Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê - Chương 21: Nàng phải tự mình đối mặt với số phận
Editor: Yuxiao
一一
Vốn là đến để tìm thi thể Vệ Miểu, muốn tìm ra chân tướng về Vệ Miểu, nhưng không ngờ trên đường đi lại có người chết thảm.
Từ Thanh Viên cảm thấy toàn thân lạnh run.
Phùng Diệc Châu chết rồi sao? Tại sao… nàng ta không nên chết như thế.
Hung thủ không phải là Đỗ sư thái sao? Nhưng tối nay Đỗ sư thái đã ở cùng với nàng, Đỗ sư thái không có thời gian để phạm tội giết người. Nếu Đỗ sư thái không phải là hung thủ, có phải Vệ Miểu cũng không phải là do Đỗ sư thái giết không? Cái chết của hai nữ tử này, có lẽ còn bao gồm cả Diệp Thi trước đây… Hung thủ là cùng một người hay còn có cả người khác nữa?
Khi bọn họ đi ra khỏi nghĩa địa trong cơn mưa tầm tã, bầu không khí u ám và quỷ dị của Mười Tám Tầng Địa Ngục ập vào mặt. Bọn họ phát hiện ra nơi này đã bị các quan viên phủ Kinh Triệu bao vây, quan viên Đại Lý Tự không cam lòng yếu thế nên tranh chấp với phủ Kinh Triệu.
Đại Lý Tự thấy Yến Khuynh đi tới: “Thiếu Khanh, ở nơi này xảy ra vụ án mạng nhưng phủ Kinh Triệu lại bao vây nơi này, còn ngăn cản chúng ta điều tra. Thật nực cười! Loại chuyện này vốn là nhiệm vụ của Đại Lý Tự ta.”
Yến Khuynh cúi đầu, hắn không nghe thấy lời cáo trạng của Đại Lý Tự. Phong Nhược lặp lại bên tai hai lần hắn mới nghe được, hắn quay đầu nhìn Vi Phù.
Vi Phù cầm ô dẫn bọn họ đi xem hiện trường. Hắn mỉm cười xin lỗi với Yến Khuynh và nói: “Tiểu ni cô phát hiện ra thi thể đã báo cáo vụ án về phủ Kinh Triệu, chúng ta phong tỏa nơi này càng sớm càng tốt, cũng là vì để tìm ra hung thủ mà thôi.”
Từ Thanh Viên lặng lẽ đi theo bọn họ, nàng đang chờ nghe bọn họ lên tiếng.
Nhưng Yến Khuynh lại không nói gì.
Hắn chỉ nói: “Thi thể ở đâu?”
Đồng thời phân phó bên Đại Lý Tự phái người đến khám nghiệm tử thi Vệ Miểu được đào lên từ trong nghĩa địa.
Trong cơn mưa lớn, vài người đi về nơi phát hiện ra thi thể Phùng Diệc Châu. Trong lúc hỗn loạn, không ai để ý tới Từ Thanh Viên, nàng liền lặng lẽ đi theo Yến Khuynh, giẫm lên bước chân của Yến Khuynh.
Nàng đã nhìn thấy rồi.
Trên một thân cây nghiêng cong queo, Phùng Diệc Châu vẫn còn mặc bộ đồ trắng như tuyết khi đóng vai Quan Âm, nhưng vì tử vong mà sắc mặt trở nên xanh trắng. Nàng ta bị treo trên cây, dải lụa trắng dài lại dài như thế, mắt nhắm lại không một tiếng động.
Nàng ta sẽ không bao giờ mở mắt ra nữa, không còn chèn ép Từ Thanh Viên, không còn cãi nhau với Từ Thanh Viên, không còn âm thầm nằm mơ nói rằng: “Ta muốn gả cho Lương lang”.
Từ Thanh Viên ngẩng đầu lên, nàng nhìn bọn họ hạ xác Phùng Diệc Châu xuống.
Gió lạnh ập đến, Từ Thanh Viên rùng rẩy.
Nàng nghĩ tới đêm giông bão đêm đó.
Đêm đó nàng cầm con dao găm lẻ loi đứng dưới cửa sổ, máu con dao găm thấm đẫm bàn tay. Cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa thể nào bước ra khỏi được đêm hôm đó.
