Hoàng Hậu Xuyên Không - Dung Đại (full) - Chương 34 Một cái nồi đen lớn
(*ý là bị đổ lỗi, bị người ta chụp cái nồi(lỗi) lên người)
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Thiếu Kiệt ở trên lầu nghe rất rõ ràng, không ngờ anh trai lại trách mắng em gái như vậy.
Từ nhỏ Hoắc Mỹ Xu đã rất kính trọng anh trai mình, quan tâm đến anh trai nhất, nhưng những gì đã xảy ra với Dung Đại trước đó thực sự có chút khó hiểu.
“Mỹ Xu, nói năng đàng hoàng, đừng không biết lớn nhỏ như vậy.”
Hoắc Thiếu Kiệt thực sự cũng không muốn trách móc Hoắc Mỹ Xu, nhưng khuôn mặt của Hoắc Thiếu Đình đã lạnh như băng.
Nếu Hoắc Mỹ Xu tiếp tục nói năng bậy bạ như vậy, Hoắc Thiếu Đình sẽ thực sự sẽ trở mặt với cô ta.
Em có chồ nào”Em nói năng không đàng hoàng? Người nói năng không đàng hoàng là cô ta mới đúng!”
Giọng nói của Hoắc Mỹ Xu đầy phẫn nộ, đưa tay chỉ vào Dung Đại, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy ủy khuất.
Cô ta nói xong liền quay đầu che mặt lại chạy lên lầu.
“Anh trai, tuy rằng lời nói của em ấy… không dễ chịu lắm.” Sắc mặt Hoắc Thiếu Kiệt cũng có chút lạnh lùng, vô thức liếc nhìn Dung Đại: : “Nhưng anh không nên nói chuyện VỚI em ấy như vậy. Trong gia đình này, Mỹ Xu là người kính trọng anh nhất.”
Nói xong, Hoắc Thiếu Kiệt cũng không để ý đến Dung Đại, xoay người đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn trên lầu truyền đến, lòng Dung Đại run lên! Vừa rồi đã trải qua chuyện gì vậy?
Cô chỉ nấu một tô mì đã gây ra nguyên câu chuyện kinh khủng này!
Em gái và em trai chồng đều đắc tội hết rồi!
Còn có tối nay đã xảy ra chuyện gì với Hoắc Thiếu Đình vậy chứ?
Tại sao hắn lại nói như vậy? Như vậy không phải là kích thích Hoắc Mỹ Xu quá sao?
“Thiếu Đình, tôi sẽ cùng anh đến bệnh viện trước, chừng nào về, tôi sẽ tìm Mỹ Xu từ từ giải thích với em ấy, anh thấy thế nào?”
Hai người họ không có người nào cô đắc tội được cả, chỉ có thể làm cỏ đầu đường* bảo vệ mạng mình.(Thành ngữ bên trung, ý chỉ nhỏ yếu thì ba phải xíu gió chiều nào xuôi theo chiều đó)
Nhưng khi nói xong cũng không nhận được câu trả lời từ Hoắc Thiếu Đình, cô quay đầu lại liền thấy hẳn tiếp tục cầm đũa ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.
Dung Đại sửng sốt, thấy Hoắc Mỹ Xu khóc lóc như vậy hẳn còn có thể nuốt trôi sao?
Hơn nữa không phải hắn không thích ăn mì sợi à?
“Thiếu Đinh, mì này…”
“Chỉ là tôi không ăn được mì sợi làm bằng máy thôi, mì làm bắng cách thủ công vẫn được.” Giọng của Hoắc Thiếu Đình nhàn nhạt đáp lại.
Thực sự hẳn thích ăn mì sợi, nhưng ăn mì làm bằng máy sẽ bị đau bụng, nhưng ăn mì làm bằng tay thì không sao, điều này thực sự có hơi kì quặc.
Dung Đại: ”
Trên đời này còn có người kỳ quái như vậy hả?
“Vậy tôi đi lên lầu gặp Mỹ Xu một chút, anh… Kỳ thật tôi không sao, tuy vừa rồi nghe anh nói thế để bảo vệ tôi làm tôi rất mừng, nhưng như vậy sẽ làm Mỹ Xu tổn thương.”
Dung Đại thầm thở phào, lần này rất có thể sẽ đắc tội cả hai người, đợi lát nữa thái thái trở về, đoán chừng muốn trốn cũng không thoát.
Nếu cô không nói lời hay ý đẹp gì đó để xoa dịu Hoắc Thiếu Đình thì cô thực sự phải thu dọn đồ đạc rời đi rồi.
“Bây giờ cô đi lên, em ấy cũng chỉ hung dữ với cô để trút giận thôi, chuyện này không cần cô lo lắng.”
Hoắc Thiếu Đình uống cạn nước canh, một cọng rau cũng không bỏ sót.
“Thế nhưng…”
“Cô không muốn đọc kịch bản à? Hay là không muốn tiếp tục đóng phim nữa?”
Dung Đại đang muốn giải thích, Hoắc Thiếu Đình đứng dậy đem bát đĩa đi vào phòng bếp, chỉ để lại một tấm lưng lạnh lùng dành cho cô.
