Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê - Chương 22: Ta muốn kể cho bọn họ nghe một câu chuyện
- Trang Chủ
- Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê
- Chương 22: Ta muốn kể cho bọn họ nghe một câu chuyện
Editor: Yuxiao
一一
Trời vừa sáng, gió sớm đã thấm mưa, Tích Thiện Tự ẩn sâu dưới lớp mây đen.
Các quan viên che dù leo lên núi trong bùn lầy, lớp áo bào bị bùn lầy làm dính bẩn. Sáng sớm bọn họ đã thở hồng hộc đội mưa leo núi trong mưa vào để tới tìm Thiếu Khanh Đại Lý Tự, truyền chỉ thị của Đại Lý Tự Khanh bảo Thiếu Khanh xuống núi.
Đường núi cong queo ngoằn nghoèo, phóng tầm mắt nhìn quanh là núi non trùng điệp trải dài, núi xanh bát ngát. Làn mây xám xịt ép những ngọn cây cao chót vót xuống, trông có vẻ hơi u ám.
Một vị quan viên quay lại nói đùa với những người khác: “Nếu mưa càng lớn, mọi người đều bị mắc kẹt ở trên núi không ra ngoài được nữa, chẳng phải Tích Thiện Tự sẽ giống như một hòn đảo biệt lập hay sao? Nếu ở đây có kẻ địch….”
Vị quan viên ở phía sau nặng nề ho khan.
Vị quan viên đang đùa giỡn định thần lại, trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng sửa chữa nói: “Nhưng Thiếu Khanh sẽ trở về với chúng ta mà, mọi chuyện ở đây cứ giao cho phủ Kinh Triệu là được. Bọn họ đứng về phía Thái tử nên còn đang cần gấp chiến tích. Bình thường Chính Khanh cà lơ phất phơ, thế nhưng lần này lại không hồ đồ chút nào—— Đại Lý Tự chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa.”
Khi một đoàn người như vậy lên núi, bầu không khí trong Tích Thiện Tự trở nên ảm đạm và căng thẳng vì liên tục xảy ra nhiều sự cố.
Từ Thanh Viên ngồi ngay ngắn ở trên bàn, trên đó dùng các quân cờ đen trắng mô phỏng các nhân vật khác nhau. Lan Thời ra vào vài lần thì thấy nương tử ngồi yên lặng ở đó, đã rất lâu không nhúc nhích rồi.
Lan Thời khuyên nàng: “Nương tử, nếu thi thể Vệ nương tử được tìm thấy ở đây thì chứng tỏ kẻ sát hại Vệ nương tử có liên quan đến Tích Thiện Tự, oan khuất của nàng ấy về cơ bản đã được rửa sạch. Mà lúc Phùng nương tử bị sát hại, người lại đang ở cùng với Yến lang quân nên càng không có gì để nghi ngờ.”
“Hiện tại chúng ta trong sạch, sao phải để tâm đến chuyện của bọn họ làm gì chứ? Xem ra, chờ phá được vụ án này, chúng ta nên rời khỏi Lương Viên càng sớm càng tốt. Nơi này thật sự quá đáng sợ.”
Rời khỏi Lương Viên…
Từ Thanh Viên lẩm bẩm nói: “Có phải vì Diệc Châu muốn rời khỏi Lương Viên nên mới bị hại không?”
Suy cho cùng, sự việc trên sân khấu kịch liên quan đến một nữ tử bỏ trốn, phản ứng của Lương lão phu nhân lại kỳ lạ như vậy. Nữ tử bình thường hẳn là nên cảm thấy sợ hãi.
Hoặc là —— “Có phải là bởi vì ta đã nói với Diệc Châu rằng ta muốn biết chuyện của những nữ tử đã mất tích trước kia, nên Diệc Châu mới bị hại không?”
Đằng sau vụ giết hại Phùng Diệc Châu, hung thủ hẳn là đã nhiều lần ra tay, đều xuất phát từ một nguyên nhân nào đó mà bọn họ còn chưa phát hiện ra.
