Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê - Chương 23: Hoá ra nàng ấy trông như thế này
- Trang Chủ
- Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê
- Chương 23: Hoá ra nàng ấy trông như thế này
Editor: Yuxiao
一一
Đôi mắt Yến Khuynh như nước trong đêm tối, trong veo mà ẩm ướt.
Dường như thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, thì đôi mắt của hắn trước sau vẫn hồn nhiên như một đứa trẻ không hề thay đổi.
Sau khi nghe câu hỏi của Phong Nhược, Yến Khuynh bình tĩnh nhìn vào sự đau đớn trong mắt thị vệ mà hắn đang cố gắng kìm nén. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy rõ ràng loại cảm xúc này qua lớp mây mù trước đây. Nhưng nay hắn đã nhìn thấy được.
Đây chính là tác dụng của “Phù Sinh tẫn”.
Yến Khuynh chậm rãi nói: “Uống thuốc chữa bệnh thì có cái gì không tốt đâu?Trong lòng ta đã thừa biết rồi.”
Hắn nhất định phải chữa khỏi căn bệnh tiềm ẩn này và rời khỏi thành phố tiện nghi cũng như chốn an toàn này của mình. Những người yêu hắn, hận hắn, kỳ vọng hắn, oán trách hắn dường như đều đã biến mất, nhưng trong thân tâm hắn biết rõ, không có ai trong số họ thực sự biến mất cả.
Sinh ra đã khổ đốn, hoàng hôn đã đến, vẻ mặt của mọi người đều trở nên mờ mịt. Hắn không thể chỉ là bóng hạc chữa lành vết thương ở hồ nước lạnh giá trong đêm.
Yến Khuynh nhìn vào mắt Phong Nhược, quả quyết lặp lại lần nữa: “Tình trạng bây giờ của ta đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi. Ngươi không cần phải lo lắng.”
Phong Nhược vội vàng nói: “Đây đều là ảo giác sau khi ngài uống thuốc thôi! Chẳng phải lão thần y kia đã nói rồi sao, cái đồ bỏ ‘Phù Sinh Tận’ này sẽ từng chút từng chút một chữa khỏi căn bệnh tiềm ẩn của ngài, nhưng cái giá phải trả là mỗi lần ngài uống thuốc, cơ thể và tinh thần hăng hái sau một thời gian ngắn càng trở nên suy nhược và ốm yếu hơn trước.”
“Lão thần y lừa đảo kia nói nếu như uống thuốc quá ba lần thì sẽ chết. Ngài đã uống một lần rồi, hiện tại không có gì nguy cấp cả, hà tất gì lại uống thuốc nữa… Ngài không muốn sống nữa sao?”
Với căn bệnh tiềm ẩn của Yến Khuynh, kỳ thực Phong Nhược chỉ hiểu biết nửa vời. Trước khi ca ca hắn qua đời đã phó thác lang quân cho hắn, hắn sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ lang quân hết cuộc đời này. Hắn khác với những người bên cạnh lang quân, những người đó hi vọng lang quân sẽ mang lại cho bọn họ thứ gì đó, nhưng hắn lại chỉ muốn lang quân còn sống.
Ca ca nói, lang quân bệnh rất nặng, không nên chọc giận lang quân.
Thế nhưng Phong Nhược chưa bao giờ nhìn thấy Yến Khuynh thực sự bị bệnh. Lúc hắn đến bên cạnh Yến Khuynh, Yến Khuynh đã uống viên “Phù sinh tẫn” đầu tiên rồi.
Trong mắt Phong Nhược, lang quân chỉ là người hay thẹn thùng, không thích ở gần với người khác một chút mà thôi, đây vốn dĩ không phải là thói xấu gì lớn, vậy mà tại sao phải uống thuốc?