Thi thể được đặt trên mặt đất, dải lụa trắng được gỡ xuống. Rất rõ ràng, bọn họ đều nhìn thấy vết thắt trên cổ thi thể là màu đỏ tím, trông rất lộn xộn. Yến Khuynh dặn Phong Nhược vài câu, Phong Nhược ngồi xổm xuống rồi đặt tay lên cổ Phùng Diệc Châu. Truyện Tổng Tài
Sau khi đứng dậy, hắn nói với mọi người: “Xương cổ bị gãy rồi, kỳ lạ thật.”
Từ Thanh Viên nhịn không được liền hỏi: “Kỳ lạ ở chỗ nào? Xương cốt không phải nên gãy hay sao?”
Phong Nhược quay đầu lại, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nàng vẫn đi theo bọn họ. Một nữ tử yểu điệu lại đi theo bọn họ xem thi thể làm gì?
Hắn đang muốn răn dạy và quở mắng Từ Thanh Viên thì nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Yến Khuynh: “Phong Nhược.”
Phong Nhược không tình nguyện trả lời: “Nếu như nàng ta thắt cổ tự sát, thì việc nàng ta lập tức nhảy lên và xương cổ gãy cũng không có gì là lạ. Nhưng vết thắt trên cổ rất lộn xộn, đây rõ ràng là không thể thắt cổ chỉ bằng một dải lụa trắng. Nếu như có người bóp cổ với lực đạo không đồng đều, thì phải mất vài lần mới có thể giết chết nàng ta, xương cổ của nàng ta hẳn là sẽ không bị gãy như vậy.”
“Nếu không phải là người luyện võ, hoặc không phải là người trời sinh đã có sức lực lớn vô cùng, thì việc dùng lụa trắng siết cổ dẫn đến gãy xương cổ mà chết là không có khả năng, nhưng thế mà lại có thể siết gãy xương cổ người. Vậy khả năng lớn nhất chỉ có thể là nàng ta đã nhảy lên, ‘răng rắc’ một cái, rồi tự mình nhảy xuống.”
Phong Nhược dùng tay mô phỏng cách thắt cổ như thế nào có thể làm gãy xương cổ, Từ Thanh Viên nhìn hắn hào hứng dào dạt như vậy, sắc mặt trắng bệch dịch về phía sau.
Yến Khuynh ho khan: “Phong Nhược.”
Phong Nhược vẫn còn chưa mô phỏng xong đành phải gác lại, rồi nhún vai: “Chính là như vậy.”
Từ Thanh Viên uốn gối cảm tạ hắn, nàng không nói gì nữa.
Nàng nghe thấy Vi Phù và Yến Khuynh đang bàn bạc: “Có thể để người khám nghiệm tử thi của Đại Lý Tự đến kiểm tra xem trên thi thể còn có vết thương nào khác không? Đêm nay Phùng nương tử có vẻ không ổn lắm, lúc đi diễu hành trên phố, nàng ta cứ mất hồn mất vía nhìn loạn khắp nơi suốt, chẳng lẽ Phùng Diệc Châu biết được thủ lĩnh của dư nghiệt tiền triều ở trong đám người mà chúng ta đang điều tra sao?”
Giọng nói Từ Thanh Viên dịu dàng: “Diệc Châu sẽ không biết được dư nghiệt tiền triều đâu.”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Vi Phù quay đầu lại.
Khi nhìn thấy là nàng, ánh mắt hắn dịu dàng hơn chút: “Lộ Châu Nhi có ý kiến gì sao?”
Phong Nhược ở bên cạnh đột nhiên trừng to mắt nhìn sang lang quân nhà hắn —— Ngài nhìn người ta đi! Đều “Lộ Châu Nhi” cả rồi kìa.
Yến Khuynh hơi rũ mắt xuống, mồ hôi rịn ra trên trán ngày càng nhiều, bờ môi tái nhợt. Bả vai khẽ run, ánh mắt trống rỗng, trạng thái toàn thân kém đến cực hạn.
Điều này vốn dĩ không nên xảy ra.