Từ Thanh Viên vẫn luôn muốn tìm ra điểm chung giữa Vệ Miểu và Phùng Diệc Châu —— Thế nhưng ngoại trừ việc cùng là trẻ mồ côi được Lương gia nhận nuôi ra, thì tính cách của cả hai còn rất khác nhau, ngay cả tổ mẫu cũng yêu thích Vệ Miểu nhưng lại không thích Phùng Diệc Châu.
Từ Thanh Viên chậm rãi đặt quân trắng xuống bên cạnh quân đen tượng trưng cho Phùng Diệc Châu.
Nàng nhìn chằm chằm vào quân trắng, sau đó ánh mắt lại đảo về phía trước, nhìn vào khoảng trống bên cạnh quân đen tượng trưng cho Vệ Miểu.
Sau khi Vệ Miểu chết, nha hoàn hầu hạ Vệ Miểu không bao giờ xuất hiện nữa. Nha hoàn đó còn sống hay đã chết rồi?
Khi nha hoàn hầu hạ Phùng Diệc Châu rời đi, rốt cuộc là đã lén chạy đi hay là bỏ chạy sau khi nhìn thấy thứ gì đó vốn không nên nhìn thấy? Nàng ta cuỗm lấy tất cả tài vật của Phùng Diệc Châu, là vì của cải hay là vì mạng sống?
Lan Thời lại vào phòng xông hương, cô thấy Từ Thanh Viên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh nhìn cô: “Nha hoàn của Diệu Châu đó thật kỳ lạ phải không?”
Đêm qua Từ Thanh Viên đưa bức họa vẽ nha hoàn xong cho Vi Phù. Vi Phù có qua có lại nên nói cho nàng biết Lương Khâu không hề nói dối, khi người của phủ Kinh Triệu tới điều tra, quả thực đã tìm thấy bước chân của nữ tử chạy xuống núi. Nhưng rồi sau đó mưa quá lớn, những người truy đuổi theo đã bị lạc mất phương hướng.”
Trong lòng Lan Thời cảm thấy nương tử toàn làm những chuyện không cần thiết, sao phải bận tâm đến chuyện đó.
Thế nhưng nương tử hỏi cô, cô lại gật đầu: “Đúng đó, nha hoàn này rất kỳ lạ. Nương tử cũng biết rồi đó, lúc chúng ta mới tới Lương Viên, vì là người mới đến nên sợ đắc tội với người khác, cho nên tự nhiên sẽ muốn tạo mối quan hệ tốt với các nha hoàn trong Lương Viên. Riêng chỉ có nha hoàn của Phùng nương tử này không thèm để ý tới em, dù em có đưa cho nàng ta thứ gì, nàng ta đều luôn trả lại nguyên vật.”
“Mọi người đều nói nàng ta tên là ‘A Vân’, là một người câm. Cuối năm ngoái, nàng ta đói đến ngất xỉu trước cửa phủ Lương Viên. Lương Viên có lòng tốt nên thu nhận nàng ta vào làm nha hoàn cho Phùng nương tử.”
Từ Thanh Viên mím môi, nàng hơi trầm tư, ngón tay cầm quân cờ run rẩy.
Mọi người đều nói rằng Phùng Diệc Châu tuỳ tiện, ngu xuẩn, thế nhưng khi rất nhiều nữ cô nhi ở Lương Viên đều ghét bỏ một nha hoàn câm, chính Phùng Diệc Châu là người đã bảo A Vân ở lại bên cạnh nàng ta. Từ Thanh Viên và Phùng Diệc Châu đã ầm ĩ lâu như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy nha hoàn tên A Vân kia giúp Phùng Diệc Châu được cái gì, nhưng Phùng Diệc Châu vẫn giữ lại người này.
Đời người gian nan, trẻ mồ côi khó có thể sống sót, những người gặp nạn sẽ không buông bỏ lấy cọng rơm cứu mạng mà thật vất vả mới nhìn thấy, cũng sẽ thương hại cho đồng bạn của mình.