Yến Khuynh giải thích: “Ngươi sẽ không hiểu được cảm giác nhìn người khác qua lớp sương mù là như nào đâu, cũng không biết rằng có rất nhiều việc ta phải làm nhưng vì sức khoẻ mà bị hạn chế không thể làm được. Hiện giờ ta cảm thấy rất tốt, thậm chí có thể để cho ngươi chạm vào ta… Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta không uống thuốc nữa, ngươi đi bố trí dạ yến đi.”
Sự sống và cái chết không có ý nghĩa gì với hắn.
Thậm chí cái chết còn là một sự giải thoát.
Chỉ là…khi còn sống, có rất nhiều việc hắn muốn làm.
Hắn sẵn sàng từng bước bước ra khỏi sương mù để được nhìn thấy vạn vật trên trần gian này. Rốt cuộc “Phù sinh tẫn” là thần dược trị bách bệnh hay là thuốc độc mãn tính cướp lấy sinh mạng hắn trong chớp nhoáng, thì điều đó cũng không còn là vấn đề nữa. Cả đời này của hắn, hắn đã trở nên trì độn và tê liệt về mặt cảm xúc. Vẫn còn có quá nhiều điều tiếc nuối, dù có thêm bao nhiêu đi chăng nữa, hắn cũng không còn cảm nhận được quá nhiều.
Vào lúc này, Yến Khuynh nhìn khuôn mặt Phong Nhược trong mắt mình trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, chợt nhớ đến Từ Thanh Viên.
Nàng ấy trông như thế nào nhỉ? Là một cô nương đáng thương yểu điệu, hay là hay ra vẻ ngấm ngầm tính toán, hay là một mỹ nhân chất phác?
Phong Nhược thấy Yến Khuynh như vậy, hắn cũng không tiện nói gì nữa. Thuốc cũng đã uống rồi, hắn có nói nữa thì cũng đâu có tác dụng gì?
Trước khi rời đi, Phong Nhược nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Không được uống thuốc lần thứ ba nữa! Nếu không, nếu không……nếu không ta sẽ hận ngài cả đời!”
– –
Chắc chắn là Yến Khuynh đã âm thầm bàn bạc với Vi Phù chuyện gì đó.
Đến nỗi bầu không khí của buổi dạ yến trong Phật đường Tích Thiện Tự tràn ngập sự quỷ dị.
Ban đêm mưa đã tạnh, mọi người đều đến Phật đường rộng lớn này để tham gia dạ yến. Những người tới bao gồm mọi người ở Lương Viên, quan viên phủ Kinh Triệu, quan viên Đại Lý Tự, các quan viên đến mời Yến Khuynh xuống núi, các diễn viên hát hí khúc ngày hôm qua, các nữ ni Tích Thiện Tự, thậm chí còn có cả Giang sư thái còn đang tạm giam.
Những người có thân phận và địa vị khác nhau đều tụ tập lại một chỗ để tham gia dạ yến vì số lượng người quá đông. Phật đường lớn nhất của Tích Thiện Tự được mượn làm nơi tổ chức dạ yến.
Chỉ vì Yến Thiếu Khanh đã nói, nhất định phải khiến mọi người tập trung lại cùng một chỗ.
Tượng phật Phật tổ khổng lồ thân vàng óng từ bi nhìn xuống phàm nhân bên dưới. Đến tối, buổi dạ yến chọn dùng “Bàn ăn”, mỗi người đều tự dùng bữa. Thế là các nha hoàn bưng khay thức ăn ra vào như mây.
Hai hàng nến dần dần sáng lên.
Từ Thanh Viên theo mọi người trong Lương Viên ngồi xuống, bây giờ nàng không còn là người được lão phu nhân ưa thích nên không thể ngồi sau lưng lão phu nhân, nên ngồi ở tít ngoài rìa với các nữ lang.
Nàng nhìn chằm chằm vào ánh nến thắp sáng giữa Phật đường.
Có lẽ là do ánh sáng quá ít, bên ngoài Phật đường lại quá tối, còn có những kẻ bị tình nghi giết người như Giang sư thái và Đỗ sư thái bất thình lình có mặt ở đây, hết thảy những điều này đều khiến Từ Thanh Viên thấy bất an.
