Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Chương 1318 Chắc là một kẻ ăn bám rồi!
Nhưng bây giờ thì không nghe nổi.
Hoắc Kiều hơi nhíu mày, Khương Lan Thính dù muốn cũng phải nhịn, anh hôn cô, sau đó dịu dàng nói: “Anh dạy dỗ con! Em nằm nghỉ một lát, lúc nữa rồi ăn.”
Hoắc Kiều đứng lên theo.
Cô chỉnh lại quần áo, chải vuốt tóc dài rồi khẽ nói: “Anh cũng biết em chưa ăn gì, vậy mà còn bảo em làm.”
Cô cảm thấy, câu nói ba mươi như sói, bốn mươi như hổ rất thích hợp để hình dung anh.
Khương Lan Thính nhét áo sơ mi vào trong quần tây.
Trong nháy mắt, anh lại trở về nét nhã nhặn như cũ.
Anh nhìn khuôn mặt Hoắc Kiều vẫn còn ửng hồng, trong lòng dậy sóng.
Không liên quan đến dục vọng nam nữ mà là trìu mến.
Tiểu Khương Sanh lại khóc ré lên, âm thanh rung trời… Người làm bố như anh cuối cùng cũng thấy đau lòng, ôm cậu bé lên rồi dịu dàng dỗ dành, một tay ôm, một tay pha sữa bột.
Hoắc Kiều bước chân trần xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa.
Trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng nước chảy ào ào, cho nên cô không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Là Tiếu Bạch gọi tới.
Khương Lan Thính bắt máy…
Khương Lan Thính nhận điện thoại.
Đây là số điện thoại riêng của Hoắc Kiều, hầu như những người có thể liên lạc với Hoắc Kiều đều biết Khương Lan Thính, vì thế anh nói một cách rất tự nhiên: “Tôi là Khương Lan Thính.”
Ở bên kia điện thoại, Tiếu Bạch còn tưởng là mình nghe lầm.
Hoá ra là đàn ông!
Gia cảnh của Tiếu Bạch không được tốt, tuy bám vào một nữ tổng giám đốc nhưng cũng không quen thuộc đối với giới thượng lưu ở thành phố B, anh ta thật sự không biết cái tên Khương Lan Thính trong giới kinh doanh và giới giải trí là nước sông không phạm nước giếng, quả thật giống như cách nhau một dải ngân hà vậy.
Tiếu Bạch cũng không ngờ Khương Lan Thính này có xuất thân lớn thế.
Anh ta cảm thấy mình chỉ là một kẻ thua cuộc.
Cho nên đáng đời khi bị ngủ với vợ người ta.
Lời nói của Tiếu Bạch có chút dè dặt và đầy ẩn ý: “Anh là chồng của Hoắc Kiều phải không? Tôi là Tiếu Bạch, là nam chính trong bộ phim của Hoắc Kiều, là thế này, tôi nay tôi và Hoắc Kiều có hẹn sẽ nghiên cứu kịch bản với nhau, ngài Khương, chuyện này chắc sẽ không quấy rầy đến cuộc sống riêng tư của hai người chứ! Phải rồi, anh cũng đang ở trong khách sạn của đoàn làm phim phải không?”
Khương Lan Thính thoáng nhìn về phía phòng tắm.
Hoắc Kiều vẫn đang tắm.
Anh cầm điện thoại di động đi đến trước cửa sổ sát sàn, nhẹ nhàng cởi nút áo sơ mi, trong giọng nói có sự lạnh lùng khó thấy: “Tôi và Hoắc Kiều không ở khách sạn của đoàn làm phim! Tuy nhiên, tôi rất ngưỡng mộ tinh thần chuyên nghiệp của anh Tiếu, hay là thế này… Đến khách sạn tôi ở để nghiên cứu đi! Vậy cũng tiện hơn.”
Tiếu Bạch lập tức hiểu ra.
Hoắc Kiều nói chuyện của đoàn làm phim cho chồng cô nghe, chồng cô hiểu biết thực tế và biết đối nhân xử thế hơn cô, muốn dâng vợ của mình cho anh ta hưởng.
Tiếu Bạch cười khẩy, xem thường Khương Lan Thính.
Chắc là một kẻ ăn bám rồi!
Anh ta nói rất dè dặt: “Không biết hai người ở khách sạn nào?”
Khương Lan Thính cúi đầu nhìn xuống toàn thành phố, bình tĩnh nói: “Phòng Hilton Penthouse Suite.”
Phòng tổng thống Hilton?
Loại có giá ít nhất vài chục triệu một đêm sao?