Mặc dù Yến Khuynh mắc phải một căn bệnh tiềm ẩn, nhưng lúc bình thường hắn đều có thể tự mình kiểm soát được. Hắn tự mình kiềm chế và ngấm ngầm chịu đựng, hiếm khi nào để lộ ra sự thất thố của mình trước mặt người khác. Có phải bởi vì chuyện vừa rồi xảy ra trong nghĩa địa nên hắn mới thất thố như vậy không?”
Phong Nhược thấp giọng nói: “Lang quân……”
Yến Khuynh: “Chúng ta trở về đi.”
Còn Từ Thanh Viên đang dịu dàng khéo léo nói với Vi Phù: “Diệc Châu là người đơn thuần, trong lòng không giấu được chuyện gì. Nếu nàng ta có liên lạc với dư nghiệt tiền triều thì kiểu gì cũng không thể gạt được người khác. Ta có thể khẳng định điều đó khi buổi thẩm án diễn ra trên sân khấu kịch chiều nay, Diệc Châu cũng không biết được dư nghiệt tiền triều. Nguyên nhân cái chết của nàng ta hẳn là sẽ tìm được sau khi sân khấu kịch xảy ra.”
Vi Phù khẽ mỉm cười: “Sau buổi chiều, cũng có thể là nàng ta đã gặp phải nghịch tặc trong chùa. Suy cho cùng, Tích Thiện Tự này rất thú vị, cả hai vị sư thái mỗi người đều có vấn đề riêng.”
Từ Thanh Viên không đồng ý.
Nhưng nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, không cách nào can thiệp vào việc phá án của quan viên triều đình, nên đành phải im lặng, quay đầu nhờ Yến Khuynh giúp đỡ.
Nàng kinh ngạc khi thấy Yến Khuynh và Phong Nhược đang định rời khỏi đây. Yến Khuynh quay người khách khí gật đầu với nàng, lại nói vài câu với các quan viên, người của Đại Lý Tự mới không cam lòng tình nguyện cùng rút lui.
Từ Thanh Viên không rõ: Yến lang quân không điều tra vụ án của Phùng Diệc Châu sao?
“Lộ Châu Nhi, nàng ở chỗ này sao?”
Từ Thanh Viên nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại, nàng nhìn thấy những người đang đứng che ô ở bên vệ đường dưới trận mưa lớn xem các quan viên phá án, trong đó có Lương Khâu và một số nữ lang bị gọi tới lúc nửa đêm.
Các nử lang nghi hoặc lại e ngại nên dựa vào Lương Khâu chờ được an ủi. Lương Khâu trấn an các nàng một vòng, sau đó mới phát hiện ra Từ Thanh Viên đang đứng cùng với các quan viên ở bên kia.
Từ Thanh Viên đi tới.
Lương Khâu nhìn nàng hồi lâu, cười nói: “Thật kỳ lạ. Nàng luôn xuất hiện ở những nơi vốn không nên xuất hiện.”
Từ Thanh Viên biết hắn đang nghi ngờ điều gì.
Nàng lại hỏi Lương Khâu: “Vậy tại sao Lương lang quân lại xuất hiện ở mọi nơi, mà lại không phải là ở khắp mọi nơi? Lương lang quân có biết Diệc Châu đã bị giết không?”
Lương Khâu còn chưa kịp trả lời, đám nữ lang Lương Viên bên cạnh đã bất mãn thay hắn mở miệng: “Ngươi cho rằng chúng ta nguyện ý tới đây à! Còn không phải là quan phủ gọi chúng ta lên nói muốn thẩm vấn.”
“Hơn nửa đêm còn không để cho người ta đi ngủ, muốn xác nhận từng người một đêm nay đã ở đâu, có nhìn thấy Phùng Diệc Châu hay không…… Hừ, ai mà biết được nàng ta đã chết như thế nào?”
“Nàng ta tuỳ tiện như thế, nói không chừng là đã coi trọng tên dã tiểu tử nào đó rồi bỏ trốn theo hắn, cuối cùng lại bị người ta vứt bỏ…”
Từ Thanh Viên hỏi: “Tại sao lại nói là bỏ trốn? Ngươi có nhìn thấy không?”