Một người như vậy, làm sao có thể tự sát được?
Từ Thanh Viên hỏi: “Em nói A Vân kia cuối năm ngoái mới tới Lương Viên? Em có chắc không?”
Lan Thời suy nghĩ kỹ càng, quả quyết gật đầu.
Trong căn phòng u tối, cô nhìn thấy sắc mặt nữ tử tái nhợt.
Từ Thanh Viên đẩy quân cờ trên bàn ra, đứng dậy. Từ Thanh Viên nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ vẻ ưu sầu.
Nàng lẩm bẩm: “Lan Thời, ta có một suy đoán rất tệ.”
“Cuối năm ngoái, A Vân vào Lương viên. Vào tháng trước, ta có liên quan đến cái chết của Vệ Miểu ở Lương Viên. Vào hôm qua, Phùng Diệc Châu treo cổ tự tử trên cây. Cách đây mấy ngày trước, lúc đám lưu manh hành hung người dân trên đường, hắn nói với ta cái gì mà về tiền triều. Em có còn nhớ cha ta mất tích vào cuối năm ngoái, ta cùng em vào kinh đến Lương Viên không?”
“Tất cả những chuyện này đều xảy ra sau khi cha ta mất tích. Vệ Miểu và Phùng Diệc Châu, một người là bạn tốt của ta, một người là đối thủ một mất một còn luôn gây gổ với ta.”
“Em nói xem, có thể xảy ra một khả năng, người mà hung thủ nhằm vào sau lưng, kỳ thật lại là ta?”
“Bụp” Lan Thời sợ hãi đánh rơi chiếc chậu gỗ trong tay xuống, nước trong chậu tràn ra ngoài.
Kẽ răng Lan Thời run rẩy, cô phản bác: “Nương tử chưa từng nghe tới sao? Trước khi chúng ta đến, Lương Viên bọn họ đã không sạch sẽ rồi. Vậy thì liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa tại sao bọn họ lại phải nhằm vào nương tử? Dù thế nào đi chăng nữa, nương tử cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược. Lẽ nào bọn họ muốn hù dọa nương tử sao?”
Từ Thanh Viên suy nghĩ hồi lâu, sau đó khẽ mỉm cười: “Ta chỉ đoán vậy thôi. Đối phương chưa chắc đã nhằm vào ta, em không cần sợ hãi.”
Lan Thời sao có thể không sợ hãi?
Lan Thời xúi nàng: “… Chúng ta đi tìm Yến lang quân nhé?”
Từ Thanh Viên nhíu mày, nàng nhớ đến sắc mặt Yến Khuynh rời đi đêm qua, khẽ lắc đầu.
Nàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lo lắng cho bệnh tình của hắn.
Lúc Vệ Miểu sinh bệnh, ai cũng không gặp, ai cũng không thể chạm vào, nếu không nàng ấy sẽ khóc lóc ầm ĩ và sẽ phát điên. Nàng khó có thể tưởng tượng ra bộ dáng chịu không thấu như vậy lại xảy ra trên người vị lang quân trăng thanh gió mát kia.
Nghĩ đến Yến lang quân cũng sẽ không muốn để bọn họ nhìn thấy một mặt đó của hắn.
– –
Suốt đêm Yến Khuynh gặp ác mộng, Phong Nhược liền trông nom cả một đêm.
Phong Nhược sợ hãi nhìn Yến Khuynh đau khổ vật lộn trong mơ, ngón tay liên tục cào ra những vệt máu, cơ thể đẫm mồ hôi. Nhưng dù vậy, mỗi khi Phong Nhược chạm vào hắn, hắn sẽ kịch liệt sợ hãi.
Phong Nhược nhìn Yến Khuynh khổ sở chống đỡ như vậy, nhưng bản thân hắn lại không thể làm gì được.