Nàng cảm nhận được có một luồng ánh mắt sáng quắc đang nhìn chằm chằm nàng.
Ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy lang quân phủ Lâm tể tướng Lâm Tư Niên đang ngồi cạnh Quảng Ninh công chúa. Lâm Tư Niên cầm bình rượu lên, bỡn cợt nâng chén chào hỏi nàng. Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt này lạnh lùng phóng đãng khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Từ Thanh Viên cúi đầu phớt lờ người nọ.
Nhưng nàng lại cảm nhận được một luồng ánh mắt dịu dàng khác.
Nàng ngước mắt lên nhìn thì thấy Yến Khuynh vừa bước vào Phật đường đang đứng cùng Vi Phù. Sắc mặt hắn vẫn còn hơi nhợt nhạt nhưng tinh thần có vẻ như rất tốt, đôi mắt đen nhánh ấm áp, hắn đang nhìn nàng.
Đôi mắt Từ Thanh Viên hơi sáng lên, sau đó nàng lại cúi đầu né tránh.
Nàng nghe thấy các nữ lang ở bên cạnh mình đang thảo luận ——
“Chẳng trách bọn họ lại được gọi là ‘Trường An song bích’, Yến lang quân và Vi lang quân đều giống như mỹ ngọc lâm lang vậy, rất đẹp.”
Mỹ ngọc lâm lang (美玉琳琅): Ám chỉ vẻ đẹp thuần khiết và trong sáng của viên ngọc đẹp, hoặc để mô tả vẻ đẹp bề ngoài tự nhiên mà không cần chạm khắc, hoặc để mô tả phẩm chất của một người giản dị và trung thực.
“Vi lang quân xuất thân từ đại thế gia, nhưng ta nghe nói không phải Yến lang quân là người xuất thân từ hàn môn sao, thế nhưng sao lại tuấn tú và khí chất như vậy?”
Không biết vì sao chỉ nghe bọn họ thảo luận thôi mà hai gò má của Từ Thanh Viên lại nóng bừng lên. Nàng cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi lén uống một ngụm rượu lại bị sặc rượu.
Lan Thời ở bên cạnh hô to gọi nhỏ: “Nương tử không sao chứ?”
Quảng Ninh công chúa Mộ Minh Xu ung dung xoay bình rượu trong tay, nhìn hết tất thảy chúng sinh trong mắt. Vốn nàng ta sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, huy hoàng, rực rỡ, nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng không có ý cười.
Nàng ta bị mắc kẹt trong Tích Thiện Tự này, không ai được phép rời đi chỉ vì vụ án chưa được giải quyết. Nhưng từ hôm qua đến hôm nay, Bệ hạ trong kinh thành chỉ truyền đến một câu “Ta hiểu rồi.”.
Công chúa tự cười giễu một tiếng, nàng ta ngửa cổ uống rượu, rượu làm dạ dày nàng ta bỏng rát.
– –
Yến Khuynh là người chủ trì bữa tiệc, hắn ngồi trên ghế chủ tọa kể cho mọi người tin tức về việc hắn sắp rời đi lại lần nữa.
Phong Nhược thận trọng đứng bên cạnh Yến Khuynh, trong ánh nến lờ mờ, từ góc nhìn của chủ tọa, Yến Khuynh thu lại vẻ mặt của mọi người vào trong mắt.
Sau khi nghe được tin Yến Khuynh sắp rời đi, có người thở phào nhẹ nhõm, có người nhíu mày, có người lo lắng.
Yến Khuynh: “Kể cho mọi người một câu truyện thú vị nhé. Sáng nay bổn quan cùng Phong Nhược đến chùa, chúng ta có hỏi các diễn viên hát hí khúc thì bọn họ nói rằng vở kịch ‘Thuyết lương duyên’ này quả thật là do Giang sư thái Tích Thiện Tự tặng cho bọn họ.”
