Hoắc tổng truy thê - Chương 358 Quả nhiên, Ôn Noãn đang ở đây.
Hai ngày trước khi Ôn Noãn xuất viện.
Hoắc Minh có một vụ kiện vào mười giờ sáng. Tám giờ anh cố ý dặn Hoắc Minh Châu trông nom Ôn Noãn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.
Hoắc Minh Châu gật đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu!”
Hoắc Minh lại nhìn thoáng qua Ôn Noãn.
Cô tựa vào đầu giường, lẳng lặng đọc một quyển sách, tinh thần đã đỡ hơn một chút, khuôn mặt cũng tròn hơn trước.
Biết rõ cô không thèm quan tâm, nhưng anh vẫn dịu dàng lên tiếng: “Trưa anh sẽ về ăn cơm với em!”
Cô đáp lại anh bằng sự im lặng.
Hoắc Minh chua xót cười, rồi ra khỏi phòng bệnh.
Thư ký Trương ở bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra, lập tức quan tâm hỏi han: “Ôn Noãn sao rồi?”
Hoắc Minh cầm lấy tài liệu, nói nhỏ: “Khá hơn một chút! Bác sĩ nói có thể xuất viện.”
Thư ký Trương an ủi vài câu.
…
Xuống đến tầng trệt, trước xe nhà lưu động màu đen chen chúc đông nghịt phóng viên, họ chen lấn giành nhau đưa micro về phía Hoắc Minh để phỏng vấn.
“Luật sư Hoắc, sau khi vợ anh xảy ra chuyện thì đây là lần đầu anh ra tòa.”
“Chuyện của vợ có ảnh hưởng đến sự phát huy của anh không?”
“Anh có nắm chắc là sẽ duy trì được thành tích bất bại không?”
…
Hoắc Minh không nói lời nào, ngồi vào ghế sau.
Thư ký Trương ngăn cản những phóng viên kia, nói vài câu khách sáo mới ngồi vào ghế sau, trong lòng mắng chửi đám phóng viên vô lương tâm kia: Thật quá thất đức!
Cô ấy lo lắng nhìn sếp, sợ hôm nay anh phát huy không tốt.
Hoắc Minh coi trọng danh dự đến mức nào, trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất!
Trái lại, Hoắc Minh cũng rất bình tĩnh!
Anh vô cảm bảo tài xế: “Lái xe!”
Lúc chín giờ, xe từ từ dừng lại trước cửa tòa án tối cao thành phố B, đương sự của anh đã sớm đợi ở đó, còn luật sư của phía bên kia cũng ở cách đó không xa, vẻ mặt đầy dã tâm.
Hoắc Minh vừa xuống xe, đã bị một bó hoa chặn lại.
Khuôn mặt Kiều An còn đẹp hơn cả hoa hồng, cô ta ngượng ngùng nhìn chăm chú người đàn ông này.
Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân, cô ta nghĩ Hoắc Minh mới là điều cô ta muốn.
Cô ta biết hôn nhân của anh đang bên bờ tan vỡ, cô ta chỉ cần dịu dàng săn sóc, rộng lượng hơn một chút thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở lại vòng tay của cô ta.
Kiều An chân thành nói: “Hoắc Minh, hi vọng hôm nay anh xuôi chèo mát mái!”
Hoắc Minh nhíu mày.
Lúc trước anh giúp cô ta kiện tụng, chẳng qua chỉ làm hết chức trách của mình thôi, cũng có lẽ còn muốn có một kết thúc.
Bây giờ Kiều An đang làm gì?
Kiều An xinh đẹp quyến rũ: “Khi anh thắng, chúng ta hãy cùng nhau khui sâm banh, em sẽ là của anh!”
Phóng viên xôn xao.
Đây là công khai tỏ tình à?
Hơn nữa cô Kiều này hình như là mối tình đầu của luật sư Hoắc, chẳng lẽ luật sư Hoắc sắp ly hôn, cô gái định mệnh là cô Kiều này ư?
Mọi người đều chờ Hoắc Minh đáp lại.
Hoắc Minh chỉ nói: “Tôi đã có vợ! Tôi không có ý định ngoại tình! Mong Cô Kiều hãy tự trọng!”
Anh nói xong, lập tức đi thẳng vào tòa án.
Kiều An tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, bó hoa kia cũng bị cô ta ném xuống đất.
Phóng viên đang cười nhạo cô ta.
Cô ta cố gắng duy trì nụ cười, không biết liêm sỉ nói: “Chúng tôi là người yêu từ thuở ấu thơ, không phải ai cũng có thể thay thế địa vị của tôi trong lòng anh ấy! Nếu như pháp luật là mạng sống thứ nhất của Hoắc Minh, vậy thì tôi là mạng sống thứ hai của anh ấy.”
Phóng viên nhanh chóng viết vào.
Tin tức này nhất định sẽ gây chấn động!
Thư ký Trương nhìn Kiều An rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cô đang thách thức sự kiên nhẫn của luật sư Hoắc.
Đúng mười giờ, phiên tòa bắt đầu.
