Học Bá Đừng Nhìn Tôi, Nhìn Đề! - Tế Hải - Chương 24
Mục Nam Dữ nghiến răng nghiến lợi nén xuống mấy chữ “ăn đậu hũ của tui” không để nó bật ra ngoài, thoáng nhìn qua đuôi mắt cong cong của Bạch Cảnh Đàm, cay cú mắng.
“Cậu là đồ mặt người dạ thú!”
Cậu tức đến mức máu dồn hết lên mặt, vì làn da trắng mà từ trên mặt tới hai bên tai xuống tới cổ đều đỏ lên, đến xương quai xanh cũng hơi nóng bừng lên.
Bạch Cảnh Đàm không có biểu cảm gì, nhìn cậu đang luống cuống tay chân như con khỉ nhảy nhót, yên lặng vươn một tay đặt hờ bên hông cậu để bảo vệ.
“Không phải lúc nói chuyện với Lâm An, tiểu Dữ còn khen tôi ‘lan chi ngọc thụ, ngọc thụ lâm phong’ sao?”
“…. Lúc đó mắt tui mù, chỉ nhìn thấy cậu mũ quan chỉnh tề, ai biết lại là thú đội lốt người!”
Mục Nam Dữ tức muốn nổ tung, cậu với Bạch Cảnh Đàm thật sự cách nhau quá gần, cảm thấy hơi thở của cả hai cũng quấn quýt vào nhau, cứ tiếp tục như vậy chắc nhiệt độ cơ thể cậu còn tăng lên cao nữa.
Cậu đột nhiên lùi về sau một khoảng, muốn đứng dậy, vừa dồn lực vào chân thì…
“Cẩn thận!”
“ầm” một tiếng, có thứ gì va vào ván gỗ của bàn học.
Mục Nam Dữ sửng sốt mất một lúc, chớp mắt nhìn thấy xương quai hàm căng chặt của Bạch Cảnh Đàm, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu cậu.
Cậu ngước lên, nhìn thấy nửa tấm ván gỗ nằm ngay trên đầu cậu, còn có bàn tay của Bạch Cảnh Đàm chắn ở giữa để bảo vệ.
“Cậu… tôi…”
Bây giờ Mục Nam Dữ không biết phải gì, phải nói gì cũng không biết, cậu cứng người bất động mất một lúc.
Sau đó nặng nề thở dài, giọng nói hơi khô khốc: “Tay cậu có sao không?”
Bạch Cảnh Đàm đảo đảo con ngươi trong mắt, khóe miệng cũng nhếch lên một cái rất khẽ khàng, chầm chậm mở miệng.
“Có sao.”
Chỉ cần nghe âm thanh vừa nãy thôi cũng biết là va chạm rất mạnh rồi, Mục Nam Dữ cũng tự biết rõ lúc mình đứng lên rất dứt khoát, không hề chậm rãi nhẹ nhàng xíu nào.
Chưa kể đến ở đây toàn là bàn ghế cũ, trên mặt chắc chắn có rất nhiều mảnh gỗ lồi lõm, hoặc là dằm gỗ, đập mạnh vào như vậy tất nhiên không hề dễ chịu.
Bực tức nãy giờ cũng bay biến mất một phần, Mục Nam Dữ tự biết mình sai, thành thật ngồi yên không dám động đậy nữa, đến khi ngón tay của người kia luồn vào tóc cậu khẽ động đậy, cậu còn nghĩ rằng Bạch Cảnh Đàm bị đau đến run tay rồi.
“Vậy, tay cậu còn nhúc nhích được không? Tôi cúi đầu xuống rồi cậu rút tay ra, để tôi xem tay cậu có bị sưng không.”
Mục Nam Dữ cố gắng ngồi thấp nhất có thể, còn gục cả đầu xuống, cái gáy sau cổ tạo thành đường cong cong, làn da trắng giống như một món đồ gốm được tráng men cao cấp, nhìn xuống còn thấy cả sống lưng hơi cong dưới lớp vải mỏng.