Một trong số những diễn viên hát đứng dậy, căng thẳng trả lời: “Hồi Thiếu Khanh, là thế này. Chúng ta chưa bao giờ nghe nói đến vở kịch ‘Thuyết lương duyên’ này trước đây. Là Giang sư thái đã nói cho chúng ta biết rằng các lang quân và nữ lang trong Lương Viên thích nghe kịch, lão phu nhân cũng sẽ thích. Nếu muốn được thưởng nhiều tiền hơn thì phải hát vở kịch này thật tốt.”
Mọi người đều đã sớm biết, buổi dạ yến này sẽ không đơn giản như vậy.
Bọn họ đều nhìn về phía Giang sư thái trước đó bị giam giữ, hôm nay được thả ra để tham dự dạ yến.
Giang sư thái đang ngồi ở rìa ngoài cùng của Phật đường, gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi sau lưng khiến bà ta run rẩy. Bà ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Yến Khuynh ẩn sau ánh nến mờ ảo, lúc sáng lúc tối. Mà ở sau lưng Yến Khuyng, tượng Phật tổ bằng vàng cao bằng hai người đầy từ bi nhìn xuống.
Cảnh tượng quỷ mị này khiến Giang sư thái thu hồi sự khinh thị và tâm tư nhỏ của mình.
Giang sư thái nhìn thoáng qua sư muội đang ngồi ngay ngắn trước mặt các nữ ni, khóe miệng nhếch lên: “Vở kịch ‘Thuyết lương duyên’là do ta trộm được từ trong phòng của sư muội. Các nữ ni trong chùa đều chưa từng nghe nói tới, cũng chưa từng thấy qua kịch bản này.”
“Thuyết lương duyên” được lấy từ chỗ Đỗ sư thái, ít nhất có thể chứng minh rằng Đỗ sư thái biết Diệp Thi.
Khi nhắc tới “Thuyết lương duyên”, vẻ mặt lão phu nhân Lương gia trở nên bất an, hoảng hốt nhìn ra bên ngoài, Lương Khâu cúi đầu trấn an bà.
Phong Nhược ở sau lưng Yến Khuynh cao giọng nói: “Đúng vậy, hôm nay ta cùng lang quân đi dạo quanh chùa, và hỏi tất cả các ni cô ở đây. Không ai trong số họ biết rằng trong chùa có một vở kịch như vậy. Tất nhiên các Phật tự thường xuyên được sử dụng như rạp hát kịch, nhưng cũng không đến mức phải giấu một vở kịch trong chùa mà chưa từng có ai nghe nói tới vở kịch này.”
“Nói tới nói lui.” Đỗ sư thái lãnh đạm mở miệng,” Yến Thiếu Khanh vẫn là nghi ngờ ta, nhưng ta nghe nói Yến Thiếu Khanh Đại Lý Tự coi trọng chứng cứ và công bằng nhất. Chẳng lẽ Yến Thiếu Khanh đã tìm ra bằng chứng để kết tội bần ni rồi sao?”
Yến Khuynh nhìn vị sư thái trẻ tuổi đã xuất gia này, dưới ngọn nến mờ ảo, ánh mắt lạnh lùng của đối phương tràn đầy vẻ giễu cợt.
Hiển nhiên là nữ nhân này chuẩn bị kỹ lưỡng đến nỗi ngay cả sự sợ hãi khi bị thẩm vấn ở nghĩa địa trong đêm qua, nay lại bị nàng ta giấu đi.
Thái độ coi thường pháp luật này đã thu hút sự chú ý của các quan viên phủ Kinh Triệu và Đại Lý Tự.
Yến Khuynh chậm rãi nói: “Đúng vậy, không có chứng cứ. Trước khi quan viên của Vi phủ đến, bản quan đã từng cố gắng lục soát toàn bộ ngôi chùa để tìm ra chứng cứ phạm tội của ngươi. Lúc ấy bản quan đã nghi ngờ ngươi, nhưng sau khi Phong Nhược mang giấy chúng minh của ngươi đến, ta vẫn không tìm được chứng cứ mấu chốt. Rơi vào đường cùng, bản quan không còn cách nào khác là tiếp tục vụ án lưu manh với quan viên Vi phủ, tạm gác lại chuyện này.”
