Hoàng Tử Và Đóa Hoa Hồng - Ngày Nắng - Chương 3: Cameraman của Chúc Nghi
Chúc Nghi gửi thêm nhãn dán khóc ngập nhà.
[Quân Trần]: Chỉ là chút kinh nghiệm đã từng làm mà thôi. Không những edit clip, tôi có thể hỗ trợ anh nghĩ thêm content cho vlog và một số yêu cầu khác do anh đưa ra.
Những cái này đều đánh vào sâu trong lòng Chúc Nghi. Cậu rất cần người hỗ trợ phần nghĩ nội dung vlog cho mình. Có thể nói, những kinh nghiệm trong CV anh ta tương đương với sức cả một ekip mà các nghệ sĩ đang cần đấy.
Cả một ekip gần mười người nay đã được thu gọn lại trong một người. Trong lòng Chúc Nghi ngứa ngáy.
[Chúc Nghi]: Về lương thì anh muốn bao nhiêu?
Phi Quân nhếch môi cười, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
[Quân Trần]: Bao nhiêu cũng được.
[Chúc Nghi]: Anh nói như vậy làm khó tôi quá…
Tầm khoảng 20 triệu nhé? Tùy vào chất lượng của các vlog ra sao sẽ tính thêm hoa hồng cho anh.
[Quân Trần]: Quá nhiều rồi.
[Chúc Nghi]: Không nhiều. Không biết ngày mai anh có rảnh không, chúng ta gặp nhau sẽ bàn thêm công việc cụ thể và ký hợp đồng nhé?
[Quân Trần]: Được.
[Chúc Nghi]: Hẹn anh 10h sáng mai tại quán cafe Suối Mơ nha.
[Quân Trần]: Được.
[Quân Trần]: Giờ đã khuya rồi, anh ngủ ngon nhé.
[Chúc Nghi]: Anh cũng vậy. Ngủ ngon nhé.
Chúc Nghi nhắn thêm nhãn dán thả tim.
Phi Quân ngơ ngẩn nhìn chú gấu chu môi tặng cho một nụ hôn gió. Phi Quân cụp mắt, khẽ hắng giọng một cái. Anh sắp tưởng tượng Chúc Nghi đứng trước mặt tặng cho mình một nụ hôn gió thật rồi.
Anh đã có nhiều lần tưởng tượng mình sẽ dùng cách gì để được gần với thần tượng nhỏ. Nhưng ngàn lần anh không nghĩ tới mình sẽ tiếp cận Chúc Nghi bằng cách trở thành cameraman của cậu.
Chính tay anh sẽ ghi lại từng khoảnh khắc cười nói, đáng yêu, ngạc nhiên, hân hoan của cậu. Anh là người duy nhất được xem trọn vẹn mọi khoảnh khắc của cậu, thậm chí tương lai anh sẽ là trợ lý của cậu…
Bỗng có chút mong chờ…
…
Hệ quả của việc mong chờ là Phi Quân hưng phấn không ngủ được. Hễ nhắm mắt lại Phi Quân sẽ tưởng tượng đến cảnh gặp mặt ngày mai. Phi Quân còn tưởng tượng ngày mai cậu sẽ hỏi cái gì, thắc mắc cái gì, mặc đồ màu gì.
Đến khi tưởng tượng bản thân và cậu cùng ký hợp đồng thì giật mình tung chăn ra.
Anh lỡ tưởng tượng cái hai người ký không phải là hợp đồng lao động mà là cái khác rồi!
Phi Quân tự vỗ mặt mình để trấn tĩnh.
Không được nghĩ bậy! Anh và cậu còn chưa là gì của nhau mà!
Có nhắm mắt lại cũng không ngủ được, Phi Quân quyết định sẽ phát phúc lợi cho fan của mình.
Đêm hôm ấy, trang cá nhân của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng bí ẩn không bao giờ lộ mặt đóng bụi bấy lâu nay đã ngoi lên cùng một trạng thái.
