Học Tỷ Hình Như Thích Tôi - Vu Mạn Thanh Sơn - Chương 12: Định theo đuổi như thế nào?
- Trang Chủ
- Học Tỷ Hình Như Thích Tôi - Vu Mạn Thanh Sơn
- Chương 12: Định theo đuổi như thế nào?
Về phần y viện, họ vẫn đang nỗ lực để hoàn thành đội hình di chuyển cuối cùng.
Diệp Uyển Giai mặc trên người chiếc váy trắng, ngồi trên chiếc bàn dài cao một mét, hai tay chống hai bên để ổn định cơ thể.
Trước mặt, chính là Đội trưởng Đoàn nghệ thuật Trần Băng Băng, đang bôi phấn lên mặt nàng. Phía sau, chính là Bùi Tô Diệp, Hội trưởng Hội sinh viên của học viện Thú y, đang đem tóc dài ngang lưng của nàng xõa xuống, tết thành bím tóc xương cá.
Nàng dùng ngón tay nắm chặt cạnh bàn đến mức trắng bệch, cũng may khi trang điểm phải nhắm mắt, nếu không, sự hoảng loạn và bối rối của nàng đều sẽ rơi vào mắt người khác.
Chưa từng làm qua lễ nghi như thế này, không sao, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cứu viện như cứu hỏa.
Thời gian quá khẩn cấp cũng không sao, Bùi Tô Diệp tổ chức nhiều hoạt động như vậy, chị ấy nói có thể, thì nhất định là có thể.
Điều khiến nàng lo lắng vào lúc này, chính là Bùi Tô Diệp người tết tóc phía sau nàng.
Mái tóc mới gội tối qua vừa mềm mại vừa bồng bềnh, mỗi một lần tách hướng sợi tóc đều sẽ tác động đến da đầu, tạo nên cảm giác ngứa ngáy, tê dại, thậm chí nàng còn tưởng tượng mái tóc đen dài thẳng tắp không có gì đặc biệt của nàng làm sao luồng qua các ngón tay thon dài trắng nõn kia, từng sợi từng sợi giao nhau làm sao quấn quanh ngón tay ấy.
Đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, mí mắt khẩn trương run rẩy, hàng mi dày tự nhiên run lên, cản phấn rơi xuống.
Trần Băng Băng sốt ruột, “Học muội, đừng căng thẳng cũng đừng run, bằng không phấn sẽ không đều. Nào, mở mắt ra nhìn lên trên đi.”
Diệp Uyển Giai hít sâu một hơi, ngoan ngoãn mở mắt nhìn lên trên, để phấn rơi xuống mí mắt dưới.
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt làn váy, xương bàn tay nhỏ nhắn như dây điện dưới bầu trời xanh thẳm – nàng lo lắng đến mức không thở được.
Ánh mắt Bùi Tô Diệp rũ xuống, rơi vào bàn tay đang nắm chặt của nàng, mặc dù tốc độ tết tóc rất nhanh, nhưng tốc độ nói lại chậm rãi:
“Em đừng lo lắng, lát nữa em chỉ cần giơ bảng thẳng đứng lên, theo đội hình cùng nhau đi về phía trước là được.”
Trần Băng Băng cũng nói: “Đúng vậy, việc trang điểm và làm tóc cứ giao cho bọn chị, trường đại học có rất nhiều hoạt động, kỹ năng trang điểm của chị không 100 thì là 80, có thể trang điểm nhẹ cho em trong vòng 5 phút là hoàn toàn không thành vấn đề!”
Hô – hô –
Nàng len lén hít sâu hai cái, nhịp tim đã không còn đập nhanh như trước. Chỉ là da đầu vẫn tê dại như cũ, sau khi tết tóc xong, Bùi Tô Diệp tháo chiếc kẹp tóc hoa mộc lan trên đầu xuống, thay nàng cài ở đỉnh tóc, nàng cũng không phát hiện.
Năm phút sau, 30 người trong đội hình di chuyển của học viện gấp đến độ nhảy cẫng lên, cuối cùng, trước khi đường cao su phía dưới bị đế giày cào xước, liền nhìn thấy Bùi Tô Diệp chạy tới cùng với người đang mặc chiếc váy trắng trước kia không nổi bật, nhưng hôm nay lại tỏa sáng rực rỡ, Diệp Uyển Giai.