Trình độ của Hoắc Minh vẫn như trước.
Mười một giờ, kết quả gần như đã được xác định.
Luật sư Hoắc duy trì được thành tích bất bại, ngày mai hình ảnh của anh sẽ được đăng trên các phương tiện truyền thông lớn.
Mười một giờ mười phút.
Đối phương yêu cầu tạm dừng phiên tòa, muốn đàm phán hòa giải với bên này.
Ngay khi thẩm phán tuyên bố, Hoắc Minh nhận được một cuộc điện thoại, là Hoắc Minh Châu gọi tới, Hoắc Minh Châu khóc không ngừng.
“Anh, không thấy chị dâu đâu hết! Em tìm khắp nơi cũng không thấy.”
“Em chỉ mới đi nhà vệ sinh có một chút, em không cố ý.”
“Anh ơi, có khi nào chị dâu xảy ra chuyện gì không?”
…
Hoắc Minh khẽ nói: “Anh sẽ lập tức trở lại!” Nói xong, anh cúp điện thoại.
Trước vô số ánh mắt, Hoắc Minh hơi đứng thẳng.
Anh nhìn vị thẩm phán đang bất mãn, khàn giọng nói: “Vợ tôi cần tôi, cho nên tôi… yêu cầu đương sự đổi luật sư!”
Thẩm phán ngây người.
Đương sự của anh cũng ngây người.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Vụ kiện này sắp sửa kết thúc, không quá nửa tiếng, như vậy Hoắc Minh sẽ duy trì được thành tích bất bại của mình, sẽ vẫn là huyền thoại của giới luật chính trị!
Giờ anh đang làm gì?
Khuôn mặt của Thẩm phán cũng mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Luật sư Hoắc, anh đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi tòa án sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề hai năm!”
Hoắc Minh đã đi ra ngoài.
Anh bỗng nhiên dừng bước, nói rất khẽ: “Không chỉ hai năm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi giới luật chính trị vĩnh viễn !”
Ngay khi anh vừa tuyên bố.
Phóng viên đều phát rồ lên!
Vụ án này vốn đã không còn quan trọng nữa, tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào quyết định của Hoắc Minh.
Diêm Vương của giới luật chính trị lại rời khỏi giới luật chính trị.
Hôm nay là cá tháng tư sao?
Sau lưng anh, Kiều An gần như nổi điên, Hoắc Minh biết mình đang làm gì không? Chỉ vì Ôn Noãn không thấy đâu, mà anh lại muốn rời khỏi giới luật chính trị?
Sao anh lại có thể như vậy!
Sao anh lại có thể sỉ nhục mình như vậy!
Hoắc Minh đi rất nhanh, thư ký Trương đi theo bên cạnh anh, thương tiếc mình phải học lại lần nữa.
Ra ngoài.
Phóng viên vây quanh xe, hoàn toàn không có cách nào khởi động.
Hoắc Minh vịn cửa xe, nhẹ giọng nói: “Vợ tôi mất tích, bây giờ tôi muốn đi tìm cô ấy! Trước đây tôi vẫn cảm thấy tòa án là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng bây giờ tôi mới biết, gia đình mới là điều tôi mong muốn nhất! Tôi rất yêu vợ mình!”
Anh nói xong, liền ngồi lên xe.
Những phóng viên kia từ từ tản ra, nhường ra một con đường…
Tất cả mọi người đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều giật mình bởi quyết định này!
Lúc Hoắc Minh rời đi, anh cho rằng mình sẽ không nỡ. Nhưng anh không có, bởi vì anh biết mình sắp đi tìm người quan trọng nhất trong cuộc đời…
Trong đêm đó, Ôn Noãn mất đi cơ hội trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu.
Ôn Noãn dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Hoắc Tây.
Anh cũng có thể từ bỏ thứ mà mình yêu quý, anh sẽ không bao giờ để cô phải đau khổ đối mặt mọi việc một mình nữa…
Sau lưng, Kiều An cuồng loạn thét chói tai.
Vô số ánh mắt nhìn cô ta, khinh bỉ cô ta…
Thì ra, người luật sư Hoắc thực sự yêu chính là vợ mình, mà cô Kiều này lại quấn quýt không buông, muốn phá hoại gia đình người khác…
Sau đó, không biết là người nào thao túng.
Rất nhiều ảnh chụp khiếm nhã của Kiều An bị lộ ra, từ một ngọc nữ ngây thơ, cô lập tức có một biệt danh mới, chỉ là đổi một chữ mà thôi.
…
Hoắc Minh rời khỏi giới luật chính trị, ở bên ngoài nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.
Anh chặn hết các cuộc phỏng vấn, bảo tài xế lái xe đến nghĩa trang nhà họ Hoắc.
Quả nhiên, Ôn Noãn đang ở đây.
Cô mặc quần áo bệnh nhân và đứng yên đó.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đi qua, Ôn Noãn dường như đoán được là anh, khẽ nói: “Hôm nay là ngày đầy tháng của Hoắc Tây.”