Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Chương 1320 Tiếu Bạch to gan lớn mật.
Khương Lan Thính đang định xử lý công việc.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.
Khương Lan Thính đi tới cửa mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông với vẻ ngoài thanh tú, nhìn tuổi tác và khí chất thì đây hẳn là nam chính Tiếu Bạch của đoàn làm phim.
Ngay lúc Khương Lan Thính đánh giá Tiếu Bạch thì Tiếu Bạch cũng đang đánh giá Khương Lan Thính, trầm ổn và cao quý hơn anh ta tưởng tượng, toàn thân đều toát ra mùi vị tinh anh bức người, nhưng vì trên áo sơ mi cởi bỏ hai ba cúc nên lại có cảm giác làm chồng hơn.
Tóm lại, cả người anh từ trên xuống dưới đều không có mùi vị của trai bao.
Tiếu Bạch thấy rất khó chịu.
Anh ta lướt qua Khương Lan Thính, nhìn vào bên trong hỏi: “Hoắc Kiều đâu?”
Khương Lan Thính thu hồi ánh mắt.
Anh không trả lời ngay lập tức mà đi đến trước quầy bar trong phòng sinh hoạt, mở cửa tủ rượu ra, lấy ra một chai rượu vang đỏ và hai cái ly uống rượu.
Mấy đời nhà họ Khương vốn phú quý.
Hành động của Khương Lan Thính tất nhiên cũng vô cùng đẹp mắt.
Anh mở nút rượu, gạn rượu, xoay người thấy Tiếu Bạch còn đứng ở cửa, vì thế cười nhẹ: “Sao lại không tiến vào? Không tiến vào thì bàn kịch bản thế nào được?”
Tiếu Bạch không ngốc.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủn, anh ta đã nhận ra ở trên người Khương Lan Thính có một loại khí chất khác hẳn với anh ta… Loại này khí chất này gọi là không giàu cũng quý, sự tự tin này có liên quan trực tiếp với giới giải trí.
Tiếu Bạch vẫn lựa chọn đấu tranh.
Anh ta nghĩ dù người đàn ông trước mắt này có giàu có ra sao thì cũng không thể nhiều tiền hơn được bà chị già của anh ta được. Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta cũng trở nên kiên định, anh ta phải hất bay người kia ra trước, gõ núi chấn hổ.
Anh ta giả vờ bình tĩnh, lơ đãng đề cập về người nọ.
Càng về sau càng tựa như vô tình nhắc tới: “Việc làm ăn của cô ấy khá lớn, không biết anh Khương có giao dịch làm ăn gì với cô ấy không, nếu có… Vậy thì đúng là đã gặp được người quen!”
Anh ta muốn vừa công khai vừa ngấm ngầm đè đầu cưỡi cổ người kia.
Sao mà Khương Lan Thính lại nghe không hiểu chứ?
Anh thầm hồi tưởng lại trong lòng, trong vô số người từng hợp tác với nhà họ Khương, quả thật có một nữ giám đốc họ Tiền, hình như đã hơn bốn mươi, chưa từng nghĩ người đó lại có quan hệ họ hàng với vị nam diễn viên làn da trắng bệch ở trước mắt này.
Chẳng qua, Tiếu Bạch cũng quá vô liêm sỉ.
Có đại gia nuôi thì cứ để đại gia nuôi đi, còn đem ra để khoe khoang, có thể thấy được không có sau lưng không có chỗ dựa gì.
Lúc này rượu đã gạn xong.
Khương Lan Thính rót hai ly rượu vang đỏ, cầm một tay rồi đi tới, anh mời Tiếu Bạch ngồi xuống, bản thân thì ngồi ở phía đối diện, thoải mái tự nhiên mà nói: “Nếu nói như vậy, quả thật tôi có nghĩ tới! Đúng là có một vị như vậy, tuổi còn trẻ đã góa bụa, quả thật rất có năng lực.”
Tiếu Bạch không khỏi đắc ý.
Xem ra, chồng của Hoắc Kiều cũng phải nể mặt mũi của chị.
Khương Lan Thính cúi người nâng một ly rượu vang đỏ lên, nhẹ nhàng xoay tròn, đổi đề tài sang đoàn phim.
Tiếu Bạch to gan lớn mật.
Anh ta thật sự cho rằng người đàn ông trước mặt sẽ dâng hiến vợ của mình vì tài nguyên và phú quý, vì thế thái độ cũng trở nên tự cao, nói Hoắc Kiều không chịu phối hợp quay phim, thái độ kiêu ngạo.
Tiếu Bạch dõng dạc: “Tôi có thể nhịn nhưng đạo diễn không thể nhẫn, hiện tại toàn bộ đoàn làm phim của tôi đã phải dừng lại chỉ vì Hoắc Kiều tùy hứng, tổn thất này rất lớn, tôi nghĩ rằng không có ai có thể gánh vác được! Theo tôi thấy, phương pháp giải quyết duy nhất chính là để Hoắc Kiều xin lỗi đạo diễn, sau đó tiếp tục quay phim như bình thường… Đương nhiên, về phương diện nghiên cứu kịch bản và kỹ thuật diễn, tôi có thể chỉ đạo cho cô ấy một vài chỗ.”
Khương Lan Thính đặt ly rượu trong tay xuống.
Anh vốn là cháu đích tôn của nhà họ Khương, lại là CEO của Tập đoàn Khương Thị, quyền cao chức trọng, ít nhiều cũng có sức nặng…