Hắn ra hiệu cho các quan viên nhận lấy chiếc áo cà sa của Giang sư thái trải trên hành lang trống giữa bữa tiệc.
Yến Khuynh nhìn áo cà sa: “Đỗ sư thái nói trên áo cà sa này có một viên ngọc rơi ra, thế nhưng thực ra bản quan đã gỡ ba viên ngọc trai xuống. Ngươi chỉ nhìn thoáng qua một cái đã kết luận là một viên, bổn quan nghĩ đến viên ngọc trai kia là do ngươi gỡ xuống, dùng chiếc áo cà sa này vu oan Giang sư thái.”
Giang sư thái nhướng mày, bà ta vốn còn muốn chửi rủa, nhưng cảnh tượng lúc này biến hoá quá kỳ lạ, run lẩy bẩy không nói nên lời.
Đỗ sư thái: “Một cái áo cà sa không thể chứng minh được gì cả.”
Yến Khuynh: “Không sai. Viên ngọc trai trên áo cà sa mà ngươi gỡ ra nhất định có dấu vết nào đó để kết tội ngươi. Nhưng viên ngọc trai nhỏ quá, mấy ngày nay Đại Lý Tự đào ba thước đất vẫn chưa tìm được viên ngọc trai kia. Có lẽ viên ngọc đó đã bị đưa xuống chân núi hoặc có thể người đã lấy nhưng không dám phạm tội vào việc bán ngọc, hẳn là viên ngọc trai đó vẫn còn ở đâu đó trong chùa mà chúng ta không tìm thấy… Nhưng nói tóm lại, chứng cứ này không tìm thấy được.”
Yến Khuynh lấy từ trong lòng ra một con dao găm bọc trong khăn tay.
Mọi người trong Lương Viên đều ngờ vực, các nữ ni càng mờ mịt hơn, còn Đỗ sư thái thì quá bình tĩnh.
Từ Thanh Viên nắm chặt chiếc khăn trong tay, hơi thở dồn dập.
Yến Khuynh đặt con dao găm trên bàn, hắn mở chiếc khăn ra, mọi người nhìn thấy vết máu trên con dao đã rỉ sét.
Yến Khuynh lắc đầu: “Vào ngày diễn ra vở kịch, khi Đại Lý Tự lặng lẽ lục soát chùa, ta cũng đã thử tìm vỏ đao xem có vỏ đao nào phù hợp với con dao găm này hay không. Nhưng vỏ đao cũng không tìm thấy, sau khi hung thủ giết người xong cũng đã xử lý vỏ đao.”
Yến Khuynh bình tĩnh nói: “Bản quan nhận thức được rằng hung thủ gây án là một tay quen. Hung thủ đã xem xét những điểm đáng ngờ, cũng biết rằng Đại Lý Tự sẽ điều tra vụ án này. Bản quan đang đối mặt với một tên hung thủ rất quen thuộc với mánh khoé phá án của quan nha.”
Yến Khuynh nhìn mọi người trong Lương gia, vẫn ân cần nói: “Nghĩ lại thì thấy có vẻ mọi người vẫn chưa biết rằng trong nghĩa địa ở sau Mười Tám Tầng Địa Ngục, ở ngọn núi phía sau Tích Thiện Tự, nơi mà cổng sơn môn bị khoá có một ngôi mộ của Diệp Thi và một nương tử đã chết tên là Vệ Miểu. Câu chuyện của Diệp Thi đã qua lâu quá rồi, với những các nữ lang ra ra vào vào Lương Viên, có lẽ các nữ lang hiện tại được Lương Viên giúp đỡ sẽ không biết Diệp Thi là ai. Nhưng các nữ lang hẳn là phải biết cái tên Vệ Miểu này.”