[Ryann]: Mong chờ tương lai sắp tới.
Kèm theo là ảnh chụp từ cằm trở xuống.
Ngay lập tức bên dưới có dòng bình luận.
[Bình luận 1]: Bóc tem! Trời ơi áo sơ mi trắng ngon cơm quá. Chảy nước miếng.
[Bình luận 65]: Đm nhà anh sao giờ này chưa ngủ hả? Anh làm tôi mất ngủ rồi này! Bắt đền nhà anh! Phạt anh phát thêm phúc lợi cho fan hê hê hê.
[Bình luận 101]: Hóng ảnh chụp cận mặt, hu hu hu, chắc chắn rất đẹp trai.
[Bình luận 1203]: Sao cái dòng trạng thái sặc mùi cơm chó thế? Anh yêu ai rồi đúng không?
[Ryann]: Ha ha, đu idol thành công đó mà.
Bên dưới đa phần fan đều rep “đù”, thì ra hoàng tử cũng đu thần tượng như người bình thường.
Mặc dù mất ngủ cả đêm nhưng đến sáng Phi Quân vẫn còn dồi dào năng lượng lắm. Mới sáng bảy giờ Phi Quân đã thức dậy, cẩn thận chọn lựa trang phục cho ngày hôm nay. Nhìn sơ qua người ta còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ đi xem mắt cô tiểu thư xinh đẹp nào đó.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Phi Quân chọn áo sơ mi tay ngắn đen có hoa văn hình cá được thêu bằng chỉ bạc chạy dọc giữa hai bên sườn xuống tận gấu áo, kết hợp là quần jean trắng cùng giày cao cổ.
Còn cẩn thận lựa chọn nước hoa nào phù hợp cho buổi gặp mặt hôm nay.
Sửa soạn xong xuôi, Phi Quân nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Chợt chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị số quen thuộc của thằng em trai không đáng tin.
“Chuyện gì? Nói lẹ.”
Bên kia điện thoại là giọng Phi Long ồ lên: “Nay anh làm gì gấp gáp vậy? Mẹ hỏi anh có muốn mang đồ ăn sáng từ nhà qua không?”
“Không. Bận rồi.” Phi Quân đáp.
“Gì? Con người chuyên làm bạn với giường nệm tới 12h trưa như anh mà cũng bận à? Bận gì thế? Hẹn hò hả?”
“Ha. Đoán xem.”
Không đợi em trai mình đoán, anh đã cúp điện thoại. Đoán chắc thằng em của mình đang tức giậm chân kêu trời, Phi Quân đắc ý vô cùng.
…
Quán cafe Suối Mơ là quán cafe hạng sang, có bình phong che từng khu vực để tạo không gian riêng tư. Hơn nữa quán cafe này khá vắng, thường là địa điểm lý tưởng cho các cuộc họp mặt bàn chuyện riêng, vả lại nơi này cũng có khá nhiều nghệ sĩ đến để bàn chuyện với đối tác.
Tiếng chuông cửa leng keng vang lên, nữ nhân viên mặc đồng phục đỏ, đen lên tiếng chào: “Chào mừng quý khách. Xin hỏi quý khách đi một mình hay có hẹn ạ?”
Chúc Nghi hơi giật mình một chút, cậu nhỏ giọng đáp: “Có hẹn.”
Nữ nhân viên ngơ ngẩn vài giây vì giọng nói của cậu. Cô ấy định mời cậu ngồi vào bàn trống gần cửa sổ thì đằng sau lưng lại vang lên tiếng nói: “Xin chào.”
Tim của nữ nhân viên thót lên một cái. Trời ơi, cô bị kẹp giữa hai chàng trai có giọng nói quá hay thì phải làm thế nào. U hu hu hu.
Chúc Nghi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhoẻn miệng trước mặt. Không đợi cậu lên tiếng hỏi, Phi Quân hắng giọng, cố nói bằng ngữ điệu dịu dàng nhất: “Tôi là người gửi CV, Quân Trần.”