Đồng tử màu hổ phách của Bạch Cảnh Đàm ẩn trong bóng tối trầm xuống, trong một khoảnh khắc nào đó ánh mắt của hắn trào lên dục vọng muốn quấn lấy Mục Nam Dữ, kéo cậu vào lãnh địa của hắn, giữ chặt cậu ở đó.
Mục Nam Dữ cúi đầu, chỉ cảm thấy ánh mắt của người kia có gì đó hơi kỳ lạ, mặc dù rất lạnh lẽo nhưng lại giống như có ngọn lửa nào đó đang nhen nhóm, mặc dù không có chút nhiệt độ nhưng lại giống như nóng bỏng hơn bất cứ thứ gì.
Bàn tay kia đặt trên tóc cậu hồi lâu, không biết là chờ đến khi tay bớt đau hay cái gì, mà đến khi cổ cậu căng đến mức hơi mỏi rồi, bàn tay kia mới chậm rãi rút về.
Mục Nam Dữ không dám ngẩng đầu lên ngay, sợ tay Bạch Cảnh Đàm chưa kịp rút về hết, cậu hấp tấp bộp chộp lại đụng vào tay hắn.
Nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“….Ừm.”
Tiếng nói hơi khàn.
Mục Nam Dữ lúc này mới từ từ cẩn thận ngẩng đầu lên, lại nghe thấy Bạch Cảnh Đàm nói.
“Cậu ngồi gần lại đây, tôi sợ mấy cái ván gỗ bị đụng trúng lung lay, chút nữa sẽ trượt xuống rơi vào cậu.”
Bạch đại học bá nói có sách mách có chứng, khiến cậu không nghe không được.
Mục Nam Dữ đã hoàn toàn bỏ qua vấn đề có thích ngồi gần hay không, chân xích tới ngồi sát ngay trước mặt Bạch Cảnh Đàm.
“Cậu đưa tay cậu đây, tôi nhìn thử xem.”
Bạch Cảnh Đàm liếc mắt nhìn bàn tay phải đang rũ xuống của mình, trên mu bàn tay có 2 mảnh gỗ vụn cắm vào, rách một mảng da, chảy một ít máu.
Hắn híp híp mắt, lén lút cọ cọ mu bàn tay vào ống quần, làm cho mảnh gỗ càng đâm sâu vào da hơn nữa.
Bấy giờ mới đưa tay ra trước mặt Mục Nam Dữ.
Tay Bạch Cảnh Đàm thon thả cân đối, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, nhưng bây giờ trên mu bàn tay lại có mấy vết máu, một mảng da trắng nhợt cũng sưng đỏ lên.
Mục Nam Dữ trầm mặt, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay hắn.
“Hình như bị dằm gỗ đâm rồi… Phải nhanh chóng lấy ra, nếu để lâu chắc sẽ bị nhiễm trùng mất.”
Cậu do dự vươn tay, nghĩ nghĩ một hồi cũng không dám tự mình rút mảnh gỗ kia ra.
Lỡ như động tác của cậu không ổn thì miếng gỗ cắm trong da sẽ càng đau hơn, đến phòng y tế thì tốt hơn.
“Cậu đừng chạm vào miệng vết thương, chúng ta lên phòng y tế nhờ bác sĩ xử lý… Đi thôi.”
Cậu nghiêng người dịch mấy bước chân, tới chỗ không vướng bàn ghế để đứng lên, giơ tay về phía Bạch Cảnh Đàm: “Có đứng lên được không, thương binh?”
Bạch Cảnh Đàm nửa ngồi xổm, cúi đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ mà nhướng mày.
“Tạm thời không thể.”
“… Tại sao?”
Bạch Cảnh Đàm vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi xổm, thậm chí hơi hơi cong eo, chặn hết tầm nhìn Mục Nam Dữ, hầu kết khẽ nhúc nhích, lấy bừa một cái cớ đáp lại cậu.
“Chân tê rồi, để tôi ngồi một lúc đã.”