Nữ lang bị hỏi sửng sốt một lúc mới nói: “Bởi vì tổ mẫu ghét nhất là chúng ta chạy ra ngoài với nam nhân. Nàng ta đang yên đang lành ban đêm không ở trong chùa, lại đi treo cổ tự tử ở bên ngoài, chắc là thấy xấu hổ và tức giận lắm đấy…”
Từ Thanh Viên giải thích: “Nàng ta không phải tự sát, mà là bị giết.”
Nữ lang Lương Viên sắp cãi nhau với Từ Thanh Viên đến nơi, Lương Khâu bị kẹp ở giữa vô cùng nhức đầu.
Cùng lúc đó, quan viên phủ Kinh Triệu của Vi Phù đi tới, quát hỏi: “Đừng gây ồn ào! Nha hoàn của Phùng Diệc Châu đâu? Bảo nàng ta ra đây trả lời.”
Lương Khâu xin lỗi nói: “Hồi quan gia, trước khi ta tới đây, đã ý thức được rằng nha hoàn của Diệc Châu biết nhiều hơn chúng ta. Ngay lúc đó đã cho người đi tìm nha hoàn của Diệc Châu….”
Một gã sai vặt thở hồng hộc đến bên người Lương Khâu, nói với hắn: “Lang quân, hình như nô gia làm hỏng bình hoa kia của ngài rồi……”
Lương Khâu ngắt lời: “Đừng nói về hoa nữa. Có tìm thấy nha hoàn Diệc Châu kia không?”
Gã sai vặt tức giận khịt mũi nói: “Không tìm được! Nha đầu kia phỏng chừng là đã chạy mất rồi! Ta cùng những người khác đến phòng Phùng nương tử ở, phát hiện ra đồ đạc bị thiếu đi rất nhiều, còn có rất nhiều vàng bạc châu báu đều không thấy đâu. Nô gia thấy, đích thị là nha đầu kia đã phát hiện ra cái gì đó, nên cuỗm đi tài vật của Phùng nương tử rồi chạy xuống núi.”
Trong đầu Từ Thanh Viên, ngay lập tức hiện lên nha hoàn cao lớn to xác kia của Phùng Diệc Châu.
Bây giờ nghĩ lại, nha hoàn kia quả thực rất kỳ lạ.
Mỗi lần nàng tranh chấp với Phùng Diệc Châu, nha hoàn kia đều cúi đầu xuống mà không giúp đỡ nương tử nhà mình. Hơn nữa, nha hoàn kia rất cao, cao hơn nữ tử bình thường nửa cái đầu, thực sự khác biệt với những với những người khác.
Vi Phù nghe vậy, liền ra lệnh: “Lập tức xuống núi dán cáo thị, ban bố công văn hải bộ bắt giữ nha hoàn kia. Có nương tử nào còn nhớ rõ diện mạo của nha hoàn kia không? Xin hãy chỉ dẫn và hỗ trợ chúng ta vẽ bức chân dung…”
Không có nữ lang nào đứng ra, cúi đầu thầm thì thầm thảo luận.
Từ Thanh Viên yên lặng tiến lên phía trước, nàng hành lễ rồi nói, “Không cần phải chỉ dẫn, ta có thể vẽ một bức chân dung.”
Vi Phù hơi sửng sốt, mặt mày giãn ra: “Phải nhỉ, ta suýt chút nữa đã quên mất cha nàng là ai.”
Từ Thanh Viên miễn cưỡng cười đáp lại.
Nàng vẫn mất hồn mất vía như cũ quay đầu lại, cố gắng nhìn Yến Khuynh. Thế nhưng trời mưa tầm tã, núi non trùng điệp gần xa đều bị sương mù bao phủ, tất cả quan viên của Đại Lý Tự thực sự đều đã rời đi.
Từ Thanh Viên điềm tĩnh đứng nhìn những hạt mưa rơi vào mặt lạnh buốt như lưỡi đao. Lúc này, nàng đã phần nào hiểu được lời Vi Phù đã nói ngày ấy——
Hoàng hôn đã tới, hoa đăng đã lên. Nàng phải tự mình đối mặt với số phận.
– –
Yến Khuynh chống đỡ được đến khi trở về, liền bị phát sốt cao.
Phong Nhược đích thân chăm sóc hắn, cả đêm không dám rời người. Lang quân bị ác mộng ám ảnh, hai tay bấu chặt đệm chăn dưới người, móng tay dùng sức vẽ ra những vết máu.
