Hoài Chân Niệm Ngọc - Lý Hoài Chân - Chương 5
Những đợt sóng tấn công không ngừng nghỉ của bọn chúng dồn dập vào phủ hoàng tử. Ta cùng người mình tranh đấu, vây giết đỏ cả hai mắt. Cánh tay dù tê rần nhưng ta không thể buông kiếm xuống. Ta dần rơi vào thế hạ phong vì hoàng tử không được có nhiều quân lính trong phủ nếu không muốn bị gán mác mưu phản. Trong tay ta lại không có hổ phù, không thể điều động được cấm vệ quân ở kinh thành đến hỗ trợ. Đúng rồi, tại sao ta lại quên mất hổ phù nhỉ? Nhưng hoàng đế có lẽ trong cơn mê sảng đã đưa hổ phù cho Chung Nhượng rồi. Nếu cứ chém giết mãi như thế này, chúng ta nhất định sẽ bỏ mạng tại đây. Ta cần phải tìm cách.
Lý Hoài Chân, nghĩ đi! Nghĩ đi!
Trần Tôn che trước người ta, hiện tại ta chỉ còn khoảng năm, sáu người thuộc hạ bao gồm luôn hắn. Chúng ta dần dần lùi lại, rơi vào tình thế địch bất động ta bất động, Thái Bình giáo vây xung quanh, muôn trùng không kẻ hở.
“Điện hạ.” Trần Tôn nhìn ta, hắn vừa thở vừa thì thầm.
“Cách phủ hoàng tử về phía đông trăm mét đổ lại có ngựa, ta sẽ mở đường máu để ngài rời khỏi đây, đến gặp Lưu đại nhân. Ông ấy nhất định có cách.”
Ngoại công sao? Ta không biết ông ấy đang ở đâu.
“Ta không biết ngoại công ở đâu làm sao đến gặp?”
Trần Tôn lấy ra trong lồng ngực một ống pháo nhỏ thường dùng để báo hiệu rồi tiếp lời:
“Điện hạ cứ chạy thẳng về hướng Nam trong lúc đó hãy bắn ống pháo này lên. Lập tức, sẽ có người hỗ trợ. Giữ cẩn thận. Trần Tôn e rằng không thể trở lại phục mệnh ngài nữa.”
Hắn nói xong, dúi vào tay ống pháo rồi quay sang những người còn lại, hét lớn:
“Theo ta, hộ tống điện hạ rời khỏi đây!”
Máu tươi văng lên mặt ta, ta cũng không biết là máu của bọn họ hay những phản tặc trước mặt. Ta không biết mình chạy thoát bằng cách nào, ta chỉ biết có rất nhiều người đuổi phía sau, rất nhiều. Đoạn đường đến nơi Trần Tôn đề cập ta phải chạy bằng chân, phải chạy thật nhanh, bỏ xa những người đang theo sát phía sau. Ta cần đến nơi đó trước khi bọn chúng đuổi kịp ta. Hai chân như bị xé ra làm nhiều mảnh, rất đau. Ta như muốn khuỵu xuống mặt đất nhưng ta biết nếu như vậy, Trần Tôn cùng mọi người đều hy sinh vô ích.
Vài mét nữa thôi, vài mét nữa thôi. Lý Hoài Chân, chạy đi!
Đến nơi, ta xông thẳng vào chuồng ngựa, quăng rơm rạ lại phía sau để đám người kia mất phương hướng. Chúng bị rơm rạ xộc vào mặt, loạng choạng bới ra để thấy đường đuổi theo. Trong lúc này, ta nhảy lên ngựa rồi phi thẳng về hướng Nam như lời Trần Tôn nói. Vừa giục ngựa chạy, ta vừa lấy ống pháo thổi lên trời.
“Hí!”
Có ngựa áp sát hai bên ta, ta ghì cương để lùi lại phía sau rồi chém vào mông con ngựa đằng trước. Nó thét lên đau đớn rồi vùng vẫy, để người ngồi trên lưng ngã xuống. Người ngựa còn lại, ta lấy kiếm đâm hắn rồi đạp xuống ngựa. Ta liếc mắt lại đằng sau, rất nhiều binh mã đuổi theo, có người còn chuẩn bị sẵn cung. Ta cứ chạy mãi, chạy mãi. Đằng trước là gì thế?
