Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL) - Chương 1342 Khương Lan Thính do dự mãi.
- Trang Chủ
- Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (Truyện FULL)
- Chương 1342 Khương Lan Thính do dự mãi.
Khương Lan Thính trở lại khách sạn.
Hoắc Kiều đã tắm xong, còn cố ý gọi cơm Tây cùng một chai rượu vang đỏ.
Cô đang đợi anh.
Cơm Tây đã được bày biện xong, rượu vang đỏ cũng đã được rót ra, Hoắc Kiều đang dựa vào sô pha xem kịch bản, chưa uống một ngụm nào…
Khương Lan Thính từ từ đóng cửa lại.
Anh đặt túi giấy và một bó hoa tươi ở bên người cô, cũng cúi người hôn cô một cái thật dịu dàng: “Quà do anh hai của em đưa, hoa mua trên đường trở về, thích không?”
Hoắc Kiều ôm hoa lên trước, ngửi nhẹ: “Thích!”
Sau đó cô lại mở túi giấy ra, không phải là châu báu trang sức quý giá gì mà là một khối Rubik phiên bản giới hạn, đã không còn sản xuất ra thị trường, Hoắc Doãn Tư lấy được rồi tặng cho Hoắc Kiều.
Hoắc Kiều cầm trong tay, yêu thích không nỡ buông ra.
Khương Lan Thính có hơi ghen tị, thế nhưng lúc này anh lại càng muốn nhìn dáng vẻ cô vui mừng.
Anh duỗi tay vuốt mấy sợi tóc của cô lên, lẩm bẩm: “Nếu em thích, lần sau anh giúp em sưu tập… Vừa lúc sau này cũng cần mua đồ chơi cho Khương Sanh.”
Cứ yêu chiều hai người cùng một lúc.
Hoắc Kiều không đồng ý cũng không từ chối, cô mặc áo tắm, đôi chân dài bắt chéo, trông vô cùng thoải mái, nhàn nhã.
Khương Lan Thính tháo cà vạt: “Anh tắm đã, rồi cùng nhau ăn cơm!”
Cô khẽ ừ, đưa cho anh một viên kẹo Thụy Sĩ.
Anh cúi đầu nhìn, mỉm cười rồi lột vỏ ra đặt vào trong miệng.
So sánh với những cặp vợ chồng khác, thật ra bọn họ vẫn không đủ nhiệt tình, nhưng như vậy đã là rất tốt rồi… Ở chung rất thoải mái, nước chảy mây trôi.
Anh tắm xong, thay một bộ đồ tương đối thoải mái.
Bọn họ cùng nhau ăn cơm Tây, cùng nhau uống một ít rượu vang đỏ, anh nói với Hoắc Kiều về chuyện công việc, Hoắc Kiều chia sẻ về bộ phim gần đây với anh…
Cho tới đêm khuya, anh khó tránh khỏi nổi lên ham muốn.
Nhưng Hoắc Kiều lại mệt nên ngủ rồi.
Cô gối đầu lên ngực anh, một bàn tay ôm lấy cái cổ ấm áp của anh, nửa mê nửa tỉnh: “Khương Lan Thính, em buồn ngủ quá, chúng ta ngủ trên sô pha được không? Chúng ta chưa từng ngủ trên sô pha đâu, rất thoải mái.”
Thật ra anh thấy không thoải mái.
Nhưng anh thấy cô thoải mái như vậy, anh không cử động nữa.
Anh còn giúp cô điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, nhẹ nhàng xoa nắn sau cổ cô. Bỗng nhiên anh nghĩ, có lẽ Hoắc Kiều cũng không thật sự thích làm việc, cô chỉ không thích ở trong nhà mãi, cứ đứng tại chỗ chờ anh.
Có lẽ, cô vẫn còn thích anh.
Nửa đêm, Khương Lan Thính nhận được một cuộc điện thoại.
Công ty có việc gấp, chuyện này bắt buộc anh phải trở về xử lý, thật ra ông Khương cũng được, nhưng dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, chuyện kia cần phải đi tới nơi khác, là một dự án phát triển, dân địa phương lật lọng, tạm thời vi phạm hợp đồng đòi thêm phí bồi thường, hơn nữa lại đưa ra con số trên trời.
Việc này đương nhiên không thể đồng ý.
Luật sư của Tập đoàn Khương Thị đã đến địa phương khởi tố thưa kiện, cuộc xung đột cũng tiến thêm một bước!
Khương Lan Thính do dự mãi.
Anh vẫn quyết định tự mình quay về thành phố B, tuy anh cũng luyến tiếc Hoắc Kiều, anh cũng muốn ở cạnh cô một tuần, anh cũng sợ cô thất vọng nhưng là đàn ông, trách nhiệm anh vẫn phải gánh, anh không thể ở đây theo đuổi vợ yêu, bố anh lại phải đối mặt với những người dân hèn cầm cuốc cầm xẻng đó.
Anh cúp điện thoại, cúi đầu lại thấy Hoắc Kiều đã tỉnh.
Cô nửa tỉnh nửa mê, nhìn anh có chút ngây thơ, giọng nói cũng mềm mại: “Công ty xảy ra chuyện hả?”
Khương Lan Thính không giấu giếm cô.