Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy - Ma Hoa Đông - Chương 1-3
Cung Tử Ngôn quay đầu nhìn về phía tường bên kia, người ở bên đó quả nhiên cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, sau khi nghe thấy vậy xong liền đi ra.
Cung Tử Ngôn không hề nhìn nhầm, người đi ra quả nhiên là Đan Quân.
Dáng người của Đan Quân xấp xỉ cô, nhưng khí chất toát ra lại không hề thua kém người cao hơn cô ấy gần một cái đầu là Nghệ Thuần. Chí có điều, chiếc kính gọng kia đen che gần nửa khuôn mặt kia khiến người khác luôn có cảm giác muốn tháo nó xuống.
Nghệ Thuần vốn dĩ còn đang có cảm giác giận cá chém thớt, nhưng khi thấy người trong cuộc xuất hiện, trên mặt lại không kìm được mà để lộ ra một nụ cười giễu cợt, sau đó liền đưa bức thư tình của Cung Tử Ngôn cho Đan Quân.
Nụ cười giễu cợt trên khuôn mặt càng ngày càng rõ, giống như cô ta đang muốn đợi xem Cung Tử Ngôn sẽ bị từ chối thảm hại như thế nào.
Cung Tử Ngôn cũng rất hồi hộp, cô không nhớ là vào thời điểm này kiếp trước còn có sự xuất hiện của người thứ ba, cũng không hiểu rõ tính cách của người tên Đan Quân này, cô chỉ biết là thành tích của cô ấy lúc nào cũng ổn định ở trong top 3 của khối, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô ấy vẫn ngồi vững ở vị trí thứ ba.
Có rất nhiều người cho rằng cô ấy cố tình làm như vậy, nhưng độ khó của việc khống chế thành tích của bản thân này khiến người ta không thể nào chấp nhận.
Nhưng có một lần bài thi của Đan Quân bị lọt vào tay của mọi người, hóa ra cô ấy chỉ làm một đề lớn ở mặt sau, cộng thêm mấy đề khó nhằn ở bên dưới, còn mấy đề chọn đáp áp ở đằng trước cô ấy lại bỏ trống mấy câu không làm, khiến cho ai nhìn cũng cảm thấy là cô ấy đang cố ý.
Năng lực mà lại chỉ xếp ở thứ ba thật sự khiến cho người khác cảm thấy không được thuyết phục.
Giáo viên đánh giá cô ấy là một người cuồng Vật Lý, còn các bạn học thì đánh giá cô ấy là một anh hùng độc lai độc vãng.
Hình như ở Chí Thành cô ấy lúc nào cũng chỉ có một mình, không hề có bất cứ một người bạn nào.
Cung Tử Ngôn không hiểu rõ về cô ấy, nhưng cô tự cảm thấy với trí thông minh của Đan Quân, tất cả mọi người trong trường đều không xứng làm bạn của cô ấy.
Tất nhiên cô lại càng không xứng rồi, vậy nên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị Đan Quân từ chối.
Suy nghĩ của cô cũng hơi đơn giản quá mức, cô cho rằng chỉ cần làm như vậy, thì ít nhất bức tình thư này sẽ không bị truyền ra ngoài, sẽ không bị dán lên bảng thông báo, không bị lan truyền trên mạng, càng không bị truyền đến tai họ hàng của cô.
Với cả, Đan Quân không có bạn bè, nên sẽ càng không có ai đến bắt nạt cô.
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng sẽ không thảm hại bằng việc đưa tình thư cho Nghệ Thuần.
Sau đó, dưới tâm trạng thấp thỏm của Cung Tử Ngôn và ánh mắt đợi xem kịch vui của Nghệ Thuần, Đan Quân rất nghiêm túc đọc thư tình của cô. Năm phút sau, cô ấy cẩn thận gấp bức thư tình lại, đưa tay lên đẩy gọng kính, giọng nói vô cùng bình thản: “Mình đồng ý.”
Cung Tử Ngôn:?
Nghệ Thuần:?
Đan Quân khẽ ngẩng đầu lên nhìn hai người, ánh mắt từ đang nhìn Cung Tử Ngôn chuyển sang nhìn Nghệ Thuần, sau đó cố định ở trên người cô ta, giống như đang muốn nói sự có mặt của cô ta bây giờ đang làm cản trở người khác.
Tất nhiên Nghệ Thuần cũng hiểu ra, “xì” một tiếng, bỏ lại câu “buồn nôn chết mất”, sau đó liền xoay người bỏ đi.
Chỉ có Cung Tử Ngôn là vẫn đứng chôn chân tại chỗ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác giống như vừa sống sót khỏi đại nạn.
Trước mặt đây là người cô vừa tỏ tình, hơn vừa đối phương cũng đã chấp nhận lời tỏ tình của cô.
