cũng có lúc thông minh một chút.
Với điều kiện tiên quyết là, không ở trước mặt Bùi Tô Diệp.
Tiệc liên hoan được tổ chức ở một quán thịt nướng tại phố ăn vặt phía nam cổng trường, Trưởng bộ phận thể dục trực tiếp bao trọn cả tầng hai để mọi người ăn uống tùy thích.
Những người tham gia đại hội thể thao phần lớn đều là sinh viên năm hai trở lên, sinh viên năm nhất như Diệp Uyển Giai không quen biết nhiều người nên chỉ có thể len lén ngồi bên cạnh học tỷ đã cùng nàng luyện tập nhảy cao.
Bùi Tô Diệp đến muộn hơn một chút, có lẽ là đi giải quyết công việc lãnh thưởng, mái tóc dài của cô được kẹp bằng một chiếc kẹp tóc, sau đầu là một búi tóc nho nhỏ, đuôi tóc mềm mại khoác lên vai, tựa như mang trên người một cỗ hương hoa ngọc lan, cực kỳ trầm tĩnh.
Thật đẹp, Diệp Uyển Giai thầm nói trong lòng.
Giữa đại sảnh, nam mẫu thân Lương Thượng Bân cầm một ly bia chủ trì đại cục, lải nhải sắp xếp mọi người lần lượt vây quanh bàn tròn lớn, ai không có chỗ ngồi, liền để bọn họ ngồi ở tầng ghế nhựa bên ngoài, hăng hái dạt dào, vui vẻ hòa thuận.
“Này, chúng ta ăn gần xong rồi.” – Lương Thượng Bân không ngại tung hứng, tìm mọi cách làm cho sân khấu nóng lên, “Chúng ta chơi game đi!”
Có người ăn xong liền quay về, còn có mười hai mười ba người, đều ngồi vào bàn tròn.
Chỉ là, Diệp Uyển Giai không thể như ý mà ngồi bên cạnh Bùi Tô Diệp, thay vào đó là ở phía dối diện bàn tròn, cách nhau một khoảng cách.
Có rất nhiều trò chơi thích hợp để chơi nhiều người, chẳng hạn như người sói, ai là gián điệp, đoán bài poker…nhưng thời gian một ván của những trò này lại không ngắn, mà Lương Thượng Bân lại có mục đích khác, cho nên đề nghị:
“Đi dạo ba vườn thế nào?”
Đi dạo ba vườn, tên trên mặt chữ: vườn thú, vườn trái cây, vườn rau, khi người thứ nhất chọn vườn, người phía sau phải nói ra đồ vật trong vườn, mỗi người một cái, đến phiên ai không kể thì người đó sẽ bị loại.
Diệp Uyển Giai chưa từng chơi qua, nhưng đã xem trò tương tự trên TV, cảm thấy không khó.
Vòng thứ nhất, vườn thú.
Lương Thượng Bân mở đầu: “Trong vườn thú có gì nào?”
“Con hổ.”
“Sư tử.”
“Gấu trúc khổng lồ.”
…
Diệp Uyển Giai xếp thứ 12, tâm tư nàng cảm thấy hầu hết các loài động vật bình thường sẽ bị người phía trước nói hết, vì vậy nàng đã sớm nghĩ đến con rái cá trong ‘Zootopia’. Đếm số người cách mình, len lén đọc câu trả lời của mình.
Người thứ ba đếm ngược: “Hươu cao cổ.”
Người thứ hai đếm ngược: “Con voi.”
Người cuối cùng đếm ngược: “Rái cá.”
Diệp Uyển Giai sửng sốt – nàng bị cướp!
Nhưng một người chỉ có một giây, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được đáp áp thứ hai, đầu lưỡi điên cuồng thắt lại:
“Rái rái rái, tia chớp.”
“Ha ha ha ha…”
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều khom lưng ôm bụng cười lớn. Ngay cả Bùi Tô Diệp ngày thường bình thản như vậy cũng nở nụ cười, đôi môi xinh đẹp nâng lên, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Có thể chọc Bùi Tô Diệp cười, thua một chút cũng rất xứng đáng.
“Aiyo, công bằng mà nói.” – Lương Thượng Bân cười ra nước mắt, “Lúc trời mưa, trong sở thú quả thật có tia chớp ha ha…”
Lời vừa dứt, một tràng cười khác lại nổi lên.
Cười mệt nghỉ, Lương Thượng Bân ôm cái bụng đang co quắp, miễn cưỡng đẩy nhanh chương trình: “Tốt lắm, thách và thật, chọn cái nào?”
Diệp Uyển Giai cẩn thẩn mím môi dưới, nói: “Thật.”
Nàng không quen biết các vị tiền bối ở đây, coi như là nói thật cũng không có gì.
Kết quả, câu tiếp theo Lương Thượng Bân hỏi: “Học muội cũng nhập học được hai tháng, vậy có thích ai không?”
