Hoài Bích - Y Nhân Khuê Khuê - Chương 19: Khoá Lương Viên 19
一一
Đèn đuốc rực rỡ, mưa bụi thành đường.
Trong dòng người hỗn loạn, Yến Khuynh khoác chiếc áo choàng lên người Từ Thanh Viên, hắn lễ phép đặt tay lên vai nàng. Rõ ràng là cơ thể hắn khó chịu khi người khác tới gần, mồ hôi lấm tấm trên trán, hắn thật có lỗi nói: “Thất lễ.”
Thanh Viên lắc đầu.
Nàng đội chiếc mũ có mạng che mặt, cả người gần như bị hắn nửa ôm vào trong lòng mà bước đi. Không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng dưới mạng che mặt lúc ấy, nhưng xuyên qua mạng che mặt, nàng ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt Yến Khuynh.
Từ Thanh Viên quay đầu lại, hoảng hốt nhìn về phía sau.
Phong Nhược theo sát bọn họ không xa cũng
chẳng gần, giống như một con người xa lạ, có nhiều người mặc thường phục thản nhiên đi dạo giữa đám đông, nhưng ánh mắt bọn họ lại cảnh giác nhìn xung quanh. Chính là những người này vừa rồi đã theo dõi nàng và Yến Khuynh.
Thanh Viên nhỏ giọng nói: “Bọn họ là người của Đại Lý Tự sao?”
Yến Khuynh lắc đầu.
Từ Thanh Viên liền hiểu ra: “À, ra là người của phủ Kinh Triệu.”
Từ Thanh Viên lại quay đầu lại, nàng nhìn Phùng Diệc Châu ngồi trên ngai vàng của xe hoa đang nhìn đám đông dịu dàng vô bờ bến. Trong lòng Từ Thanh Viên có suy đoán, nàng liền cố ý tìm kiếm trong dòng người.
Quả nhiên, trong lúc cố tình tìm kiếm, nàng đã nhìn thấy Vi Phù ngụy trang thành một quý công tử bình thường, còn có thân hình cao lớn, tràn đầy tính áp bức của Lâm Tư Niên.
Hai vị công tử kia giả bộ đóng vai quần chúng, không chú ý tới sự khác thường của Yến Khuynh bên này.
Từ Thanh Viên càng hiểu rõ hơn: “Hoá ra là buổi chiều lang quân đã cố tình phán sai vụ án và đổ mọi vấn đề lên người Giang sư thái. Bằng cách này, những kẻ lưu manh sẽ buông lỏng và sẽ lại làm việc vào ban đêm, Vi lang quân bọn họ liền một lưới bắt hết tất cả những kẻ lưu manh này.”
Nàng nghiêng mặt, lại suy nghĩ: “Ngày hôm đó ta đang đóng vai Quan Âm, có một tên lưu manh thì thầm vào tai ta rằng ‘Nữ nhi của Từ đại nho đầu nhập cho tân triều’, có lẽ những kẻ lưu manh này đã bị người khác sai khiến, là dư nghiệt tiền triều. Yến lang quân và Vi lang quân đều đã phát hiện ra điểm này khi đang thẩm vấn vụ án.”
“Cho nên Yến lang quân ở ngoài sáng, Vi lang quân ở trong tối. Đêm nay hai người sẽ bắt những kẻ lưu manh này, tra hỏi xen rốt cuộc là kẻ nào đứng sau sai khiến.”
Nhưng Yến Khuynh không muốn để những người đó biết rằng Từ Thanh Viên đến đây tìm hắn. Hắn bảo vệ danh dự của nàng, đành phải đưa nàng đi.
Hắn muốn giải quyết hậu quả cho nàng, nhưng Từ Thanh Viên đến tìm hắn, hiển nhiên là trước đó hắn không hề hay biết.
Từ Thanh Viên cúi đầu: “Yến lang quân, thực xin lỗi.”
Yến Khuynh cúi đầu nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói gì.