Ta nheo mắt.
Là ngoại công, sau lưng ông còn có rất nhiều người. Ta giục ngựa chạy thật mau, đến cạnh ông.
“Chân nhi, con không sao chứ?”
Ta lắc đầu. Ngoại công quay người lại đằng sau, từ tốn nói:
“Hộ tống hoàng tử về kinh thành.”
Thái Bình giáo dừng ngựa lại, bọn chúng hai mắt nhìn nhau dè chừng nhìn đoàn binh mã hùng hậu sau lưng ta. Có người trong bọn chúng hét lớn:
“Quay về phục mệnh, bảo toàn lực lượng!”
Binh mã dần xa, lúc này đây chỉ còn người của ngoại công và ta.
“Chân nhi, thực xin lỗi. Trong khoảng thời gian này, ngoại công phải đến gặp một người nên không thể bên cạnh con. Thật may mắn, con không bị làm sao.”
Ta gật đầu, đoạn ông nói tiếp:
“Hoàng đế không làm gì con chứ? Hắn có đưa cho con thứ gì không?”
Nghe đến đây, ta mặc dù trong lòng có nghi ngờ nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nói:
“Con không nhận được thứ gì cả.”
Ông vuốt râu, ánh mắt nhìn ta thật lâu như có điều gì muốn nói nhưng rồi ông lắc đầu bảo rằng:
“Chân nhi, đừng làm một đứa trẻ hư. Vì đứa trẻ hư sẽ không có kẹo ăn.”
Lúc này, ta vô thức lùi lại đằng sau. Ngoại công vẫn nét mặt hiền từ nhưng lời nói đã dần dần biến chất:
“Mau đưa ngọc tỷ cùng chiếu thư ra đây! Ngươi còn dám lừa ta sao? Cẩu hoàng đế đã đưa cho ngươi rồi. Hoặc ngươi đưa ra hoặc người của ta sẽ tự tay lấy.”
Ta phản ứng nhanh nhẹn, nhảy lên ngựa rồi phi ngược hướng. Dù có chết, Lý Hoài Chân ta quyết không chết một cách nhục nhã như thế. Ta sẽ chạy về hướng Bắc mặc dù không biết bản thân có chạy đến đó kịp hay không.
“Hoài Chân, hướng này!”
Ta theo tiếng, thì ra là Chung Niệm Ngọc. Nàng nhìn ta, bên cạnh nàng là Tả hộ pháp cùng Chung Nhượng. Đến lúc này, ta dường như đã hiểu ra mọi chuyện.
“Hoài Chân, xin hãy tin ta. Ta không muốn huynh chết dưới tay lão già đó.”
Ta nhìn đằng sau, có cung thủ đã dàn sẵn thế trận. Ta nghĩ, đánh cược cũng được. Mười năm tình nghĩa hóa ra cũng chỉ là thứ để khiến ta có thể đưa ra quyết định nhanh như vậy. Lý Hoài Chân ơi Lý Hoài Chân, ngươi chính là kẻ thất bại.
Ta gật đầu, đứng lên yên ngựa và trước khi cung thủ bắn tên ta nhảy lên cỗ xe của nàng. Tả hộ pháp miệng ngậm cọng cỏ, dù bận vẫn ung dung nhìn ta chào:
“Ngũ hoàng tử, có dịp sẽ giao đấu sau.”
Ta gật đầu, nhận lấy tấm khăn Chung Niệm Ngọc đưa để lau đi vết máu trên mặt. Ta nhìn Chung Nhượng lôi ra từ lồng ngực nửa miếng hổ phù rồi giao cho ta. Ta ngạc nhiên, không cấm hỏi lên lời:
“Chuyện này là sao? Không phải các người là Thái Bình giáo sao?”
Tả hộ pháp gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Chuyện dài lắm, bây giờ cần tìm chỗ ẩn nấp người của Lưu Tiện trước.”
