Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề! - Tế Hải - Chương 27: Của Bạch Cảnh Đàm nhỏ hơn của tôi
- Trang Chủ
- Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề! - Tế Hải
- Chương 27: Của Bạch Cảnh Đàm nhỏ hơn của tôi
Cậu không cần phải đi nộp đơn xin nghỉ nữa, còn Quan Phương vừa nghe có thể đến hồ bơi của đội tuyển tỉnh tham quan thì cũng hò hét muốn đi theo.
“Dữ ca Dữ ca, mang tui theo nữa, dù sao lúc cậu tập thì Đàm ca phải ngồi một mình, cũng rất nhàm chán mà.”
“Được rồi, cậu mang theo bộ đồ để thay đi. Mưa to như vậy, đi tới đó thì chắc cũng tắm được một chập luôn.”
Mục Nam Dữ mang theo quần áo của mình, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cậu qua lại nhìn lướt qua Bạch Cảnh Đàm đang đi theo phía sau, vô tình nhìn thấy mấy viên kẹo trái cây trong tay hắn, cậu bỗng dưng cảm thấy cả người đều vui vui vẻ vẻ, vừa ngân nga vừa đi xuống lầu.
Trời bên ngoài mưa to, sinh viên năm nhất không cần phải huấn luyện quân sự, đa số ai ai cũng úm chăn ngủ nướng. Mà vẫn còn sớm nên trên sân trường cũng không có mấy sinh viên đang đến lớp học.
Đi trên đường chỉ thấy màn mưa như thác đổ, gần như không nhìn được cái gì khác.
Mục Nam Dữ cố gắng đi trong màn mưa, chưa đi được nửa đường thì giày đã ướt sũng nước.
“Trời đất, Dữ ca, giày tui ướt hết trơn rồi, hên mà có cậu biết trước.”
“Thường thôi, hồi hè tôi cũng gặp trời mưa to mấy lần, mà sắp thi đấu rồi nên không thể nghỉ tập được.”
“Dữ ca, chắc tập luyện mệt lắm ha?”
“Cũng được… Mệt hơn huấn luyện quân sự một chút.”
Lúc còn cách cửa hồ bơi mấy chục mét nữa, ba người chạy nhanh mấy bước vào trong, quần áo đã ướt tới độ vắt ra nước.
“Các cậu đi với tôi vào phòng thay đồ.”
Phòng thay đồ ở đội tuyển khá rộng, có tủ chuyên dùng cho các thành viên đội để quần áo, còn dùng vách ngăn thành phòng để thay đồ, nhưng mà ở bên nam thì phòng cũng không có cửa.
Mục Nam Dữ đi vào một phòng, nhanh chóng thay quần bơi, vừa nhét hết quần áo ướt vào tủ xong thì nghe thấy tiếng của Bạch Cảnh Đàm từ phòng bên cạnh.
“Tiểu Dữ, cậu thay đồ xong chưa, có thể qua đây chút được không… Tay tôi không tiện lắm.”
Mục Nam Dữ tiện tay đóng cửa tủ đồ lại: “Được, chờ tôi chút.”
Đi đến phòng kế bên, Bạch Cảnh Đàm đang quay mặt về phía cậu cởi áo ra.
Bình thường hắn mặc đồ thì nhìn khá là gầy, không ngờ dáng người lại đẹp như vậy, vai rộng eo hẹp, từng đường cơ bụng rõ ràng, có giọt nước đọng trên đường nhân ngư, theo động tác cởi áo mà chảy xuống dưới rồi thấm vào lưng quần.
Mục Nam Dữ không kìm được ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ vải sậm màu hơn do bị nước thấm vào kia, một lúc sau mới đột nhiên tỉnh lại, chú ý đến cái tay sưng đỏ của Bạch Cảnh Đàm.
Sau khi đi dưới trận mưa to như vậy, hình như vết thương lại nặng hơn rồi.
“Tay của cậu… ài, thôi được rồi, thay quần áo trước đi đã, trong đội chắc cũng có thuốc giảm sưng, chốc nữa tôi tìm cho cậu một ít.”