Òa, thì ra là anh.
Do có người ra tận nơi đón rồi nên nữ nhân viên không cần tìm bàn trống cho cậu nữa. Nữ nhân viên lén lút nhìn theo hai người. Một người có khí chất giống nghệ sĩ, một người lại đẹp như hoàng tử từ trong truyện bước ra, xứng lứa vừa đôi quá chừng.
“Khụ, xin lỗi anh, tôi tới trễ.”
Thật ra cậu tới sớm hẳn nửa tiếng đó. Chỉ là không ngờ tới Phi Quân thế mà tới sớm hơn nữa.
Phi Quân cười, đáp: “Không trễ, vừa kịp lúc.”
“Anh chọn nước uống đi.” Phi Quân đưa quyển menu qua.
Ánh mắt Chúc Nghi dừng trên hình xăm vương miện chỗ cẳng tay.
“Tôi nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, anh không cần gọi tôi bằng anh đâu.” Chúc Nghi tháo khẩu trang, khẽ cười.
Giọng cười của cậu như một chiếc lông vũ lướt nhẹ qua đầu tim của Phi Quân, làm anh ngứa ngáy không ngừng.
“Thật ra tôi cũng thấy anh quen lắm, giống như gặp ở đâu rồi…” Khá giống với người hôm kia, nhưng lúc đó anh ta mang khẩu trang nên cậu cũng không chắc chắn lắm.
Phi Quân khẽ cười: “Cảm ơn chiếc ô hôm kia.”
“Thì ra là anh.” Chúc Nghi đáp lời.
Chúc Nghi đã chuẩn bị sẵn một danh sách mà Phi Quân có thể làm nếu ký hợp đồng lao động. Đa phần là việc đi theo lịch trình của cậu để quay, hoặc tùy thuộc vào content mà cả hai sẽ đến địa điểm nào đó để quay review hoặc làm về clip ăn uống, đi du lịch. Sau đó là nhiệm vụ của người chuyên dựng clip. Ngoài ra, Phi Quân có thể thành trợ lý “ngang hông” nếu như lịch trình ngày hôm đó của cậu bận bịu. Toàn bộ những việc có thể xảy ra đều được Chúc Nghi liệt kê cẩn thận.
Phi Quân không hề có thắc mắc gì, dường như những việc này anh đều có thể làm được hết tất cả. Điều này làm Chúc Nghi ái ngại, nghĩ rằng mức lương hiện tại còn hơi thấp, nhưng Phi Quân lại nói rằng như thế là cao rồi.
Vì vậy trong hợp đồng xuất hiện thêm một ý, những lúc Phi Quân đi quay cùng lịch trình biểu diễn của cậu sẽ được tính thêm hoa hồng.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Chúc Nghi ký hợp đồng một cách nhanh lẹ như thế này. Từ nay cậu có cameraman của riêng mình rồi.
Ái chà, cảm thấy giống nghệ sĩ nổi tiếng quá chừng.
Ngón tay Phi Quân vuốt ve chữ ký uốn lượn nhiều nét của cậu, khóe môi nhẹ nhàng cong lên thành vòng cung.
“Vậy… vlog lỡ hẹn ngày hôm qua tôi sẽ edit tiếp đúng không?”
Chúc Nghi không ngờ người này kính nghiệp tới như vậy. Cậu nhẹ gật đầu: “Vâng. Nhờ anh.”
“Tập làm quen, sau này đỡ bỡ ngỡ.”
Phi Quân nói quá nhỏ làm Chúc Nghi nghe không rõ. Cậu nghĩ đối phương đang đọc lại hợp đồng nên không thể nói nhiều hơn: “Nếu không còn gì thì tôi xin phép đi trước nhé. Thứ tư tuần này anh nhớ đến nhà tôi nha.”
Phi Quân nghe vậy vội ngẩng đầu lên: “Khoan đã.”