Chung Nhượng cũng gật đầu, bổ sung thêm:
“Ngũ hoàng tử xin cứ đợi, chúng ta sẽ giải bày hết mọi sự nghi ngờ của ngài.”
Nói thật, hiện tại đầu óc ta hoàn toàn rối loạn bởi mớ hỗn độn này. Người ta xem là địch lại cứu ta còn người mẫu phi bảo sẽ không thương tổn ta lại trở thành địch của ta? Ta nắm chặt mảnh hổ phù, mong muốn sự rắn chắc của nó làm ta có thể bình tĩnh được đôi chút.
“Không được rồi, ba người nhảy xuống chạy vào rừng đi. Ta sẽ theo sát phía sau.” Tả hộ pháp nói sau khi thử nhiều cách vẫn chưa thể bỏ xa được quân địch.
Ta muốn nói lại thôi nhưng Chung Niệm Ngọc dường như đọc được suy nghĩ trong đầu ta, nàng nói:
“Hoài Chân, giữa chúng ta có ám hương riêng. Tả hộ pháp sẽ tìm được chúng ta dựa vào ám hương này.”
Ta gật đầu rồi di chuyển cùng hai người bọn họ. Dù hai chân bủn rủn nhưng ta vẫn cố di chuyển thật nhanh vì ta không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng. Đi mãi, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được một sơn động có thể ẩn náu tạm thời. Ngồi xuống, ta vội vàng nói:
“Chung Nhượng, hoàng đế bảo rằng ngươi không phải thứ gì tốt. Bảo ta không thể tin ngươi.”
Chung Nhượng như liệu trước điều này, hắn cũng không cần ta tin tưởng mà bắt đầu nói lên mọi chuyện.
Đầu tiên, là mười mấy năm về trước, ngày cuộc thảm sát hoàng cung diễn ra.
Chung Nhượng bảo rằng, hoàng đế lúc còn là vương gia theo lời dự đoán của giáo chủ kia mà tìm đến hắn cùng Tống Phong để bàn giao đại sự. Hắn đích thực là thân tín mà phụ hoàng bồi dưỡng trong quân đội để sau này có thể hỗ trợ người thừa kế, trở thành cánh tay đắc lực của quân chủ đời tiếp theo. Ngoài mặt Chung Nhượng đáp ứng nhưng sau đó lại bí mật truyền tin cho phụ hoàng nhằm chuẩn bị kế sách đối phó. Thật ra, phụ hoàng cũng đã sắp đặt sẵn mọi chuyện để tương kế tựu kế đánh thẳng vào đầu não của Thái Bình giáo trước khi nó bành trướng ra bên ngoài nhưng cái người không ngờ chính là mẫu phi của ta lại là Thánh nữ giáo chủ gài vào. Mọi chuyện bại lộ, phụ hoàng bị ám sát ngoài biên cương nhưng thật may, vương gia lấy lại lý trí nên đã cứu phụ hoàng một mạng.
“Chỉ tiếc là, ngài ấy đã không thể đứng lên vì độc đã lan ra hai chân.” Chung Nhượng nói.
Để bảo vệ cốt nhục của ngài ấy, Chung Nhượng đã trở thành cánh tay đắc lực của hoàng đế cùng giáo chủ, đấu trí hơn mười năm để ta có thể an ổn lớn lên.
Nói về Thái Bình giáo thì giáo phái vốn có lục đục từ trước, giáo chủ lại không thường xuất hiện nên dần dần đã bị chia ra thành hai thế lực tranh đấu nội bộ mà người gây ra việc này không ai khác chính là Chung Nhượng. Tả hộ pháp chính là một tay hắn nâng đỡ lên. Chung Niệm Ngọc trở thành Thánh nữ là bất đắc dĩ vì chính nàng cũng bị phụ thân mình tính kế. Tấm thư nàng đưa ta đều là kế sách của Chung Nhượng ép Chung Niệm Ngọc trở thành Thánh nữ vì nếu không, thế lực Chung Nhượng gây dựng không có người quản lý ắt tạo phản. Trăm lợi mà không một hại.