Khi ở chung với người khác, hắn trước nay luôn một mực lo sợ để lộ ra điều gì đó không ổn. Rất khó để hắn phân tâm chú ý đến nơi khác, nhưng vào lúc này, hắn thực sự không kìm lòng được mà cúi đầu nhìn nàng.
Từ Thanh Viên cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta xin lỗi, hay là ta đoán sai rồi sao?”
“Không có.” Giọng của Yến Khuynh ấm áp, hắn vừa nói vừa đặt tay trên vai nàng, ôm nàng rẽ vào một góc tối, đi dọc theo con đường nhỏ tối tăm mà các quan viên phủ Kinh Triệu không nhìn thấy được, “Là chính vì nương tử không sai, mới không nên nhiều lời như vậy.”
Từ Thanh Viên cụp mắt xuống.
Nàng ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể hắn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lúc nóng lúc lạnh của hắn, nhưng khi hắn nói chuyện, nàng siết chặt lấy ống tay áo, trong lòng có hơi mất mát.
Nàng lẩm bẩm nói: “Bởi vì nữ tử không nên tỏ ra quá thông minh, lang quân cũng nghĩ như vậy sao?”
Yến Khuynh: “Bởi vì quá thông minh tất sẽ bị tổn thương. Nương tử che giấu sự vụng về của mình, bảo vệ tốt chính mình như trước đây là tốt rồi.”
Khóe miệng Từ Thanh Viên không nhịn được khẽ nhếch lên.
Nàng nỉ non như làm nũng: “Ta sẽ không tùy ý suy đoán bất cứ chuyện gì nữa.”
Hai người tránh khỏi buổi diễu hành, cuối cùng Yến Khuynh dẫn nàng vào một con đường tối, cây cối hai bên rậm rạp, đèn đuốc cũng dần tắt, bọn họ rời xa khỏi buổi diễu hành.
Từ Thanh Viên nhìn lại lần cuối, dưới ánh đèn rực rỡ, Phùng Diệc Châu ngồi ngay ngắn trên đài sen, mặt mày hiền hậu như một vị Quan Âm thánh thiện. Nhưng thỉnh thoảng khi ánh mắt Phùng Diệc Châu di chuyển lại có hơi lơ đễnh.
Mà trong đám đông, Vi Phù chăm chú nhìn Phùng Diệc Châu. Hắn nhìn thấy trong mắt mỹ nhân này có ý cười, nhưng ý cười lại chưa bao giờ đậm.
Lâm Tư Niên quay lưng lại với tầm mắt của Từ Thanh Viên, dường như hắn cũng đang nhìn lên mỹ nhân “Quan Âm” được dân chúng vây quanh.
Trái tim Từ Thanh Viên đột nhiên đập mạnh.
Nàng còn chưa kịp ngẫm lại thì bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng đã dời đi, thân thể nam tử mà nàng đang dựa vào cũng rời đi. Một trận mưa phùn kéo đến kèm theo gió lạnh thổi tới, Từ Thanh Viên rùng mình vì lạnh.
Yến Khuynh chần chừ một lúc, sau đó hắn cởi áo choàng khoác lên người nàng.
Hắn lại do dự, ngập ngừng đưa tay ra.
Từ Thanh Viên bối rối.
Hắn rũ mắt xuống: “Đường không dễ đi, con đường nhỏ dẫn đến Loạn Táng Cương không có đèn. Nương tử nắm tay áo của ta đi.”
Từ Thanh Viên cẩn thận tránh khỏi tay hắn rồi nắm chặt ống tay áo hắn, ngoan ngoãn để hắn dắt đi, nàng hỏi: “Chúng ta đến Loạn Táng Cương tìm thi thể sao?”
Yến Khuynh không lên tiếng.
Chung quanh không một bóng người, lúc Từ Thanh Viên quay đầu lại, nàng thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng Phong Nhược. Nghĩ đến Loạn Táng Cương đêm đó, trong lòng nàng càng hoảng. Nàng bước nhanh vài bước, cẩn thận xem xét phản ứng của Yến Khuynh —— làm sao để đến gần hắn hơn mà không khiến hắn cảm thấy khó chịu?