“Tôi sắp…đi xem chương trình tạp kỹ à…”
“Học muội xinh đẹp quá!”
“Đây là lên xe bí ngô của cô bé lọ lem à? Tiên nữ đỡ đầu là ai thế?”
“Gì đây? Ai trang điểm cũng có thể đẹp a, quá ngạc nhiên.”
“Cũng không thể nói như vậy, em ấy vốn dĩ rất đẹp, chỉ có điều do học quân sự nên da bị rám nắng, nếu không vì sao bên cạnh Tống Dương nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đều chỉ thích em ấy?”
Đúng như lời bọn họ nói, cơ địa Diệp Uyển Giai vốn không tệ. Màu da rám nắng do học quân sự đã được phục hồi bằng kem nền, đôi lông mày nhạt được kẻ đậm bằng bút chì kẻ mày, khiến đường nét khuôn mặt của nàng có chiều sâu hơn, đôi mắt như quả nho lấp lánh, lúc mỉm cười hiện lên lúm đồng tiền quả lê nhàn nhạt, rực rỡ cùng với ánh nắng ban mai.
Nếu như trong lời đồn nói Bùi Tô Diệp là bạch nguyệt quang, thì Diệp Uyển Giai chính là sao băng duyên dáng thoáng qua giữa trời đêm.
“Đối diện với chúng tôi là các vận động viên của Học viện Thú y, tinh thần phấn chấn, bước chân ung dung…”
Khi người dẫn chương trình đọc lên lời vào sân, Diệp Uyển Giai hai tay duỗi thẳng, giờ tấm biển “Học viện Thú Y”, dựa theo tốc độ của buổi diễn tập ngày hôm qua, nàng từ từ bước vào sân với 30 vận động viên.
Đội cổ động viên của học viện ngồi ở bên phải đài chủ tịch, lớn tiếng hô to cố lên cố lên, uy danh rung trời, mà trong đó giọng hét bén nhọn nhất chính là người đang cầm chiếc máy quay điên cuồng gào thét, tựa như hài tử nhà mình giành được vị trí thứ nhất toàn trường Ngụy Tiêu Tiêu:
“Má ơi, Uyển Giai…cậu chính là nữ thần của mình! Ôi trời ơi, đẹp quá đi…nhìn, nhìn vào ống kính! Nhìn mình đi bảo bối, nhìn mình này-“
Đội hình di chuyển mà không gặp chút sự cố nào, người cứu viện – Diệp Uyển Giai đã trở thành vị anh hùng nhỏ của y viện, ngày hôm đó nàng xuất hiện trên trang bìa tài khoản chính thức của học viện.
Sau buổi lễ khai mạc, các sinh viên có 30 phút chuẩn bị, ban đời sống cũng mang tới hộp xốp chứa đầy điểm tâm, mà hội trưởng Bùi Tô Diệp vốn luôn sống riêng lẻ hiếm thấy mang đến hai phần ăn sáng.
“Này, cậu nói xem, hội trưởng có phải có hứng thú với Diệp Uyển Giai không?” – Mấy tân sinh viên âm thầm nghị luận.
“Tôi thấy rất giống. Mặc dù hội trưởng rất dịu dàng nhưng lại giữ khoảng cách khá xa với người khác, lần trước người nào ở lớp 1 mua trà sữa cho chị ấy, chị ấy đều khéo léo từ chối.”
“Đúng vậy, nếu không thích, làm sao có thể đặc biệt để lại bữa sáng cho Diệp Uyển Giai?”
“Làm sao cậu biết chị ấy để lại cho Diệp Uyển Giai? Lỡ như người khác thì sao?”
“Ôi, chỉ có một mình Diệp Uyển Giai đi thay quần áo, những người khác đều lấy bữa sáng hết rồi.”
“Không phải chứ, hội trưởng xinh đẹp như vậy lại là cong á? Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó…”
Mấy người càng nói càng hăng say, thậm chí còn lôi kéo sinh viên bên học viện khoa học sinh học cách đó không xa đến ăn dưa, ngay khi bọn họ mở rộng cậu chuyện rằng Bùi Tô Diệp và Diệp Uyển Giai là chị em cùng mẹ khác cha, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng đùng.