“Ngũ hoàng tử, nửa mảnh hổ phù còn không chứng tỏ được thành ý của ta sao?”
Ta không nói thêm được lời gì nữa. Chung Nhượng mỉm cười, cũng không cần ta đáp lời mà tiếp tục câu chuyện.
Giáo chủ lòng dạ rất sâu, dùng Chung Nhượng nhưng nghi ngờ hắn, nhiều lần đều thử nhưng không thành công.
“Một phần cũng do ngũ hoàng tử nghi kỵ ta nên Lưu Tiện dần tin tưởng ta là người của hắn.”
Ta cười cười, chẳng biết nói gì hơn ngoài việc giữ im lặng.
Hiểu lầm được giải bỏ, ta hỏi hắn:
“Vậy còn nửa mảnh hổ phù ở đâu?”
“Phụ hoàng ngài đang giữ, địa điểm thì ta không rõ. Từ sau cuộc đảo chính, ngài ấy cũng đã không gửi cho ta bất cứ thư từ gì vì sợ giáo chủ nghi ngờ và lần ra tung tích.”
Chúng ta ba mặt nhìn nhau, đúng lúc này Tả hộ pháp chạy tới.
“Không ổn, chạy mau!”
Chúng ta chạy ra sơn động, binh mã đã vây kín. Tả hộ pháp bực bội lên tiếng:
“Khiếp, chúng ta đã mắc bẫy rồi. Vì sao Lưu Tiện có thể tìm được đến đây?” Hắn nói xong, quay đầu nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn rồi chợt hiểu ra. Ta đã bị Lưu Tiện gài ám hương vào người lúc nào không hay.
“Ngũ hoàng tử, ngài dẫn Ngọc nhi rời khỏi nơi này. Cứ để ta và Tả hộ pháp cầm chân bọn chúng.”
Thời khắc sinh tử này không cho phép chúng ta quyến luyến, bịn rịn. Ta kéo Chung Niệm Ngọc chạy đi, chúng ta băng qua rừng sâu mà chạy. Truy binh cũng đuổi sát phía sau. Cành cây nhọn cắt qua y phục chúng ta, máu tươi chảy ra nhưng dường như ta không cảm giác đau nữa. Ta kéo nàng, chạy thật nhanh. Chúng ta ra khỏi khu rừng nhưng trước mắt chỉ là vực thẳm. Ta cùng nàng quay người lại, binh mã đã bao vây. Lưu Tiện cũng ở trong số đó, ông ta cười nói:
“Chân nhi ngoan, theo ngoại công trở về. Ngoại công dĩ nhiên sẽ không làm hại con.”
Ta dĩ nhiên không tin lời ông ta. Ta nhìn Chung Niệm Ngọc, hỏi nàng:
“Ngọc nhi, nàng có sợ hãi cái chết không?”
Chung Niệm Ngọc lắc đầu, ánh mắt vô cùng kiên định:
“Hoài Chân, nếu có thể chết cùng huynh ta không sợ.”
“Ngọc nhi, thực xin lỗi.”
Chúng ta ôm nhau rồi kiên định ngã người xuống vực sâu. Gió thổi bên tai, ta ôm nàng, cố gắng dùng thân thể bao bọc toàn thân Chung Niệm Ngọc. Lý Hoài Chân nếu chết cũng nhất định hộ Chung Niệm Ngọc bình an.
May mắn thay, chúng ta rớt xuống những tán cây to. Nhờ có nó, va chạm không nặng đến mức mất đi tính mạng. Ta cảm giác lồng ngực mình như muốn vỡ nát. Dù đau nhưng ta vẫn không quên ôm chặt Chung Niệm Ngọc, ta không muốn nàng sẽ có bất kỳ thương tổn nào. Sau đó, ta bất tỉnh nhân sự.
“Hoài Chân, Hoài Chân, huynh tỉnh lại, tỉnh lại.”
Ta mở mắt, thân thể đau đến không thở nổi. Toàn thân đau nhức như vỡ xương. Ta nhìn Chung Niệm Ngọc, nàng đang khóc.
“Đừng.. đừng khóc.”