Nếu hắn nói cho Mục Nam Dữ biết nguyên nhân thật sự.
Thì đúng là hắn tự chứng thực cho cái danh “thú đội lốt người” rồi.
Mục Nam Dữ cũng không nghĩ nhiều, hừ nhẹ một tiếng: “Cậu đúng là cành vàng lá ngọc? Ngồi xổm một xíu mà cũng tê chân được nữa, không lẽ còn tuột huyết áp nữa hả?”
“Cũng có thể.”
“Tôi nhớ lần trước bên đội huấn luyện có phát mấy túi kẹo hoa quả, lần sau huấn luyện xong tôi lấy về cho cậu, mỗi lần tê chân hay váng đầu thì ăn một cái, được không?”
“Được.”
Hai mươi phút sau, bọn họ mới tới được phòng y tế.
Bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, đứa cho Bạch Cảnh Đàm hai cái băng cá nhân, cũng không quên trách mắng một câu.
“Vết thương này của cậu hơi sâu đấy, sau này bạn học đùa giỡn với nhau thì cũng để ý chút, đừng có hở tí là lại đổ máu.”
Chỉ một câu nói, lại khiến Mục Nam Dữ càng thêm ngượng ngùng.
Thanh toán tiền thuốc men xong, hai người lại ghé qua bể bơi, cậu đến phòng nghỉ trong nhà huấn luyện để lấy túi kẹo kia.
Lúc cậu đi ra cửa hồ bơi, Bạch Cảnh Đàm đang đứng đợi cậu ở dưới ngọn đèn bên đường.
Ánh đèn màu vàng có hơi nhạt nhòa, thanh niên đứng dưới ánh đèn lại sáng sủa thanh cao, cái bóng gom cả người thành một vòng nhỏ dưới chân hắn, không biết tại sao Mục Nam Dữ lại đột nhiên nghĩ tới 4 chữ “ngọc thụ lâm phong”.
Cậu tạm dừng bước chân, hơi cau mày rồi lại tiếp tục bước nhanh về phía hắn.
“Nếu biết trước như vậy thì chúng ta ngồi trong phòng tự học cho rồi, không nên nhường chỗ cho Lâm An mới phải… Cũng tại tôi, tự dưng khi không lại dẫn cậu đi coi tượng Darwin gì gì đó.”
“Không sao cả, nếu cậu muốn làm bài nghe Tiếng Anh thì về ký túc xá làm cũng được.”
Mục Nam Dữ “xì” một tiếng: “Đại học bá, cậu tưởng tôi lo sợ lãng phí thời gian học tập sao? Tôi chỉ lo….”
Đột nhiên cậu cứng họng.
Lo cho cậu?
Nghe kỳ lạ vãi.
Lo cho tay của cậu?
Ừm, nghe ổn hơn đó.
Cậu đang định nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy Bạch Cảnh Đàm thấp giọng cười hai tiếng, ngước mắt lại bắt gặp con ngươi nhạt màu nhưng lại tràn ngập ý cười ấm áp.
“Tôi biết…”
Đối phương tiếp lời rất tự nhiên, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, không có chút lạnh lùng khó gần nào hết, trầm bổng như tiếng đàn Cello đang tấu lên một dạ khúc.
“Tôi biết, tiểu Dữ lo lắng cho tôi.”
__________________________________________________
Editor: có một bạn cmt làm tui nhận ra, Bạch đại học bá mặt dày cỡ này, mà hai đứa rõ ràng cũng rất quan tâm đến nhau, vậy rốt cuộc chuyện tình làm gì kéo dài tới gần 150 chương vậy?:(((( còn thêm cái tag gương vỡ lại lành nữa…
Tiện thể thì, dạo này tui hay nghe nhạc Việt (hoặc không phải nhạc Việt:>) nhiều hơn trước á, nên thỉnh thoảng tui sẽ gắn link mấy bài tui cảm thấy siuuuuuu là hay, và xứng đáng được nhiều người biết đến hơn. Mn có hứng thú thì nghe thử nèee!