Hắn đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, chân mày nhíu chặt, nhưng ngay cả trong giấc mộng, hắn cũng không phát ra âm thanh.
– –
Ngày hôm sau, một nha môn được mở trong kinh thành Trường An.
Ở Đại Lý Tự, công văn đã lâu không được xử lý, chồng chất như núi. Mọi người đành phải tìm đến Chính khanh Đại Lý Tự, thỉnh cầu phủ quân xử lý chính vụ.
Lão đầu này đã ngoài năm mươi, sắp về hưu còn đang chơi đùa với đứa cháu gái ở vườn sau nhà, chọc cho bọn trẻ cười khúc khích mãi.
Quan viên Đại Lý Tự giải thích rõ nguyên nhân, vị Đại Lý Tự Khanh này ôm cháu gái ngồi trên ghế xích đu, chậm rãi nói: “Không phải bản quan đã nói tất cả chính vụ của Đại Lý Tự đều do Thiếu Khanh xử lý sao?”
Người đến mời là một Đại Lý Tự thừa, hắn vô cùng bất đắc dĩ: “Thiếu Khanh không có ở đây!”
Vị Đại Lý Tự Khanh này, tên là Tả Minh, là người thi đậu bảng nhãn trong kỳ thi khoa cử cuối cùng của tiền triều. Tương truyền càng già càng dẻo dai, am hiểu luật điển nên Hoàng đế liền phái ông đến Đại Lý tự. Tuy nhiên, trong mắt các quan viên Đại Lý Tự, vị Chính khanh này xưa nay không quản lí sự vụ, tất cả chính vụ đều đẩy cho Thiếu Khanh bọn họ.
Bọn họ không hề nhìn thấy cái gọi là “Càng già càng dẻo dai” “Hiểu rõ luật điển.”
Ông ngước đôi mắt đục ngầu lên, sau đó sai người hầu trong nhà tiến lên đưa cháu gái ông đi.
Mà ông thấp giọng thần bí hỏi: “Chẳng lẽ Thiếu Khanh bệnh chết rồi? Ha, ta đã nói bộ dáng bệnh tật kia của hắn, sống không được mấy năm nữa.”
Đại Lý Tự thừa không chịu nổi những lời vô nghĩa của vị Chính khanh này, nên nghiêm túc trả lời: “… Theo những gì chúng ta được biết, Thiếu Khanh đã đến Tích Thiện Tự ở phường Nghĩa Ninh. Sáng nay chúng ta được biết dư nghiệt tiền triều đã gây án ở nơi đó, chúng bị nghi ngờ giết chết một nữ tử, Đại Lý Tự chúng ta và phủ Kinh Triệu đều đang phối hợp điều tra. Vì vụ án đó, mà ngay cả công chúa cũng bị mắc kẹt trong Tích Thiện Tự, không được phép trở về. À, những người cũng bị mắc kẹt còn có lang quân phủ Tể tướng, già trẻ Lương gia…”
Sắc mặt Đại Lý Tự Khanh hơi ngưng trọng, đứng dậy đi đi lại lại hai vòng trong phòng.
Ông quay người lại, nghiêm nghị dặn dò: “Bảo Thiếu Khanh đừng nhúng tay vào vụ án này. Nếu phủ Kinh Triệu muốn vụ án này thì cứ cho bọn họ đi! Vụ án ở đây đã chất thành núi rồi, cũng không thiếu một vụ án liên quan đến dư nghiệt tiền triều… Ngươi lập tức phái người lên trên núi bảo Yến Thanh Vũ quay trở về đi.”
Người vừa tới đang định rời đi thì bị Đại Lý Tự Khanh gọi lại.
Vị Đại Lý Tự Khanh này vuốt chòm râu trắng, ông thở dài nói: “Ôi, ta chỉ sợ Thanh Vũ không thèm đếm xỉa gì tới các ngươi, hắn lại chỉ nghe lời bản quan ta. Để bản quan đích thân viết một cái chỉ thị, các ngươi dùng nó lừa hắn trở về đây đi.”
Các quan viên đến mời người không khỏi trợn trắng mắt.
Hết chương 21~