Ta muốn giơ tay để lau nước mắt trên mặt Chung Niệm Ngọc nhưng rồi lại bất lực vì tay ta lúc này không cử động nổi vì đau.
“Hoài Chân, huynh tỉnh rồi. Ta thật sự rất lo, ta lo rằng huynh không bao giờ tỉnh lại nữa.”
Ta mỉm cười, Lý Hoài Chân không dễ chết như vậy. Vốn là người tập võ nên vài ngày sau, có Chung Niệm Ngọc hỗ trợ đắp thảo dược bên dưới vực sâu cùng khơi thông huyệt đạo ta nhanh chóng ổn định thương thế. Không tốn thêm nhiều ngày, ta đã hồi phục nhưng toàn thân vẫn còn đau. Tuy vậy, chúng ta không thể chậm trễ mà nhanh chóng lên đường. Ta cần gặp phụ hoàng để có được mảnh hổ phù điều động quân lính ngoài biên cương.
Ở tạm một khách điếm để nghe ngóng tình hình, thế mới biết Lưu Tiện đã cho người truy nã ta với tội danh mưu sát hoàng thượng. Ta cùng Chung Niệm Ngọc cải trang thành một cặp phu thê trung niên để tránh tai mắt, thuê một chiếc xe bò đi đến địa điểm hoàng đế cho nhằm gặp mặt phụ hoàng.
Trải qua bao nhiêu vất vả, hữu kinh vô hiểm, rốt cuộc chúng ta cũng đã đến nơi. Ta nói với thủ vệ danh tính của ta, mong muốn gặp được vị tiên sinh. Người kia trở ra và mời hai chúng ta vào trong.
Mười mấy năm, phụ tử đoàn viên. Ta như đứa trẻ năm nào, òa khóc sà vào lòng người.
Phụ hoàng cũng đỏ mắt, người muốn ôm ta nhưng vì hai chân tàn tật mà đành bất lực bỏ tay xuống.
“Chân nhi, rốt cuộc ta cũng gặp con rồi. Thực xin lỗi, để con chịu khổ nhiều năm.”
Ta lắc đầu, đồng thời cũng hỏi thứ ta muốn hỏi nhất:
“Phụ hoàng, mẫu phi người..”
Phụ hoàng không để ta nói hết câu, người buồn bã lắc đầu.
“Đừng trách mẫu phi con, nàng yêu con là thật nhưng ta thì không. Nàng ấy rất hận ta.”
Ta im lặng. Phụ hoàng đưa ta mảnh hổ phù còn lại.
“Nếu con tìm tới đây, e rằng Lưu Tiện đã trở mặt. Cầm lấy, một đường thẳng tiến ra biên cương. Thiên hạ này là của Lý gia, lão già đó nằm mơ cũng không đoạt đi được.”
Ta gật đầu, nắm chặt mảnh hổ phù còn lại.
Lưu Tiện, chúng ta kết thúc mọi chuyện thôi.
Ta theo đường ra thẳng biên cương, cùng Chung Niệm Ngọc trên một con ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ chạy đến quân doanh.
“Ngọc nhi, thực xin lỗi. Để nàng bị cuốn vào những chuyện này.” Ta áy náy nói với nàng.
Chung Niệm Ngọc không cho là phải lên tiếng:
“Hoài Chân, là ta cam tâm tình nguyện.”
Ta không trả lời nhưng trong lòng không lúc nào là lặp đi lặp lại.
Lý Hoài Chân nhất định không phụ nàng.
Lúc trước rời đi, ta có để người mình ở lại nơi này. Khi hắn thấy ta, lòng lo lắng hỏi han tình hình ở kinh thành như thế nào. Lúc trước, Lưu Tiện cũng cho người đến đây bảo rằng ta đem lòng mưu phản mà giết hại hoàng đế, muốn binh lính gấp rút hành quân vào kinh để tăng thêm nhân lực truy nã. Nhưng bọn hắn chỉ có thể điều động dựa vào hổ phù, nếu không sẽ không được tự ý rời khỏi nơi này.
