Hoàng Tử Và Đóa Hoa Hồng - Ngày Nắng - Chương 4: Lần đầu đón trai vào nhà
Phi Quân biết mình vừa thất thố, sợ làm cậu có ấn tượng xấu nên bối rối: “Tôi định nói là… cũng trưa rồi, tôi có thể mời sếp mới của mình một bữa không?”
Chúc Nghi chớp mắt ngạc nhiên rồi che miệng cười mấy tiếng: “Gì đây? Anh định lấy lòng sếp đó hả?”
Phi Quân mím chặt môi, đúng thật là anh muốn lấy lòng cậu.
Chúc Nghi vén tóc ra sau tai, lắc đầu: “Hôm nay tôi còn có việc nên phải tranh thủ cho kịp thời gian. Hẹn anh…” Chúc Nghi cười khẽ: “Cuối tháng.”
“Được. Tôi đã book lịch của em cuối tháng rồi nhé.”
Chúc Nghi cảm thấy người này cũng thú vị phết.
Sau khi nhận được cái gật đầu chắc nịch của Chúc Nghi, anh chào tạm biệt rồi nhìn cậu rời khỏi quán cafe Suối Mơ.
Thật ra cậu không có việc gì gấp đâu, chẳng qua là hôm nay thức dậy sớm nên giờ còn buồn ngủ. Muốn về nhà ngủ thêm một giấc mà thôi.
…
Khả năng làm việc của Phi Quân rất tốt, trước bảy giờ tối đã có clip edit hoàn chỉnh cho cậu. Lúc cậu nhận được thành phẩm thì kinh ngạc không khép được miệng.
Phải tăng lương!
Nhờ có editor đại tài nên cậu không còn dời lịch up video nữa. Fan lập tức kêu gào meo meo, cuối cùng cũng có clip mới rồi!
Thứ tư, chuông cửa nhà Chúc Nghi có ai đó bấm, sau ba lần chuông vang Chúc Nghi mới ra mở cửa.
“Ai vậy… còn sớm…”
“Chào ông chủ… nhỏ.” Phi Quân phì cười khi thấy người đứng trước mặt mình. Không còn là dáng vẻ dịu dàng, mềm mại cùng lối trang điểm thuần khiết như thường ngày. Thay vào đó là bộ quần áo ngủ bằng vải lụa mềm mịn theo hình nhóc Shin. Tóc rối bù, hai mắt nhắm nghiền vì chủ nhân của nó còn buồn ngủ. Chúc Nghi còn ôm theo gối ôm…
In hình trai 2D đang cởi trần khoe múi mặc quần bơi.
“Xin chào… anh tới sớm quá… tôi có hẹn là 10h anh hẵng đến mà…” Chúc Nghi vô thức làm nũng, nghiêng người để đối phương vào nhà.
Phi Quân bước vào trong. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà đối tượng đặt trên đầu quả tim nên có chút hồi hộp. Cũng may Chúc Nghi còn đang buồn ngủ nên không để ý vẻ mặt khác thường của đối phương.
“Làm phiền rồi.” Phi Quân nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Đây là lần đầu tiên có người đàn ông lạ vào nhà của tôi đó nha…” Chúc Nghi cười, không hề chú ý hình tượng mà ngáp một cái. Dường như cậu vẫn còn ý thức được mình đang ở trước mặt người khác nên liền lấy gối ôm trai đẹp che mặt.
“Không sao. Là người đầu tiên sao? Tôi thật vinh hạnh.” Phi Quân đáp lời, trong mắt đều là ý cười.
“Đúng vậy..hm… trừ thợ sửa và gã người yêu cũ ra.”
Phi Quân nghe vậy liền gạt sang chuyện khác: “Vẫn còn sớm. Em ngủ thêm một giấc đi. Tôi đi set up ánh sáng trước.”
“Được nha. Studio là phòng có cái cửa màu hồng đó. Nhờ anh hết nha.”
Chúc Nghi vui vẻ ôm trai đẹp sáu múi về phòng. Phi Quân khẽ cười. Thần tượng nhỏ của anh quá tin người khác hay là quá lơ là khi để người lạ dạo trong nhà mình nữa. Thôi thì anh sẽ nghiêng về một phía khác, là do anh có vibe đáng tin cậy nên Chúc Nghi mới lơ là như thế thôi.
Phi Quân nhìn một vòng quanh nhà Chúc Nghi. Anh vẫn còn nhớ rõ từng có một bài báo nói rằng mọi thứ của cậu là do người yêu cung cấp cho. Chúc Nghi chưa từng lên tiếng phản bác, thật ra là cậu không quan tâm tới thôi.