Yến Khuynh bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, hắn giống như đang lặng lẽ bước đi trên con đường đẫm máu của núi đao biển lửa. Đây đều đã là chuyện quá khứ, tất cả đều là nguyên nhân khiến hắn liên tục bị tra tấn suốt nhiều năm qua——
“Hắn không thể nói chuyện với mọi người, hắn thậm chí còn không thể đọc chữ cơ mà. Hắn câm điếc mù loà, tâm cũng mù, là một kẻ ngu si! Chúng ta đừng để ý tới hắn nữa.”
“Hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự hiện diện của chúng ta!”
“Thanh Vũ, ngươi thật sự không cảm nhận được chúng ta sao? Thanh Vũ, khi nào thì ngươi mới có thể mở mắt ra nhìn chúng ta nhỉ……”
“Thanh Vũ, chạy mau ——!”
Trong giấc mơ, hắn phải đối mặt với mọi lời chỉ trích và tra tấn từ mọi phía, những giọng nói trong giấc mơ là giọng nói mà hắn có thể nghe được nhiều nhất. Nhưng Yến Khuynh vẫn trầm mặc như cũ, hắn đi qua biển lửa, đi qua những chông gai, vô số ác quỷ bên dưới vẫn đang lôi kéo hắn, nhưng từ đầu chí cuối hắn vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ.
Những ác quỷ đó nói: “Xuống đây đi, xuống cùng bọn ta đi.”
“Đã là ma sinh địa ngục, hà tất gì còn quyến luyến nhân gian?”
Trong lúc hỗn loạn, Yến Khuynh mơ hồ nghe được tiếng Phong Nhược khóc: “Ca ca ta đã chết rồi, ta chỉ còn lại mỗi lang quân ngài. Nếu lang quân còn không vượt qua được, thì ngay cả người thân ta cũng không còn nữa.”
Yến Khuynh lắng nghe những giọng nói trong giấc mơ kia, cũng nghe thấy giọng nói ở bên ngoài giấc mơ.
Hắn nghĩ về những năm tháng ấy——
Thuở nhỏ đọc sách, trong “Đại Học” có nói “Nó giống như bảo vệ một đứa trẻ sơ sinh vậy, hãy chân thành tìm kiếm nó.”
Điều đó giống như bảo vệ một đứa trẻ sơ sinh vậy!
Cả đời hắn tìm kiếm là trong trời cao biển rộng bao la này, trái tim hắn vẫn sẽ trong sáng như xưa, không ma quỷ nào có thể xâm phạm được.
– –
Phong Nhược chậm rãi tiếp đón các vị quan viên, hắn ngáp dài rồi bưng chậu gỗ vào phòng, định thừa dịp lúc lang quân còn chìm vào giấc ngủ giúp lang quân lau người hạ sốt.
Kết quả hắn vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Yến Khuynh đứng cạnh bình phong, gió bên ngoài thổi xào xạc.
Hắn sửng sốt.
“Bụp” Chậu gỗ trong tay hắn rơi xuống đất, nước bắn tung toé khắp nơi.
Yến Khuynh quay lại nhìn, rồi khẽ gật đầu với hắn.
Phong Nhược ngơ ngác nhìn, không ngờ tới một người đêm qua bệnh nặng như thế mà bây giờ lại có thể đứng dậy được.
Yến Khuynh khoác áo bào xanh, tóc dài kề mặt, mặt mày thanh nhuận. Mặc dù trông hắn có vẻ tái nhợt suy yếu, nhưng dường như tinh thần lại rất tốt. Vị lang quân ốm yếu này rũ mắt xuống nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười.
Yến Khuynh nghiêm túc nhìn hắn một hồi, mới chào hỏi: “Phong Nhược.”
Lang quân thế mà lại chủ động chào hỏi hắn, Phong Nhược vừa mừng vừa lo, hắn chắp tay chắp chân: “… Ngài tỉnh rồi.”
Hắn có hơi lúng túng ngồi xổm xuống nhặt chậu gỗ lên, nhân tiện báo cáo rằng các quan viên có ý muốn mời hắn xuống núi với Yến Khuynh. Hắn nhận ra lang quân đang nhìn hắn chằm chằm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an, thắc mắc tại sao hắn lại đột nhiên khỏi bệnh.