“Một lời khó nói hết. Ngươi triệu tập quân lính lại, ta có chuyện cần thông báo.”
Khi các binh lính đến thao trường, ta bước lên luyện đài nhìn quanh một lượt phía dưới. Ai nấy đều đã giáp cùng vũ khí đầy đủ. Ta gật đầu, sau đó mới nói:
“Các vị, có lẽ mọi người chưa biết hoặc đã biết ta bị chính ngoại công của mình hãm hại. Bị gán tội danh mưu phản, sát hại hoàng đế nhưng hãy nhìn trên tay ta là gì?”
Ta đưa lên chiếu thư cùng ngọc tỷ và mảnh hổ phù hoàn chỉnh, tiếp tục nói:
“Nếu ta thật sự mưu phản, sát hại hoàng đế hắn sẽ đưa cho ta những thứ này sao? Hiển nhiên là không. Hiện tại, các vị cần thiết theo ta về kinh thành để bắt đầu sỏ Lưu Tiện, ông ta chính là giáo chủ Thái Bình giáo nhưng trấn giữ biên cương cũng là điều quan trọng nên chúng ta sẽ chia binh lực thành hai đội. Một đội ở lại trấn thủ, một đội cùng ta tốc hành về kinh thành. Các vị, quyết chiến quyết thắng quyết để Thái Bình giáo bốc hơi khỏi thế gian!”
“Quyết chiến quyết thắng quyết để Thái Bình giáo bốc hơi!”
Các binh lính sĩ khí ngút trời, trên miệng luôn nhắc mãi khẩu hiệu. Vì trận chiến này nguy hiểm, ta không đồng ý để Chung Niệm Ngọc theo cùng. Nàng ưng thuận đồng thời dặn dò ta nhất định phải bình an, không thể bị thương nữa. Ta cùng nàng ôm nhau, miệng hứa rằng sẽ thắng lợi trở về.
Lý Hoài Chân nhất định chiến thắng trở về.
Đêm đó, chúng ta gấp rút hành quân trở lại. Lưu Tiện hẳn không thể ngờ ta lại có hổ phù để điều động quân lính. Có lẽ, ông ta đang ở hoàng cung? Vậy là ta một đường dẫn binh trở lại, trên đường tất nhiên có người của Thái Bình giáo ngăn cản nhưng tất cả đều chết dưới binh đoàn của ta.
Đến cửa cung, ta cho người xông phá để tràn vào. Lưu Tiện cũng đã đứng sẵn đợi ta tự lúc nào, ông ta nhìn ta mỉm cười:
“Chân nhi, chúng ta lại gặp lại.”
Ta không đáp, nhìn cấm vệ quân sau lưng ông ta đã nhập chung phe không cấm cười lạnh, ta giơ lên mảnh hổ phù, cấm vệ trưởng đã nhận thấy. Hắn nhìn ta, ta cho hắn một ánh mắt thế là cấm vệ trưởng cúi đầu, tỏ vẻ thần phục cùng Lưu Tiện nhưng trong bóng tối đã có động tác nhỏ.
Ta biết, cấm vệ quân từ trước đến nay kỷ cương rất nghiêm ngặt, Lưu Tiện hẳn là đã nói gì mới khiến bọn họ nghe theo nhưng nếu có hổ phù, nghe ai còn chưa chắc đâu. Nhưng ta không muốn mọi thứ lại mau kết thúc như vậy. Cái ta cần chính là Lưu Tiện cảm thấy phần thắng đã nắm chắc trong tay nhưng rồi lại thất bại trong gang tấc.
“Chân nhi, thúc thủ chịu trói thôi. Ngươi nghĩ, những lính tốt đó có thể sánh lại với cấm vệ quân sau lưng ngoại công sao? Mơ tưởng hão huyền.”
Ta lắc đầu, không cho là phải lên tiếng:
“Ngoại công, đừng vội vui mừng. Ngươi hẳn phải biết quân tình chuyển dời là việc trong nháy mắt mà thôi.”
Lưu Tiện nhíu mày nhưng không đôi co cùng ta nữa, ông ta phất tay để binh mã tiến lên:
“Giết ngũ hoàng tử, đền tội cho hoàng thượng.”