Vốn dĩ bài báo đó đơm đặt, vẽ chuyện ra mà thôi. Phi Quân từng đọc được bình luận của Chúc Nghi khoe là đủ tiền mua nhà rồi, nội thất cũng chính tay thiết kế và bày trí.
Và hiện giờ anh đang đứng trong ổ nhỏ xinh đẹp của thần tượng mình.
Chúc Nghi là một wibu chính hiệu nên tranh ảnh, figure về các nhân vật hoạt hình có mặt khắp nơi. Mà nhiều nhất là các anh giai sáu múi của mấy bộ truyện thể loại Boy love. Thậm chí Phi Quân còn nhìn thấy có vài ba con búp bê khớp cầu ăn mặc mát mẻ được để trên kệ sách ở góc hành lang nữa kìa.
Ánh mắt của Phi Quân từ trên búp bê nam khớp cầu dời xuống mấy quyển sách trên kệ.
Sức mạnh của thói quen.
Tuổi trẻ không trì hoãn.
Suy nghĩ thông minh sống đời thông thái.
Toàn là sách dạy về làm người…
Trông có vẻ chính chuyên, nhưng sao mấy món đồ trang trí không được chính chuyên lắm…
Thậm chí Phi Quân còn nhìn thấy một bé ciu giả nhỏ xíu nằm lăn lóc trong một góc, cạnh một quyển self help tiếng Anh nữa kìa. Có vẻ Chúc Nghi thay cho búp bê xong quên cất, lười biếng để đó luôn.
Phi Quân: “…”
…
Chúc Nghi không biết bản thân đã mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Phi Quân. Lúc cậu thức dậy lần nữa là hơn chín giờ. Mùi thơm của thức ăn phả vào mũi khiến cậu tỉnh táo lại đôi chút. Cậu như cơn gió nhỏ, lướt theo mùi hương thức ăn đến phòng bếp.
Phi Quân thấy Chúc Nghi lắc lư đi tới: “Dậy rồi? Ăn sáng thôi.”
“Ò. Tôi muốn rửa mặt trước.” Chúc Nghi đáp.
“Ừm.”
Chờ Chúc Nghi đánh răng rửa mặt xong thì cũng là lúc Phi Quân đã dọn thức ăn lên bàn đầy đủ. Chúc Nghi vuốt tóc lên, để lộ vầng trán cao: “Oa, là sủi cảo! Anh làm hả?”
Phi Quân gật đầu: “Em ăn thử, xem xem có hợp khẩu vị không.”
Chúc Nghi khẽ cười: “Tôi dễ nuôi lắm, ha ha.”
Phi Quân hơi mỉm cười, dễ nuôi cũng tốt, vỗ béo dễ dàng hơn.
Chúc Nghi biết mình vừa trêu một câu không có duyên nên đành nói chữa cháy: “Thật ra anh đâu cần phải làm đồ ăn sáng, tốn công lắm.”
“Không tốn.” Phi Quân trả lời: “Làm cho ông chủ nhỏ ăn tôi còn vui không hết nữa là…”
Chúc Nghi mím môi. Nếu không biết người đàn ông này là trai thẳng, cậu còn tưởng anh ta đang thả thính mình đấy.
Phi Quân không biết Chúc Nghi đang nghĩ gì, chỉ thấy cậu có vẻ thích ăn sủi cảo nhân tôm bắp cải hơn là nhân hẹ mà thôi.
Ăn sáng xong, Chúc Nghi mới thay quần áo và trang điểm. Lúc này Phi Quân mới chứng kiến tốc độ tay điệu nghệ của Chúc Nghi nhanh đến độ nào. Hôm nay cậu muốn quay một vlog review dòng son mới ra của hãng son khá có tiếng ở Hàn Quốc.
Bộ sưu tập son này là do hãng tặng cậu để review mà thôi, nhưng lịch trình bận, lại thêm lười nên mãi đến bây giờ cậu mới chịu quay.
Phi Quân sớm đã set up đèn quay. Còn có hai chiếc máy quay đặt cận và xa. Chúc Nghi tò mò vì Phi Quân lại có thể cân được một lúc hai máy cùng một máy quay cầm tay.
“Khụ, chỉ quay một lần thôi hả?” Chúc Nghi không an tâm hỏi lại.
Phi Quân gật đầu.
Bình thường một mình cậu phải quay đi quay lại ít nhất bốn, năm lần, nay chỉ quay một lần là xong làm cậu không được quen cho lắm.
Có lẽ cậu nên tập dần khi có một vị cameraman đa tài ở bên cạnh thôi.
