Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Chương 1317 Khương Lan Thính vẫn chưa ngồi dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều chứa đầy ẩn ý.
Hoắc Kiều chưa chuẩn bị kỹ.
Đối với Khương Lan Thính mà nói thì lần làm tình này cũng tới bất ngờ nên không kịp chuẩn bị gì.
Nhưng dù sao anh cũng đang ở độ tuổi sung sức, lúc này anh đã có cảm giác, muốn kiềm chế cũng hơi đau khổ… Anh muốn tôn trọng Hoắc Kiều, nên cho dù anh không buông tay, nhưng cũng không tiến thêm bước nữa.
Nơi thân thể chạm nhau, lao nhanh như muôn nghìn binh mã…
Hoắc Kiều muốn nói chuyện, nhưng nụ hôn của Khương Lan Thính lại lần nữa rơi xuống, anh ngậm môi cô, nhẹ nhàng mút hôn, mặc dù mang theo dục vọng nhưng lại vô cùng dịu dàng…
Họ hôn nhau thật lâu.
Thời gian dần trôi qua, Hoắc Kiều nhẹ nhàng ôm cổ của anh, cô nghĩ, thay vì hai người đều khó chịu, chi bằng thoải mái làm một chút…
Phụ nữ có bằng lòng hay không, thực ra đàn ông hiểu rõ nhất.
Khương Lan Thính cúi đầu, nhìn cơ thể thơm tho mềm mại trong lòng, anh khẽ hỏi: “Em chắc không?”
Lúc này, anh vốn đang hỏi điều thừa.
Hoắc Kiều khẽ vuốt cổ anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh, giọng nói vô cùng gợi cảm: “Lát nữa con tỉnh bây giờ.”
“Vậy lát nữa, em nhỏ tiếng một chút.”
Khương Lan Thính rất dịu dàng nói.
Hoắc Kiều không để ý mấy lời này, cô nghĩ anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn mạnh được như thế sao?
Nhưng cô đã đánh giá thấp một người đàn ông ăn chay đã lâu, một khi bộc phát sẽ nguy hiểm chết người. Anh không chỉ ăn chay hai năm, mà huống chi hiện tại anh muốn ở bên cô, rất muốn có được cô…
Không lâu sau.
Khóe mắt Hoắc Kiều rơi lệ, bàn tay siết chặt lại, nhẹ nhàng đánh vào vai Khương Lan Thính.
Anh thật xấu xa!
Ít nhất thì cũng phải cởi quần áo ra chứ, gấp gáp như vậy, rốt cuộc anh nhịn bao lâu rồi?
Khốn kiếp, không biết nhẹ một chút.
Tuy hơi đau nhưng lại kích thích… Một lúc lâu sau, Hoắc Kiều ôm cổ anh, kìm lòng không đậu ghé sát bên tai gọi tên anh.
“Khương Lan Thính.”
“Khương Lan Thính…”
…
Người đàn ông tìm đôi môi đỏ của cô, ngậm lấy rồi hôn nhau say đắm.
Tiểu Khương Sanh tỉnh dậy, mở đôi mắt to trắng đen rõ ràng, nhìn bố và mẹ… Nhóc con nhìn một lúc lâu, thấy không ai để ý đến mình nên khóc nấc lên.
Khiến bố bất ngờ không kịp đề phòng!
Trong thoáng chốc, bầu không khí trở nên kỳ lạ…
Khuôn mặt đẹp của anh ướt đẫm mồ hôi, anh nhìn cô.
Hoắc Kiều quay mặt sang một bên, bắp chân khẽ nhúc nhích, đá anh một cái: “Khương Sanh tỉnh rồi.”
Khương Lan Thính vẫn chưa ngồi dậy.
Thậm chí anh còn liếm hôn cô, giọng nói khàn đặc: “Dỗ thằng bé ngủ xong, chúng ta tiếp tục…”
Hoắc Kiều không muốn, cô đói bụng!
Hơn nữa, làm bố mẹ, sao có thể phóng túng như vậy?
Cô đẩy anh đứng lên, nói qua loa đối phó: “Sau hẵng tính!”
Khương Lan Thính chịu đựng lâu như vậy, mới được ăn thịt một lần, làm sao nỡ nhả ra chứ, anh nhẹ nhàng lừa gạt: “Em cũng không thoải mái đúng không? Lát nữa vào phòng tắm anh giúp em làm một chút.”
Những lời nói người lớn này, trước đây cô cũng từng nghe nhiều.