Yến Khuynh nhìn nàng không ngừng thăm dò, hắn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Nương tử nói vụ án chiều nay có chi tiết kết luận không đúng là gì?”
– –
Buổi diễu hành trên phố diễn ra rất long trọng, tâm trạng Phùng Diệc Châu vô cùng vui vẻ, nhưng tâm trí nàng ta lại không hoàn toàn đặt vào ngày lễ long trọng này.
Kho báu chất chồng, tiếng phật liên miên.
Khi xung quanh nàng ta không có người cầu phúc, nàng ta ngồi trên đài sen, xoay chiếc bình cam lồ trong tay và liên tục nhìn xuống dưới. Cố gắng tìm ai đó trong dòng người, nhưng dường như không ai biết được nàng ta đang tìm ai.
Vi Phù trong đám người khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đã mấy lần nàng ta nhìn về phía chúng ta, thế là thế nào vậy, nàng ta biết kế hoạch của chúng ta sao?”
Lâm Tư Niên cười nhạo: “Đừng có kéo ta và các ngươi lại cùng một chỗ, ngươi phải lấy lòng lão cha già bất tử của ta, không cần phải làm cái gì cũng kéo ta vào.”
Tính tình hắn ngang ngược, phóng túng đến từ dân dã, thỉnh thoảng lại nhe răng bén nhọn dữ tợn, hắn khác hẳn với các lang quân lớn lên ở danh môn thế gia. Ngay cả khi các lang quân thế gia Trường An đều tránh xa hắn, duy chỉ có Vi Trạng Nguyên này vẫn cười nói, văn vẻ, lịch sự, đối với loại người như hắn cũng rất khách khí.
Vi Phù không để tâm đến Lâm Tư Niên không chịu phối hợp, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Phùng Diệc Châu một lát, rồi lại cực kì tối tăm.
Khi thuộc hạ của hắn đến báo cáo rằng quan phủ đã phát hiện ra những kẻ lưu manh đã lẻn vào, đôi mắt Vi Phù càng thêm u ám.
Hắn nhìn thấy Phùng Diệc lại lần nữa nhìn về phía hắn, để để phòng ngừa đêm dài lắm mộng mà phát sinh rủi ro, hắn giơ tay hạ lệnh: “Động thủ——”
Khi đó, những kẻ lưu manh trong đám người lén lút tiếp cận dân chúng, các quan chức chính quyền mặc thường phục bất ngờ rút đao ra. Người hai bên đột nhiên ra tay, đám đông hỗn loạn, Phùng Diệc Châu thét chói tai, hoảng sợ đứng dậy.
Vi Phù lặng lẽ nhìn nữ tử hoa y đóng vai Quan Âm nhảy xuống cỗ xe hoa cùng dân chúng thoát khỏi cảnh chém giết.
Lâm Tư Niên đột nhiên cười lớn ở sau tai hắn: “Thế là thế nào vậy, ngươi vốn không nói cho Phùng nương tử đóng vai Quan Âm kia biết chuyện đêm nay quan phủ sẽ ra tay sao?”
Vi Phù không lên tiếng.
Lâm Tư Niên quan sát vị Trạng Nguyên trẻ tuổi sắp trở thành đệ tử của cha mình, hắn nheo mắt lại, cười thích thú: “Ta còn cho rằng ngươi và Yến Thiếu Khanh đã bàn bạc rất lâu, quan phủ nhất định sẽ ra tay bảo vệ dân thường. Ngươi lấy Phùng nương tử ra làm mồi nhử là để trò chơi này tiếp tục và khiến những kẻ lưu manh đó tin rằng vụ án đã được giải quyết, cuộc diễu hành trên phố sẽ diễn ra như thường lệ và quan phủ đã rút lui.”