Bọn họ run lên một cái, cứng đờ nhìn qua tiếng động đó, chỉ thấy Phó hội trưởng Khâu Diễm một tay cầm chai nước rót vào nửa cốc giấy, một tay cầm ly, tay kia vẫn tiếp tục thoải mái rót nước, ánh mắt như dao:
“Các sinh viên năm nhất, có muốn uống nước không?”
Ánh mắt cô nham hiểm, cộng với biệt danh ‘Nữ Võ Tòng’ mà học viện đặt cho cô, cùng với giọng điệu lạnh lùng, sắc mặt trầm xuống, như thể thứ cô cầm trong tay không phải là nước khoáng mà là độc dược màu đen dính đầy bùn.
“Không, không, không, không uống! Cảm ơn học tỷ!”
“Em không khát haha…”
“Chị vất vả rồi, chị uống đi!”
Khâu Diễm đặt chai nước xuống, cảnh cáo nói: “Không uống thì im miệng.”
Bọn họ thiếu chút nữa là quỳ xuống xin lỗi: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Ở một bên, Phó hội trưởng Lương Thượng Bân lén giữ chặt Khâu Diễm, tha thiết khuyên nhủ cô: “Aiyo, cậu hung dữ với bọn họ làm gì? Họ chỉ đang buôn chuyện thôi.”
Khâu Diễm quay đầu, trừng mắt nhìn anh: “Cậu dạy tôi làm việc à?”
Lương Thượng Bân nhận được ánh mắt như dao, lập tức sợ hãi: “Haha không có không có, tôi chỉ thuận miệng nói một chút hahaha…”
Căn cứ của học viện được dựng bằng lều, chủ yếu dùng để chứa đồ dùng cho vận động viên, cũng là một nơi có bóng mát dùng để nghỉ ngơi.
Bên ngoài lều, gió buổi sáng mang theo cảm giác sảng khoái, nhẹ nhàng lướt qua trái tim thiếu niên.
“Chậc…”
Sau khi phân phát bữa sáng, thân là Bộ trưởng Bộ sinh hoạt kiêm bạn cùng phòng ba năm – Hứa Thiến tìm thấy người họ Bùi nào đó đang uống nước dưới gốc cây, âm mưu hỏi:
“Thành thật khai báo đi, cậu định theo đuổi như thế nào?”
Động tác đang uống nước chậm lại, đặt bình nước xuống, quay đầu hỏi ngược lại: “Cái gì mà ‘theo đuổi như thế nào’?”
Hứa Thiến híp đôi mắt nhiều chuyện, “Chính là vị ‘Thỏ Judy’ của cậu.” – Ánh mắt cậu ấy dừng lại bên cạnh hai phần bữa sáng, “Cũng đừng nói với mình là cậu ăn nhiều như vậy?”
Bùi Tô Diệp quay lại, kim cài áo đơn dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng ấm áp: “Hôm nay em ấy nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, giúp học viện giơ bảng hiệu, mình thay em ấy giữ lại bữa sáng, là chuyện rất bình thường.”
“Ồ…” – Hứa Thiến kéo dài một tiếng, cầm lấy chai nước vị đào mật trên tay ném lên giữa không trung, chai nước xoay 360 độ nhận lấy, giọng điệu nghiêm túc hỏi, “Vậy chai nước cậu đặc biệt đi một quãng đường dài để mua cũng gọi là ‘bình thường’?”
Sáng nay lúc tập hợp, Bùi Tô Diệp thân là hội trưởng, sớm đã đến nơi tổ chức, cùng ban sinh hoạt và ban thể thao cùng nhau sắp xếp lại vật tư cho cuộc thi. Chỉ là lúc tất cả sinh viên chạy tới sân thể dục để tập hợp, Bùi Tô Diệp liếc nhìn đám đông tụ tập trong học viện, không thấy bóng dáng người kia, hướng đi của xe đạp cũng đổi chiều:
“Các cậu đi trước đi, tôi đi mua chai nước.”
Lúc đó, Hứa Thiến còn không biết lòng người khó lường, nên hỏi: “Mua nước gì vậy? Bên đó không phải có hai thùng rồi sao?”
Suy cho cùng, vẫn là tuổi trẻ vô tri.
_______