Nếu để mà nói nghiêm túc thì hình như cô đã có người yêu rồi sao?
Cung Tử Ngôn khẽ rùng mình một cái, đây là người vô cùng vô cùng ưu tú, sao cô có thể xứng với người ta.
Nhưng Cung Tử Ngôn cũng không hiểu tại sao Đan Quân lại đồng ý.
Hai người cứ đứng yên tại chỗ như vậy, không một ai lên tiếng mở lời cho đến khi tiếng chuông vào lớp rung lên.
Đan Quân lên tiếng nói trước: “Cậu nên vào lớp rồi.”
Cung Tử Ngôn vốn dĩ định “ừ” một tiếng, nhưng thật ra cô lại không có hành động gì, thật ra đã gần hai năm rồi cô không đi học.
Tính đến nay cô đã được gần hai năm không lên lớp nghe giảng rồi, bởi vì chuyện liên quan đến thư tình, cô vốn dĩ đã không có chỗ đứng ở trong lớp chọn, chuyện bắt nạt cô cũng dường như đã trở thành chuyện xảy ra hằng ngày đều đặn giống như cơm bữa, lúc đó Cung Tử Ngôn rất hay cúp học, sau đó tìm một nơi không có ai ngồi ngây ngốc cả ngày, cứ ngồi đó cho đến khi trở thành người cuối cùng ra khỏi cổng trường.
Cô cũng đã từng đề cập với ba mẹ chuyện chuyển trường, nhưng cho dù Cung Tử Ngôn đã khiến cho hai ông bà cảm thấy vô cùng mất mặt, hai người vẫn cảm thấy vô cùng hãnh diện vì có hai đứa con gái đều học ở Chí Thanh, hôm nào gặp ai ông bà cũng khoe con gái của hai người giỏi giang đến mức nào.
Cung Tử Ngôn biết rằng người giỏi giang trong miệng của ba mẹ kia không phải là cô, mà chính là người chị gái song sinh Cung Đinh.
“Mình biết lớp cậu là lớp chọn, nhưng thành tích của cậu cũng chỉ ở mức bình thường.” Giọng nói lãnh đạm của Đan Quân khiến Cung Tử Ngôn trong phút chốc tỉnh táo lại: “Lúc làm bài thi, dù mình có làm một nửa cũng không thể nào có kết quả như thế này.”
Cung Tử Ngôn:?
Cô vẫn còn chưa hoàn toàn thoát khỏi việc chết đi sống lại, cô ấy có thể đừng đả kích cô nữa có được không?
Hơn nữa, Đan Quân làm một nửa bài thi có thể giống với người khác làm một nửa bài thi sao? Người khác đi thi chỉ muốn làm phần dễ, còn cô ấy đi thi thì lại chỉ chú tâm vào làm phần nhiều điểm, phần đề khó
“Mình không thể chấp nhận việc bạn gái đến cả lớp A cũng không thi vào được.” Đan Quân khoanh hai tay trước ngực đứng trước mặt cô
Cung Tử Ngôn cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, ấy vậy mà khi nhìn được vào đôi mắt kia, cô lại không kìm được mà giật mình thu hồi ánh mắt.
Nhìn Đan Quân có một loại cảm giác khiến cho người khác vô cùng vô cùng không dám trêu chọc, cảm giác này không giống như Nghệ Thuần, Nghệ Thuần là do có rất nhiều người theo đuổi, trên người cô ta mang lại cảm giác kiêu ngạo xa cách, cho dù có lạnh lùng nhưng vẫn khiến cho người khác không kiềm được mà muốn lại gần.
Còn cảm giác của Đan Quân chủ yếu là đến từ thành tích học của cô ấy, đó là một loại cảm giác dù cho người ta có dùng hết toàn lực cũng không thể theo kịp.
Đây chính là một loại cảm giác trời sinh.
“Vậy.. hay là..” Cung Tử Ngôn muốn nói rõ ràng mọi chuyện, tốt nhất là để cho mọi người đều cho rằng không hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng nói tiếp thì lời của Đan Quân đã truyền đến: “Mình cho cậu thời gian một tháng.”
Cung Tử Ngôn “a” lên một tiếng, còn chưa kịp hỏi thời gian gì thì đã nghe thấy Đan Quân nói tiếp
“Trong vòng một tháng nếu như cậu thi được vào lớp A thì mình sẽ chính thức nhận lời cậu.”
Cung Tử Ngôn không dám tin vào tai mình, Đan Quân muốn cô thi vào lớp A? Độ khó của chuyện này giống như là muốn cô trong vòng một tháng tước đi chức hoa khôi của Nghệ Thuần vậy
IQ của một người là do ông trời cho, cho dù có nỗ lực như thế nào thì cũng chỉ có hạn