“Tiểu Dữ, lấy giúp tôi cái áo với được không?”
Mục Nam Dữ đi qua, lục trong túi nilon lấy ra một cái áo thun trắng: “Cái này hả?”
“Ừm.”
Mục Nam Dữ nhìn chằm chằm vào vết thương đã chuyển sang màu đỏ sậm trên mu bàn tay hắn, cậu “chậc” lưỡi, vẫy vẫy tay.
“Cậu lại đây, tôi mặc giúp cậu.”
Bạch Cảnh Đàm tiến đến gần.
Hắn cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng sát trước mặt cậu trong gian phòng nhỏ hẹp thế này, nhìn như muốn ép cậu vào góc tường vậy.
Đôi mắt phượng màu hổ phách của Bạch Cảnh Đàm sau mắt kính như bị phủ một tầng sương mờ, hắn rất bình tĩnh nhìn cậu chằm chằm, gương mặt sắc bén hơi ướt nước mưa nên càng thêm phần lạnh lùng, trông giống như một kiệt tác điêu khắc bằng ngọc tinh xảo.
Mục Nam Dữ im lặng hai giây, đột nhiên cậu thấy mình chỉ mặc độc có mỗi cái quần bơi thì không được tự nhiên cho lắm.
Cậu nuốt nước bọt, giọng nói rất bình thản.
“Cậu thấp đầu xuống một chút.”
Bạch Cảnh Đàm cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.
Mục Nam Dữ cẩn thận tròng áo vào cho hắn.
“Cậu tự thay quần được không?”
Bạch Cảnh Đàm cười khẽ một tiếng: “Nếu tôi nói không được, Tiểu Dữ có thay giúp tôi không?”
Thay quần, không phải là…
Tim Mục Nam Dữ đập thịch một cái, sau đó cậu giả vờ nhìn người kia như kiểu không để ý lắm.
“Thay thì thay thôi, chứ còn sao nữa? Hồi còn nhỏ cũng tắm chung rồi còn gì, đều là con trai cả, thay cái quần thôi thì có gì đâu?”
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, nở nụ cười sâu xa nhìn cậu, không đáp lời.
Mục Nam Dữ bị hắn nhìn chằm chằm đến mức nóng nảy.
“À… Tui biết rồi, cậu sợ tui thấy “cậu bé” của cậu thì sẽ chê cười cậu chứ gì? Không sao đâu mà, tui có thấy cũng không nói cho ai biết đâu!”
Bạch Cảnh Đàm nghiêng người để Mục Nam Dữ đi ra ngoài, xong lại liếc mắt nhìn xuống chỗ nào đó.
Rất ung dung thong thả: “Đúng là tôi nhỏ thật.”
Mục Nam Dữ: “?”
“Nhưng mà tôi nhớ lúc nghỉ hè gần đây, tôi có đi mua quần áo mới với chú Mục ở siêu thị. Lúc mua quần, tôi nhớ đồ của tiểu Dữ nhỏ hơn tôi một size thì phải?”
Lửa giận trong đầu Mục Nam Dữ “phừng phực” cháy bừng lên.
Đây là chuyện tôn nghiêm của đàn ông đó nha, cậu cướp lời của Bạch Cảm Đàm: “Cậu nói xạo, sao đồ tui có thể nhỏ hơn của cậu một size được?!”
“Ồ, chắc là tôi nhớ nhầm, hình như là hai size?”
“Bạch Cảnh Đàm!” Mục Nam Dữ nghiến răng ken két, “Ngay bây giờ Dữ ca sẽ chứng minh cho cậu thấy, sao mà tui nhỏ hơn cậu được hả?!”
“Chứng minh ở nơi này? Cậu chắc chứ?”
“Tui ——”
“Trời má Dữ ca, hai người đang nói chuyện gì vậy, gì mà to với chả nhỏ?!”
Mục Nam Dữ nghẹn lời, cậu hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Cảnh Đàm.
Giọng nói cứng nhắc: “Không nói gì cả, chỉ bảo của Bạch Cảnh Đàm nhỏ hơn của tôi mà thôi.”