Quân lính ùa lên, cùng nhau đâm chém. Bỗng nhiên, có pháo tập kích về đoàn người của Lưu Tiện, tiếp đó là các đệ tử của Thái Bình giáo lao vào, phía sau chính là Thánh nữ.
Chung Niệm Ngọc, tại sao lại đến đây?
Chung Niệm Ngọc tiến đến cạnh ta, nhìn ta khó xử:
“Hoài Chân, thực xin lỗi ta không giữ lời nhưng ta không muốn huynh bị thương tổn.”
Đến nước này, có nói gì cũng bằng không. Người của ta cùng Chung Niệm Ngọc nhanh chóng tiếp tục quyết chiến. Cấm vệ quân lúc này cũng quay người, cấm vệ trưởng nhân lúc Lưu Tiện không để ý đã cho người bắt giữ hắn. Ta cho người giết hết phản loạn mới ngừng tay nhìn Lưu Tiện đang bị đè ép trên mặt đất hỏi:
“Ngoại công, sao nào?”
Thân hình lớn tuổi của hắn bị áp chế lại, giẫy giụa nhưng không thoát ra nổi.
“Lý gia các ngươi đã thắng, muốn chém muốn giết đều tùy.”
Nhưng ta không vội giết ông ta, ta có một số thứ muốn hỏi:
“Vì sao lại là Thái Bình giáo, vì sao lại thảm sát hoàng cung?”
Lưu Tiện khinh bỉ, tỏ ra một giọng điệu thương tiếc:
“Thế đạo này đã loạn rồi, ta chỉ là thay trời hành đạo muốn thay đổi triều đại mà thôi.”
“Ngươi điên rồi!”
“Không, ta chính là tiên nhân, chính là người cứu rỗi thế gian này. Các ngươi phải tôn sùng thần tiên sống, các ngươi đại nghịch bất đạo xúc phạm đến ta trời đất chắc chắn không buông tha các ngươi. Ha ha ha!” Ông ta điên loạn nói.
Ta không để ý đến những lời nói nhảm đó, ta ngồi xuống nâng cằm ông ta lên.
Mặt nạ da người?
Ta đứng dậy, cho người kéo da mặt ông ta ra mới phát hiện thì ra đây mới thật sự là dung mạo của giáo chủ Thái Bình giáo. Khuôn mặt trẻ tuổi ẩn sau lớp dịch dung già nua. Giáo chủ thấy không giấu được cũng không ngại tiết lộ cùng ta:
“Để ngươi phát hiện, ta sao cái gì cũng không học tinh chỉ giỏi cái thôi miên người khác cùng trò vặt mà thôi.”
Ta hiểu ra mọi chuyện. Mục đích của hắn chính là trở thành hoàng đế.
“Lôi kẻ này xuống, lăng trì xẻo thịt để trả giá cho những tội ác của hắn.”
“Tuân lệnh!”
Mọi thứ kết thúc, triệt để kết thúc.
Quân lính cũng hành quân trở lại biên cương, cấm vệ quân dọn dẹp thi thể máu me ở hoàng cung còn ta cũng chuẩn bị cho điển lễ lên ngôi của mình và hơn hết chính là sắc phong hoàng hậu cùng ngày. Mà hoàng hậu của ta chỉ có thể là Chung Niệm Ngọc, người vợ duy nhất cả đời này của ta cũng chỉ có thể là Chung Niệm Ngọc.
“Ngọc nhi, cả đời về sau ta sẽ dùng cả tính mạng đối nàng thật tốt.”
Chung Niệm Ngọc mỉm cười, nàng lộng lẫy trong bộ áo cưới phượng hoàng đỏ rực.
“Hảo, ta tin chàng.”
Chúng ta nắm tay, đứng trên đỉnh nhìn xuống bách quan văn võ cùng khắp hoàng cung.
“Ngọc nhi, ta yêu nàng.”
Tương lai như thế nào không quan trọng, trọng yếu là vẫn nắm tay người vượt qua mọi bão giông.
– Hết-