Xẹt!
Trong lòng Diệp Uyển Giai vang lên một tiếng động lạ, tựa như đầu que diêm xẹt qua giấy nhám, vẽ ra một ngọn lửa, lóe lên ánh sáng nhỏ trong bức tường tăm tối lạnh lẽo.
Mọi người ngửi thấy mùi tám chuyện, nhao nhao tiến lên.
“Không nói đến thích, chỉ cần có ấn tượng tốt cũng được.”
“Phải nói thật, không được nói dối.”
“Là bạn học của trường chúng ta hay là bạn cùng lớp cấp ba?”
Đối mặt với sự nhiệt tình đột nhiên mà đến, Diệp Uyển Giai theo bản năng lui về phía sau nửa người, hai tay đặt trên ghế duỗi thẳng, như hai ống thép đứng hai bên.
Ánh mắt đảo qua Lương Thương Bân đang hừng hực ngọn lửa nhiều chuyện, Trưởng ban thể dục đang cỗ vũ bên cạnh, Trưởng ban sinh hoạt thì cười đến đôi mắt thành một đường thẳng.
Cùng với, người ngồi đối diện trên bàn tròn, khẽ mỉm cười, bộ dáng giống như không quan tâm đến câu trả lời, nhưng cũng cùng mọi người nhìn đến nàng – Bùi Tô Diệp.
Diệp Uyển Giai vội vàng né tránh ánh mắt, đầu óc quay cuồng một chút, vội vàng nói:
“Em chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên.”
Lương Thượng Bân nheo mắt: “Được, vậy em nói xem, trong trường chúng ta, em có thích người nào không?”
Diệp Uyển Giai điều chỉnh hô hấp, nói: “Vừa rồi anh hỏi có thích người nào không, câu trả lời là có.”
“Úi, nhưng…”
“…về phần có phải trong trường chúng ta không thì anh tự đoán đi.”
Sự thật chứng minh, Diệp Uyển Giai chỉ là người có tính cách tương đối kín đáo, ở trước mặt người lạ còn có chút sợ.
Nhưng nàng không ngốc.
Một vòng người nghe đáp án, giống như đang múc nước từ chiếc giỏ tre, phần lớn nước chảy ra ngoài, chỉ lưu lại một chút nước trên viền giỏ, chứng tỏ vấn đề này từng tồn tại.
“Không sao đâu.” – Lương Thượng Bân, người đứng đầu Hiệp hội phụ nữ, ngửi thấy mùi nhiều chuyện, “Phía sau còn nhiều, ha ha, từ từ hỏi.”
Thấy bọn họ tạm thời bỏ cuộc, Diệp Uyển Giai âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, nữ thần may mắn cũng không ưu ái nàng quá lâu, liền dùng sự thật nói cho nàng biết – Diệp Uyển Giai, ngươi chính là ngọn hải đăng của thật hay thách.
Vòng tiếp theo, miệng chai quay tròn trên bàn dừng lại trước mặt nàng.
Lần này, câu hỏi của Lương Thượng Bân càng thêm sắc bén hơn, “Người em thích có học ở trường chúng ta hay không?”, “Là nam hay nữ?”, “Có ở trên bàn này hay không?”. Thậm chí, anh còn nhận ra được gì đó, hỏi nàng, có thích Bùi Tô Diệp hay không.
Diệp Uyển Giai không dám nghĩ tới, hai tay giấu dưới bàn căng thẳng, dùng hết khí lực để thả lỏng các cơ trên mặt, vẻ mặt miễn cười thoải mái nói:
“Em chọn thách.”
Lương Thượng Bân bất ngờ không kịp đề phòng: “Hả?”
Sau đó, dựa vào bản tính lão cáo già của mình, nhanh chóng chiếu tướng: “Vậy tại nơi này hãy chọn một người, rồi hôn cô ấy² một cái.”
“Hôn cô ấy?”
Diệp Uyển Giai khó lòng phòng bị, ánh mắt rụt rè lại thành thật nhìn về phía Bùi Tô Diệp, sau khi ý thức được ánh mắt làm bại lô tâm tư, nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Nhưng vào lúc này, Bùi Tô Diệp tò mò ngẩng đầu, vừa vặn, đối điện ánh mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ hiểu ra điều gì đó.
______
Giải thích:
¹ Từ ‘cô ấy‘ ở đây tác giả viết thẳng là ‘ta‘, trong tiếng trung anh ấy hay cô ấy đều phát âm là ‘tha’ (ta) còn cách viết thì khác nhau. Nên mình dùng từ “cô ấy” ở câu hỏi của Thượng Bân thì không đại biểu cho giới tính nào cả. Còn “cô ấy” mà Uyển Giai trả lời thì đại biểu cho nữ. (do ẻm hiểu từ đó là “nữ”=)))))