“Theo bản quan được biết, cách đây không lâu, Vệ nương tử vẫn là đứa cháu dâu được Lương lão phu nhân coi trọng nhất. Nàng ấy ngoan ngoãn ít nói, Lương lão phu nhân rất thích nàng ấy.”
Các nữ lang trong Lương Viên hoảng sợ: “Cái gì?!”
“Vệ Miểu chết rồi? Không phải nàng ấy ra ngoài xuất giá sao?”
Ánh mắt của Lương lão phu nhân sáng quắc: “Châu Châu chết rồi sao? Không, Châu Châu chưa chết!”
Lương Khâu trấn an bà: “Một ngôi mộ không thể nói lên điều gì.”
Hắn lại ngước mắt lên, ánh mắt u nhược chống lại Yến Khuynh, hắn hỏi: “Dám hỏi Thiếu Khanh, là ai nói cho ngài biết, tổ mẫu ta coi trọng Vệ Miểu, muốn nàng làm cháu dâu của bà?”
Từ Thanh Viên đặt chiếc khăn tay lên ngực, trên trán thấm đẫm mồ hôi. Không biết là do ánh nến trong Phật đường quá mờ hay là do bầu không khí trong buổi thẩm án quá chật chội khiến nàng khó thở.
Mà nàng nghe thấy giọng nói ấm áp của Yến Khuynh: “Bổn quan chỉ đoán vậy thôi.”
Từ Thanh Viên ngẩng đầu nhìn Yến Khuynh, trong mắt ánh hồ gợn sóng.
Yến Khuynh không nhìn nàng mà lại nhìn Đỗ sư thái:
“Bản quan không có chứng cứ, trước khi đi chỉ kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Đỗ sư thái năm nay mới hai mươi ba tuổi. Theo bản quan được biết, vào nhiều năm trước đây, khi Diệp Thi còn ở Lương Viên, lang quân Lương Viên có một nữ lang mà hắn thích. Bản quan để Đại Lý Tự điều tra nghe ngóng từ mọi người, nhưng vẫn không biết nữ lang mà Lương lang quân thích là ai. Vì vậy ta đành phải phán đoán rằng có lẽ đó là nữ tử trong Lương Viên.
“Lúc tiền triều chiến loạn, hộ tịch bị mất, dân chúng trôi dạt nay đây mai đó. Lúc này, Lương Viên cứu giúp các nữ lang rơi vào đường cùng tiến vào Lương Viên, Lương lang quân ngày đêm ở chung với nữ tử này mà sinh lòng ái mộ.”
“Sau khi yêu nhau nên càng muốn ngày ngày được ở bên nhau, nhưng người mà lão phu nhân thích lại là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mình, Diệp Thi. Người nhà của lão phu nhân đều đã qua đời, bà hy vọng Lương lang quân và Diệp nương tử sẽ trở thành phu thê để an ủi nỗi lòng của bà. Nhưng quyết định đó của bà đã khiến cho ba người trẻ tuổi phải chịu đau khổ.”
“Thế là Đỗ sư thái bí quá hoá liều, nàng ta giết chết Diệp Thi, nhưng lại nói với người đời rằng Diệp Thi đã bỏ trốn với người khác. Nàng ta giết Diệp Thi vì nghĩ rằng mình có thể gả cho Lương lang quân. Nhưng Lương lão phu nhân vì chuyện Diệp Thi rời đi mà nổi điên đến phát bệnh, ngày đêm nhớ nhung Diệp Thi. Lương lang quân càng không thể nào cưới một nữ nhân đã giết chết Diệp Thi.”