Yến Khuynh mở cửa sổ, nhìn bên ngoài trời đang mưa rồi nói: “Đương nhiên là phải xuống núi rồi. Nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, Tích Thiện Tự giống như một hòn đảo biệt lập bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nếu ở đây có xảy ra chuyện gì, thì việc muốn liên lạc với kinh thành sẽ tốn rất nhiều thời gian.”
Phong Nhược gãi đầu.
Yến Khuynh: “Đây là thời cơ tốt để giết người cướp của, vu oan hãm hại, và làm xáo trộn tình thế.”
Phong Nhược: “…!”
Yến Khuynh lại rũ mắt xuống: “Đi thôi, Vi lang quân đang chuyên tâm điều tra vụ nghịch tặc, e rằng sẽ không chú ý đến vụ án Lương Viên. Không bằng tạo cho hai vụ án này một cơ hội, để chúng liên quan với nhau, khiến Vi lang quân không thể không điều tra Lương Viên. Có như vậy mới không phụ lòng Từ nương tử.”
Phong Nhược: “… Mặc dù thuộc hạ nghe không hiểu, nhưng thuộc hạ cảm thấy ngài đã sắp xếp chúng rất khá.”
Yến Khuynh quay đầu, dịu dàng nói: “Vậy ngươi đi ra ngoài thông báo cho mọi người trong chùa biết rằng, ta sẽ rời khỏi đây để quay trở về Đại Lý Tự giải quyết công vụ tồn đọng. Ta sẽ không để tâm đến những vụ án ở đây nữa. Vậy chẳng bằng trước khi rời đi, Tích Thiện Tự hãy thiết yến để từ biệt ta. Rồi tập hợp tất cả mọi người lại một chỗ rồi nói với bọn họ rằng, ta sẽ kể cho bọn họ nghe một câu chuyện.”
Phong Nhược: “Câu chuyện gì?”
Yến Khuynh: “Chuyện tình của Đỗ sư thái và Lương Khâu, chuyện Diệp Thi bị sát hại, và chuyện Đỗ sư thái lại sát hại Vệ Miểu vào nhiều năm sau. Hung thủ sát hại Vệ Miểu và hung thủ sát hại Phùng Diệc Châu không phải là cùng một người, nhưng chúng ta đều biết rằng hung thủ đang muốn bảo vệ thứ gì đó ở Lương Viên.”
“Câu chuyện này có thể tạo gợi í cho một số người. Phong Nhược, ngươi đi thu xếp đi, chỉ cần nói bản quan mở tiệc chiêu đãi các vị, thỉnh các chư vị ắt phải nể mặt.”
Phong Nhược khô khốc đáp một tiếng, rồi đi ra ngoài. Hắn đang đi lại nghĩ cảm thấy thế nào cũng không đúng lắm.
Phong Nhược quay lại lần nữa, hắn mở cửa ra, rồi thò đầu vào nhìn lang quân.
Yến Khuynh vẫn đứng ở trong phòng, tao nhã uy nghiêm, quân tử như ngọc. Hắn gật đầu với thị vệ của mình: “Phong Nhược.”
Phong Nhược ngơ ngác nhìn hắn, nỗi bi thương dần dần dâng lên trong mắt hắn.
Phong Nhược hỏi: “Trước kia ngài hầu như không thèm để ý tới ta, lại càng không chủ động gọi tên hay nói chuyện với ta…Lang quân, sau đêm qua, có phải sáng sớm sau khi ta rời đi, ngài lại uống thuốc gì rồi không? Nghe đâu uống cái đó quá bốn lần thì sức sống sẽ cạn kiệt ‘Phù sinh tẫn’?”
Phong Nhược oán giận nói: “Đó là thuốc độc! Chẳng phải chúng ta đã nói là không uống loại thuốc đó nữa rồi sao?!”
Hết chương 22~