Không bao lâu sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén, trong lòng Dung Đại tràn đầy suy nghĩ cùng với nghi ngờ.
Tối nay cô thật không hiểu được Hoắc Thiếu Đình, nhưng cô không nghĩ ra cách nào để an ủi Hoắc Mỹ Xu, cũng không nghĩ ra cách nào tốt nhất đế giải quyết chuyện này.
Những gì nguyên chủ làm trước đây đã ăn sâu vào tiềm thức của họ. Mặc dù cô thật sự không biết trước đó nguyên chủ đã làm chuyện gì quá phận.
Nhưng nói như thế nào thì Hoắc Mỹ Xu cũng là một tiểu thư có gia giáo, người nhà Hoắc gia bồi dưỡng ra nhất định sẽ không thù dai.
Chỉ khi Hoắc Mỹ Xu nhìn thấy cô, mới chán ghét và nói những lời cay độc.
Có thể tưởng tượng được, nguyên chủ lúc trước thường làm cho người ta ghét cỡ nào, tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng cái nồi đen này cô sẽ phải gánh chịu, nghĩ tới đây liền cảm thấy thật oan uống mà.
Dung Đại rất phiền muộn, mới vượt qua được cơn sóng này lại có cơn sóng khác ập đến, cô chỉ muốn sống thật yên ổn thôi sao lại khó như vậy?
“Phu nhân, cô làm sao vậy? Ai ở trong phòng bếp đó?” Lúc này dì Vương trở về nhìn thấy cô đang ngẩn người trước cửa phòng bếp, thoạt nhìn sắc mặt rất không tốt, liền hỏi.
Dung Đại hoàn hồn, ngơ ngác nhìn dì Vương, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Muốn cởi chuông phải tìm người thắt chuông, tất cả mọi chuyện thành ra như vậy là từ sau khi nguyên chủ gả vào nhà này, mà hiện tại cô lại là chủ nhân của thân thế này.
Để sống sót, cô vẫn cần phải hiểu rõ ràng một số điều.
“Dì Vương, bây giờ dì có rảnh không?”
Dì Vương gật đầu, bà ta muốn đi vào phòng bếp nhìn một chút, nhưng lại bị cô kéo đến ngồi dưới giàn hoa trong vườn.
“Dì Vương, tôi có thể… hỏi dì một chuyện được không?” Cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.
Cô muốn xác định xem nguyên chủ trước đây đã làm gì khiến Hoắc gia hận cô như vậy.
Thái độ tối nay của Hoắc Mỹ Xu làm cho cô thật kinh hoảng, tuy cô không muốn tìm thêm phiền phức nữa, nhưng sắp tới cô sẽ ở lại Hoắc gia một năm. Vấn đề này nếu không giải quyết, đừng nói một năm, nói không chừng nửa năm cô cũng không sống nổi!
Dì Vương nhìn cô, lập tức có chút câu nệ, “Phu nhân, cô nói đi.”
Hoắc Thiếu Đình từ trong bếp đi ra không thấy Dung Đại, còn tưởng rằng cô đã lên lầu nên vào phòng ngủ xem thử, kết quả vẫn không thấy cô đâu, hắn lập tức nhíu mày, lúc xuống lầu tìm thì nghe thấy trong vườn có người nói chuyện nên hẳn liền đi tới.
“Vậy thì… Mối quan hệ giữa tôi và Thiếu Đình thực sự không tốt sao?”
Dung Đại khó khăn hỏi, dù sao khi bị Hoắc Mỹ Xu chỉ trích vài lần, cô đã nhận ra chừng tám chín phần về chuyện này.
Nhưng cô không ngờ nguyên chủ lại xấu như vậy!
Cô ấy đã đem bán tất cả những gì em gái chồng, em trai chồng, chú, bà nội chồng và mẹ chồng tặng cho cô ấy!
Hơn nữa còn thuê nhà nhà riêng ở ngoài, cho nên việc nguyên chủ đi bệnh viện, người Hoắc gia hoàn toàn không biết.
Da đầu Dung Đại phát lạnh, không hiểu nguyên chủ muốn làm cái gì.
Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: “Phu nhân, những chuyện này… chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao?”
Những việc này đều do chính phu nhân làm, sao giờ lại hỏi mình?
Dung Đại đã tìm được một cái cớ, lập tức cười khổ giải thích: “Tôi chỉ là muốn biết bản thân tôi có phải thật sự xấu đến như vậy hay không. Đây chẳng phải là đang tự kiểm điểm sao? Hiện tại xem ra hành động của tôi lúc trước hoàn toàn không đúng, rất quá đáng.”
Nguyên chủ thật sự ném cho cô một mớ hổn độn quá lớn!
Cô thậm chí còn không biết nguyên chủ có liên hệ với ai ngoài Hoắc gia hay không nữa!
Nghĩ tới đây, tay chân Dung Đại tê dại.
Hoắc Thiếu Đình đứng trong một góc tối, nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Dung Đại và dì Vương.
Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy?
Những việc này do chính cô ta làm, sao giờ lại hỏi ngược lại dì Vương?