Đúng như lời của Phi Quân nói, Chúc Nghi chỉ cần quay một lần là được. Những đoạn nào anh cần lấy cận mới ra hiệu cho cậu dừng lại. Còn bình thường để hai máy quay tự làm việc.
Lần đầu làm vlog với thời gian nhanh như vậy, Chúc Nghi há hốc mồm, tròn mắt nhìn Phi Quân đang kiểm tra máy quay. Thấy cậu há to miệng mãi, Phi Quân đi đến đẩy cằm khép miệng cậu lại.
“Làm gì ngạc nhiên dữ vậy?”
“Ngạc nhiên chứ. Tự nhiên ở đâu tôi đem về một anh cameraman giỏi như thế này.” Chúc Nghi ngượng ngùng, quay đi tìm bông tẩy trang để tẩy hết vết son trên cánh tay. Cũng may son hôm nay không phải là loại son lì, nếu không mảng da tay này phải chà đỏ lên rồi.
Cậu cảm giác cằm mình, nơi Phi Quân vừa chạm vào hơi nóng. Ngượng ngùng chết mất.
Phi Quân khẽ cưỡi. Đầu ngón tay vẫn còn cảm giác chạm vào làn da mềm mại của Chúc Nghi. Khẽ vân vê đầu ngón tay một chút, Phi Quân cố kiềm chế ham muốn chạm vào cậu nhiều hơn đang trỗi dậy trong lòng.
“Nếu vậy thì… em phải cho tôi tiếp tục nấu bữa sáng cho em. Như vậy tôi mới vui.”
Ban nãy cậu nhất quyết không cho Phi Quân tiếp tục nấu bữa sáng nữa. Bởi vì đây không phải là nhiệm vụ có trong hợp đồng, cậu không muốn Phi Quân phải tốn công sức cho những chuyện ngoài luồng công việc với cậu. Phi Quân lại lấy lý do rằng trong hợp đồng có nhắc đến chuyện anh sẽ làm trợ lý hỗ trợ cho cậu, vậy thì việc một trợ lý làm bữa sáng cho nghệ sĩ của mình thì có gì lạ.
Chúc Nghi không cãi lại được, nhưng vẫn lạnh mặt không cho anh nấu nữa.
Giờ đây Phi Quân lại lấy chuyện này ra thuyết phục cậu lần nữa. Chúc Nghi không biết phải phản biện sao, chỉ đành trơ mắt nhìn Phi Quân đắc ý mà thôi.
Do thời gian quay vlog quá nhanh làm cậu có chút không quen. Kể từ lúc ăn sáng đến khi quay xong cũng đã gần ba giờ chiều. Giờ này đi siêu thị mua đồ nấu cơm cậu khá lười, còn đang dự định đặt đồ ăn ngoài thì Phi Quân đã lên tiếng.
“Khụ, lần này tôi mời em cùng đi ăn trưa có được không?”
Chúc Nghi há miệng, kết quả bị Phi Quân chặn lời: “Không được từ chối nữa. Tôi cũng đói rồi. Nếu em từ chối nữa… hm… tôi sẽ bỏ bữa luôn.”
“Có cameranman nào uy hiếp nghệ sĩ của mình như anh không?” Chúc Nghi tức tối, bĩu môi lườm nguýt anh một cái. Mà biểu cảm này cậu thường hay làm với fan. Phi Quân rất thích cậu làm vẻ mặt này, nay lại được chứng kiến nó ở khoảng cách gần khiến cho Phi Quân cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Muốn bẹo má đối phương một cái.
Chúc Nghi bặm môi, sau đó đứng lên: “Chúng ta đi ăn thôi, sẵn tiện sẽ quay thêm một vlog nhỏ nữa.”
“Được.”
Chúc Nghi cười đắc ý: “Đợi một chút, tôi đi thay đồ đã.”
Chúc Nghi đi tung tăng thay đồ.
Cậu chọn áo phông free size và quần short màu be, kết hợp tất ống cùng giày thể thao. Tóc mullet được cậu vuốt ngược ra đằng sau để lộ vầng trán cao.
Cậu chọn túi tote làm phụ kiện tiếp theo. Phi Quân vô cùng hài lòng, trông cậu hệt như đứa trẻ ngoan.
Ngoan đến độ muốn nhéo má mấy cái.
“Đi taxi ha?” Chúc Nghi hỏi.
“Tôi chở.” Phi Quân đáp.
Anh cảm thấy may mắn trong lòng. Ngày hôm qua Phi Quân đã “cướp” chiếc xe cũ của Phi Long và đổi lại cho đối phương một chiếc BMW rồi.