“Trong cơn tuyệt vọng, Đỗ sư thái xuất gia. Nàng và Lương lang quân vẫn yêu nhau, tư thông với nhau, nhưng không cách nào đến được với nhau. Sau khi Diệp Thi mất tích, hàng năm Lương Viên đều đóng chặt cửa phủ, không cho phép các nữ tử trong phủ ra ngoài, nhưng hàng năm đều cố định đến Tích Thiện Tự thắp hương bái Phật. Không biết là lão phu nhân có thật sự thích Tích Thiện Tự hay không, hay là do Lương lang quân quanh quẩn ở đây để cứ hàng năm gặp được người mình yêu một lần. Vì Diệp Thi rời đi mà ý thức của Lương lão phu nhân trở nên mơ hồ, nhầm lẫn các nữ lang trong phủ như thế thân của Diệp Thi, thế thân của Châu Châu. Thời gian lâu dần, bà ta liền cho rằng Châu Châu vẫn còn đó.”
“Nhiều năm sau, khi Đỗ sư thái đang làm việc cho Lương Viên, nàng ta nghe thấy lão phu nhân muốn gả Vệ Miểu cho Lương lang quân. Đỗ sư thái vừa sốc vừa tức giận, nàng ta không ngờ tới sau khi đã phạm phải một sai lầm,thì càng nhiều chuyện sai lầm cứ nối gót mà đến. Nàng ta đã sát hại Vệ Miểu ở Lương Viên, về sau Lương lang quân phát hiện ra, hắn không thể không giúp nàng ta che giấu đi.”
“Sau đó……”
Từ Thanh Viên đứng dậy.
Nàng đột nhiên đứng dậy, ánh nến chiếu vào người nàng, mọi người đều nhìn sang.
Ngoài Phật đường không mưa nhưng gió thổi rất lớn.
Từ Thanh Viên cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Lương lang quân nói với ta rằng chúng ta đi Tích Thiện Tự giải sầu đi.”
Nàng ngẩng đầu lên: “Không phải chúng ta đi Tích Thiện Tự để giải sầu, mà là tới Tích Thiện Tự để chôn thi thể Vệ Miểu.”
“Ta bước ra khỏi cánh cổng cao chót vót với mái hiên đôi của Lương Viên, nhìn thấy Yến lang quân trong ánh đèn rực rỡ.”
“Ta cầu xin Yến lang quân giúp đỡ, nói rằng có người chết ở Lương Viên. Lương lang quân nhận ra là ta đã biết, nhưng ta là nghi phạm được Đại Lý Tự chăm sóc đặc biệt, Lương lang quân biết rõ Đại Lý Tự sẽ vì ta mà điều tra Lương Viên, vì vậy mà thi thể của Vệ Miểu không thể giữ lại ở Lương Viên được nữa.”
“Thi thể Vệ Miểu chỉ có thể giấu trong nghĩa địa ở Tích Thiện Tự.”
“Ầm” Cơn gió mạnh gõ vào cửa đại sảnh.
Đỗ sư thái hất đổ bình rượu thét chói tai: “Ngươi nói bậy!”
Lương lão phu nhân lật đổ bàn ăn cao giọng nói: “Nói bậy, nói bậy! Châu Châu chưa chết, Châu Châu vẫn còn sống……”
Lương Khâu và các nữ lang giữ chặt lão phu nhân định lao ra khỏi bàn ăn lại.
Yến Khuynh ngồi ở bàn nhìn Từ Thanh Viên từng bước từng bước đi tới sảnh đường.
Từ Thanh Viên nói: “Ta giúp lang quân sắp xếp mọi chuyện của Lương Viên.”
Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hình quả hạnh.
Nàng duyên dáng, xinh đẹp, yếu ớt, và tinh tế.
Hắn cho rằng nàng chỉ là nữ lang bình thường đẹp mắt chút mà thôi, nhưng hoá ra nàng lại đẹp đến kinh diễm.
Hóa ra nàng ấy trông như thế này.
Trong đại sảnh mờ mịt, lần đầu tiên Yến Khuynh thật sự nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của Từ Thanh Viên, tay hắn hơi rụt lại vào trong ống tay áo, tay nắm chặt bàn gỗ, hàng mi run run, không được tự nhiên mà dời mắt đi.