“Đệch mợ… Thiệt không vậy, có lần tập huấn tui với Đàm có cùng đi vệ sinh, của cậu ấy đã rất… Dữ ca, thật không ngờ đó nha!”
Dữ ca không nhịn được liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Đàm một cái, thấy hắn không mở miệng phản bác tiếng nào, cơn tức trong lòng cậu cũng bay đi chun chút.
“Đương nhiên rồi, Dữ ca tôi là ai chứ.” Cậu nghênh mặt đi ra khỏi phòng thay đồ, vỗ vai Quan Phương một cái, “Đi thôi, đi lấy hai chai nước uống, tôi sắp chết khát rồi.”
Đi tới chỗ hồ bơi, còn khoảng 10 phút nữa mới tới giờ bắt đầu tập luyện, nhưng mà hầu hết mọi người trong đội đã có mặt đầy đủ rồi.
Mỗi người đều rất tự giác ở trên bờ khởi động làm nóng cơ thể.
Mục Nam Dữ dẫn Bạch Cảnh Đàm với Quan Phương đến một khán đài: “Tôi phải đi khởi động rồi, hai người ngồi ở đó một chút đi, lát nữa huấn luyện viên tới tôi sẽ báo cáo sau.”
Bạch Cảnh Đàm gật gật đầu, mới vừa xoay người thì đột nhiên dừng lại.
Mắt phượng híp lại, không biết đang nhìn cái gì nữa.
Mục Nam Dữ nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy một cô gái tóc dài đang đi về phía bọn họ, hình như là đang muốn tìm cậu nói chuyện.
“Ồ Mục Nam Dữ, dẫn trai đẹp đến đây cơ à?”
Cô gái tóc dài có gương mặt trái xoan, mắt to tròn, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất xinh đẹp thanh tú, nhưng giọng điệu lại cố tỏ vẻ lưu manh, khiến người nghe cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Ừm, bạn cùng phòng muốn tới xem tôi tập luyện.”
Mục Nam Dữ nhìn cô gái kia đi thẳng đến trước mặt Bạch Cảnh Đàm.
“Cậu là Bạch Cảnh Đàm nhỉ? Nghe danh đã lâu, cho tôi làm quen chút nhé? Tôi là Trần Thu Di, học năm 2.”
Đội tuyển của tỉnh phân chia nam nữ rõ ràng, nhưng người này là Trần Thu Di, lúc Mục Nam Dữ vừa vào đội tuyển đã nghe nhắc đến mấy lần, nghe kể là cô gái này thay bạn trai còn nhanh hơn cả thay áo, thậm chí có lúc còn mập mờ tới lui với nhiều người một lần.
Có vết xe đổ của Lâm An để lại, chuông cảnh báo trong lòng Mục Nam Dữ đã bắt đầu rúng động, rất cảnh giác quan sát phản ứng của Bạch Cảnh Đàm xem thế nào.
May mà Bạch Cảnh Đàm cũng không có biểu cảm gì, chỉ bình thản đáp lại: “Xin chào.”
Giọng nói rất lạnh lùng, rõ ràng là chỉ đáp lời cho phải phép.
Mục Nam Dữ thấy vậy, không hiểu sao mình lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhưng mà ngay sau đó, cậu bỗng nhìn thấy cảnh tượng Trần Thu Di bám lấy vai của Bạch Cảnh Đàm, làm ra vẻ như hai người rất thân thiết vậy.
“Đàn em này, sao lại lạnh lùng thế, không thích nói chuyện với chị à?”
– ————————————————————————
Editor: tuần này tui được nghỉ nên có thể up chương mới khá nhanh, nhưng mà tuần sau thì hết rồi TvT Với cả tui cảm thấy mạch truyện có hơi chậm và hơi nhàm với tui, nên tui dự định giành thời gian đọc hết convert để xem cốt truyện, xong sẽ quyết định edit tiếp bộ này hay không:’> Vậy nên, có thể tuần sau không có chương mới nha mn!
Nhân tiện thì, HaiSam mới ra mấy bài mới hay quá uwu