“Ta còn tưởng rằng đám quan viên các ngươi sẽ bàn bạc với Phùng nương tử trước khi hành động cơ đấy.”
Vi Phù quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Nếu như nàng ta biết trước làm bại lộ sơ hở, dẫn đến trì hoãn kế hoạch truy bắt nghịch tặc tiền triều thì làm sao có thể tốt được? Ta đã tiếp nhận vụ án này, phải bảo đảm chắc chắn rằng không con cá nào lọt qua lưới.”
Lâm Tư Niên nhìn hắn chằm chằm.
Sắc mặt Lâm Tư Niên tối sầm: “Là ta trước kia đã hiểu lầm ngươi, còn cho rằng ngươi và Yến Thiếu Khanh kia cùng một loại người. Nhưng bây giờ xem ra, hai ta mới cùng một loại người. Vi Giang Hà, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, hoá ra đây mới thật sự là danh môn lang quân được Vi gia ở Lạc Dương giáo dục nên nhỉ.”
Trong dòng người, đôi mắt Vi Phù âm trầm đen nhánh, hắn mỉm cười: “Đã làm việc thiện dùng chút thủ đoạn thì có làm sao?”
Đèn lồng chiếu sáng rực rỡ cả đất trời đến nỗi có thể nhìn thấy rõ từng hạt mưa. Trong cuộc chiến giết chóc, tiếng la hét, tiếng đánh nhau hoà lẫn vào nhau.
Vi Phù sạch sẽ đứng trong vũng máu, hắn giống như thần phật từ bi cứu thế, lại cũng giống như ác ma vốn sinh ra từ địa ngục.
– –
Thế núi cao chót vót, trên những lối đi lầy lội sâu cạn của những nấm mồ chôn tập thể, cỏ dại mọc chằng chịt như răng nanh. Phong Nhược lúc xa lúc gần, bóng hình quỷ mị, hắn nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ kẻ trước người sau vạt áo tung bay bước đi trước mặt.
Từ Thanh Viên uyển chuyển nói: “Vào buổi chiều lúc lang quân đang thẩm án, ngài đã đưa chiếc áo cà sa kia nhờ Đỗ sư thái phân biệt giúp, Đỗ sư thái nói rằng trên áo cà sa thiếu mất một viên ngọc. Ngài kết luận là Giang sư thái đã cầm viên ngọc đó hối lộ cho đám lưu manh, để chúng cố tình gây rối sự kiện trọng đại của buổi diễu hành là lễ tắm Phật.”
“Nhưng bây giờ nghĩ lại, chiếc áo cà sa này rất quý giá, trên đó đính rất nhiều viên ngọc trai. Thế nhưng Đỗ sư thái lại không cần nhìn lâu đã nói rằng thiếu mất một viên ngọc. Có phải nàng ta đã nhìn quá nhanh không? Trừ khi nàng ta biết trước rằng viên ngọc trai đó đã bị thiếu trên áo cà sa rồi.”
Yến Khuynh: “Vậy nên nương tử cho rằng Đỗ sư thái nói dối?”
Từ Thanh Viên dưới mũ lặng lẽ gật đầu.
Nàng cảm thấy Yến Khuynh không nhìn thấy được, cho nên “Vâng” một tiếng, không khéo âm thanh này trong đêm lạnh quá mức rõ ràng, giọng nói của nàng có hơi lớn.
Yến Khuynh quay lại nhìn nàng.
Từ Thanh Viên vẫn điềm tĩnh như thường, thầm cảm tạ vì có tấm màn che mặt nàng lại.
Từ Thanh Viên nghiêm túc hỏi: “Lang quân nói ngài đã sớm biết, đâm lao thì phải theo lao để Giang sư thái bị oan, nhưng ngài phán đoán như thế nào vậy?”
Yến Khuynh nghiêng người chìa tay về phía nàng.
Từ Thanh Viên sửng sốt, phải mất một lúc sau nàng mới kịp phản ứng, nàng nhìn thấy ba viên ngọc trai trong lòng bàn tay hắn.
