Hoắc tổng truy thê - Chương 357 Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Phía chân trời, ráng chiều lững lờ trôi.
Ánh chiều tà chiếu lên cành lá tạo thành những cái bóng sẫm màu, khiến mặt đất tăng thêm chút kì dị, như thể đang tiếc thương cho sự ra đi của một sinh mệnh nhỏ bé.
Khuôn mặt Ôn Noãn đẫm nước mắt, toàn thân như thể mất đi hồn phách.
Hoắc Tây, thực sự đi rồi sao?
Hoắc Tây, con cứ vậy mà đi rồi sao?
Con thế nào rồi, có sợ không…
Mẹ… Phải làm thế nào bây giờ?
Ôn Noãn ôm lấy nắm đất vẫn còn mới kia, gắng sức nhét vào lòng mình, toàn thân co lại thành một quả bóng, cho dù có cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy những khớp xương gầy guộc sau lưng cô.
“Tại sao… Tại sao không cho tôi gặp con bé lần cuối!”
Hoắc Minh vốn định ôm lấy cô nhưng những ngón tay thon dài lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung với một tư thế kỳ lạ.
Giọng anh khàn tới mức gần như không ra tiếng: “Dáng vẻ của đứa trẻ không đẹp, sợ em nhìn thấy rồi sẽ không thể quên được.”
Ôn Noãn nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Cô khẽ nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh thật tàn nhẫn! Con bé cũng là con của anh, anh cứ vậy mà đem con bé… Đem con bé…”
Ôn Noãn không nỡ nói ra từ này với Tiểu Hoắc Tây của cô.
Cô đặt nắm đất trong lòng mình vào một cái túi nhỏ.
Sau đó, cô bắt đầu bốc đất xung quanh đắp lên, trong đất có rất nhiều vụn sỏi đá nhỏ bén nhọn, rất nhanh đã khiến tay cô đầy vết xước, nhưng Ôn Noãn không quan tâm.
Cô chỉ máy móc làm những hành động này.
Hoắc Tây, mẹ đắp thêm chăn cho con, con có cảm thấy ấm áp hơn chút nào không?
Hoắc Tây, mẹ còn chưa kịp yêu thương con.
Hoắc Tây, trước khi con ra đời, mẹ đã tưởng tượng dáng vẻ của con vô số lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói lời chào với con.
Hoắc Tây, ngủ ngon chóng lớn nhé.
Mẹ luôn ở bên cạnh con…
Trời đất tang thương.
Tia sáng cuối cùng nơi cuối chân trời khép lại, bóng tối bao trùm mặt đất rộng lớn.
Hoắc Minh xoay người ôm lấy Ôn Noãn: “Về thôi!”
Nhưng vừa ôm cô vào lòng, anh liền phát hiện ra cô đã ngất đi, toàn thân nóng tới mức bất thường…
……
Phòng bệnh.
Ôn Noãn im lặng nằm đó, Hoắc Minh ngồi bên cạnh lau tay, lau người cho cô.
Anh nói chuyện bên tai cô, hy vọng có thể đánh thức cô dậy.
Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã bị kích thích quá mạnh, tiềm thức không thể chấp nhận nên mới liên tục ngủ say không tỉnh.
Bà Hoắc cùng Hoắc Minh Châu đã tới.
Hoắc Minh Châu không nhịn được bật khóc: “Anh, chị dâu có thể nào sẽ không tỉnh lại nữa không? Anh, anh vốn không nên lừa chị ấy như vậy… Hu hu… Chị ấy nhất định rất đau lòng!”
Bà Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.
Mặc dù bà và Chấn Đông đều biết cách làm của Hoắc Minh, thế nhưng trong lòng họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ có năm phần trăm cơ hội.
Bây giờ… Họ vẫn không thể nhìn thấy nó.
Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Minh quyết định.
Hoắc Minh nghe tiếng khóc của mẹ và em gái, anh nắm tay Ôn Noãn, hai mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không hối hận.”
Hoắc Minh Châu giật mình.
……
Ôn Noãn hôn mê bốn ngày.
Bốn ngày sau, cô tỉnh lại, phòng bệnh vô cùng im lặng, ánh sáng cũng mờ mờ.
Chắc đang là ban đêm.
Hoắc Minh ghé vào bên giường, khuôn mặt từng khiến cô phải rung động kia áp sát vào tay cô, lúc này trông có vẻ rất hốc hác và mệt mỏi.
Ôn Noãn im lặng chăm chú nhìn anh…
Hoắc Minh lập tức bừng tỉnh.
Anh nhấc mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đối diện với cô.
Hai người họ là vợ chồng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người đã vỡ nát từ lâu, thậm chí khi gặp nhau cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Không có Hoắc Tây, giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.
Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại: “Anh ra ngoài đi!”
Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”
Anh nói xong thì định đi múc cháo.
Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”
“Hoắc Minh, tôi không cần!”
“Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”
……
Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.
Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.
Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”
……
“Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”
“Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”
……
Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực mình, chỗ đó vậy mà lại bắt đầu căng sữa… Sau khi sinh Hoắc Tây cô chưa từng bị như vậy, bây giờ Hoắc Tây đi rồi, nơi này lại căng đầy sữa như vậy.
Mà chút cảm giác căng đau này đang từng phút từng giây nhắc nhở cô rằng mình đã từng có con.
Ôn Noãn bỗng nhiên bật khóc.
Cô ôm lấy chiếc chăn màu trắng mà khóc nức nở, những ngón tay thon dài siết chặt…
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh tựa đầu bên cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Ôn Noãn, về nhà với anh được không? Chúng ta không thể ở lại bệnh viện, còn ở bệnh viện em sẽ vĩnh viễn nhớ tới Hoắc Tây.”
Ôn Noãn hất tay anh ra.
Cô ôm chăn, im lặng đờ ra, ngẩn người.
Bác sĩ nói để cô có thể vượt qua được những chuyện này sẽ cần một thời gian rất dài, Hoắc Minh cần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh cô thật nhiều.
Hoắc Minh vẫn ở lại bệnh viện cùng Ôn Noãn, dù cô có không quan tâm tới anh, cho dù suốt mấy ngày liền có lẽ cô không thèm nói với anh chỉ một câu, nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh chỉ tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Thỉnh thoảng, giữa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, sẽ phải đi vắng hai ngày.
Ôn Noãn không biết anh đi đâu, cũng không quan tâm.
Quan hệ giữa hai người họ vì vậy mà rơi xuống tận điểm đóng băng, chung sống với nhau nửa tháng, sau này nhớ lại, Hoắc Minh vẫn cảm thấy đây có lẽ là nửa tháng đau lòng nhất trong cuộc đời anh.
Cô đang ở trước mặt, nhưng anh lại không thể nhìn thấy hy vọng.