Nàng chớp mắt: “Thì ra là ngài đã tự mình lấy những viên ngọc trai trên áo cà sa ra!”
Yến Khuynh nói: “Rõ ràng là ta đã lấy mất ba viên, nhưng Đỗ sư thái chỉ nói thiếu một viên, chứng tỏ ngay từ đầu đã thiếu mất một viên. Ta biết nàng ta nói dối, nhưng vừa hay ta cần lời nói dối này để áp giải Giang sư thái trước.”
“Sở dĩ chuyện là như vậy, Giang sư đã bị nhốt lại, đám lưu manh cho đó là an toàn, lại đi náo loạn thì Vi lang quân mới có thể can thiệp vào.”
Từ Thanh Viên liếc hắn: “Vì sao ngài lại giúp Vi lang quân tìm ra vụ án, để rồi cho hắn phá án? Ngài đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?”
Giọng điệu của nàng có hơi trách móc, Phong Nhược đang đi theo sau cảm thấy thật kỳ quái.
Thế nhưng Yến Khuynh lại không cảm giác được điều đó, hắn chỉ nghiêm túc trả lời: “Vụ lưu manh đó là do dư nghiệt tiền triều làm loạn, quan trọng là phải bắt được dư nghiệt tiền triều, ai bắt được không phải là vấn đề.”
Từ Thanh Viên mờ mịt nghĩ, nhưng nếu nói như vậy, vậy công lao sẽ thuộc về người khác.
Mà hắn……
Yến Khuynh gật đầu với nàng: “Huống chi ta còn đang có việc khác phải giải quyết, thật sự không có thời gian thẩm vấn lưu manh.”
Việc khác của hắn, tất nhiên là giúp nàng tìm ra hung thủ.
Từ Thanh Viên cúi đầu, nàng không nói gì nữa.
Phong Nhược dựng thẳng lỗ tai:…… Hai cái người này, thực sự rất kỳ quái!
– –
Yến Khuynh và Từ Thanh Viên đứng trước ngôi mộ của Diệp Thi trong đêm mưa rả rích.
Lúc này Phong Nhược mới cầm xẻng đi về phía trước.
Từ Thanh Viên không hiểu lắm.
Yến Khuynh gật đầu với Phong Nhược: “Đào đi.”
Từ Thanh Viên giật mình, nàng túm lấy xẻng của Phong Nhược: “Luật pháp quy định nếu đào mộ người khác mà không được cho phép, nếu không tra ra được bằng chứng trọng tội, ngài phải chịu trách nhiệm và từ quan. Nếu lại có người nào lợi dụng điều này để vu cáo ngài, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng khó mà giữ được… Lang quân, ngài không thể đào mộ!”
Phong Nhược sững sờ nhìn chiếc xẻng trong tay: Đào mộ nghiêm trọng như vậy sao?
Yến Khuynh chậm rãi đưa tay kéo nàng lại: “Không sao. Nếu ta đoán không lầm thì thi thể Vệ Miểu ở ngay trong ngôi mộ này.”
Một giọng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến: “Nhỡ đâu như có sai lầm thì sao? Yến Thiếu Khanh ngài muốn từ quan, hay là định lấy tính mạng ra trả đây?”
Mưa trên núi ngày càng nặng hạt, sấm sét đánh ngang trời.
Trong đêm khuya mù mịt, khắp nơi là rừng rậm và những ngôi mộ của người chết. Giọng nói từ phía sau giống như tiếng ma quỷ thì thầm lọt vào tai người, mang theo mù mịt và ẩm ướt, trong không khí tràn ngập sương trắng lạnh lẽo ngột ngạt.
Từ Thanh Viên nhào vào trong lòng Yến Khuynh.
Phong Nhược:…..Đây là lần thứ hai, Từ Thanh Viên nhào vào lang quân nhà hắn, trông cũng quá là thuần thục đi.
Hết chương 19 ~