HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC - Chương 165 - Từ lúc nào
“Ta làm muội không vui?”
…***…
“Ta làm nàng không vui?”
Tay ta bất ngờ phím nhẹ tà áo, ngẩng mắt nhìn lên.
Chỉ một câu Khương Hựu Thạc vừa vu vơ bỗng khiến ta nhớ về cách mà phụ thân và ca ca từng dùng để dỗ dành ta khi ở nhà.
Đã rất lâu…
Từ lúc nào vậy nhỉ?
Ta ngây ra, trước mắt như thấy lại những hình ảnh trong thư phòng của phụ thân…
…***…
“Ta làm con không vui?”
Ta gật gật, mũi hít vào một hơi.
“Vậy thì giữ nó lại, nhưng không được ôm lên giường ngủ, con nhớ chưa!”
“Vâng ạ!”
Phụ thân xoa đầu ta một cái, cuối cùng cũng chấp thuận cho phép ta nuôi con thỏ con nhỏ xíu mà ca ca bẫy được trong rừng, con thỏ đó còn có cái mũi hồng hồng dễ thương lắm.
Đó là kết quả sau khi ta một lòng chiếm giữ cái ghế trong thư phòng của phụ thân cả ngày không buông, ta nhớ mình đã kích động tới mức không chịu ăn cơm trưa mà dành thời gian để chải lông cho nó.
Bây giờ nhớ lại mới thấy…
Thật là ấu trĩ!
Lại còn có…
Một mảnh kí ức nữa bay vụt qua…
Ta tóm lấy, theo luồng sáng bước vào cánh cửa.
“Ta làm muội không vui?”
Ca ca khom xuống hỏi ta rồi quay đầu đi, cúi người chui vào gầm bàn tìm kiếm mấy hạt trân châu ta đang cầm định xỏ vòng trường mệnh bị ca ca lỡ tay hất văng đi mất.
Nhưng ca ca mãi cũng không tìm thấy, cuối cùng đành phải cõng ta đi mua một hộp ngọc ngũ sắc thật lớn, ta mới quên số trân châu bị mất kia và nín khóc.
Đến tận bây giờ, ta không nhầm thì hộp ngọc ngũ sắc ca ca mua cho vẫn còn trong tủ chưa dùng hết…
Chỉ là… ta không ngờ…
Không ngờ Khương Hựu Thạc lại là người thứ ba trên đời nói ra câu này với ta, bằng một giọng điệu y hệt!
Không hề sai lệch dù chỉ là một chút nhỏ nhất.
Ta chớp mắt.
Mũi cay cay.
Ta nhận ra, ta đã lâu rồi không nghe ai nói với ta một câu giống với phụ thân và ca ca ta đến như thế.
Ta…
Ta thực sự…
Ta thực sự thấy nhớ nhà mình…
Nhớ thư phòng chứa đầy sách rộng rãi, nhớ mùi thuốc đậm đặc của gian nhà dạy y thuật mà mỗi khi ta đi ngang qua đều cố bước nhanh hơn, nhớ cả mấy chục chậu địa lan mà phụ thân xếp gọn trong vườn nhỏ cho ta ngắm thỏa thích…
Bất giác ta mím chặt môi.
Nước trong hốc mắt đột nhiên chảy xuống thành một dòng nóng hổi.
…***…
“Ta làm nàng không vui?”
Thấy má mình ươn ướt, ta giơ tay quệt đi, nói nhỏ xíu trong miệng.
“Không có.”
“Vậy sao nàng lại khóc?”. Khương Hựu Thạc đã đứng dậy, nghiêng đầu thấp xuống hỏi.
Chẳng hiểu sao…
Ta vốn đang cố nén, nghe hắn nhắc tới một chữ thế là tự nhiên không kìm lòng được nữa, đứng đó khóc tu tu chẳng thèm để ý gì tới mặt mũi của mình.
Ta quệt nước mắt liên tục, hai vai run run, nghẹn ngào.
Khương Hựu Thạc mang vẻ mặt cực kì hoảng loạn, hắn không biết nên làm gì, đành luôn miệng hỏi lung tung.
“Đừng khóc, nàng… nàng không khỏe sao?
Hay… hay vừa nãy ta làm nàng đau chỗ nào?
Nàng trước tiên đừng khóc, đừng khóc… ta nhận, tất cả lỗi phải ta đều nhận hết! Được không?”
Ta lắc đầu nguầy nguậy nhưng vẫn không nói nổi thành lời, trái lại làm Khương Hựu Thạc càng lúc càng thêm quýnh quáng.
“Nàng… nàng khó chịu chỗ nào sao?”
Ta nhớ phụ thân mẫu thân, nhớ tới ca ca thì càng tức tưởi, lồng ngực thở hơi có hơi không.
Riêng Khương Hựu Thạc sợ hắn đã làm gì khiến ta giận, mặt mày lấm lét tay chân cũng luống cuống lên hết.
Cuối cùng, hắn nghĩ tới lui, lại cẩn thận ôm lấy ta như cũ. Hắn tay vỗ nhè nhẹ lưng ta, còn lặp đi lặp lại mấy câu như sợ ta mải khóc sẽ không kịp nghe.
“Ta ở đây, ta ở đây! Không sao, không sao mà! Không cần nhịn, không cần a!”
Ta mím môi, nước mắt nước mũi chảy không ngừng, tèm lem dính cả vào trước áo hắn nhoe nhoét ướt một mảng trông không ổn chút nào. Phấn trang điểm theo nước mắt cũng nhòe đi, tạo thành một vệt màu sáng.
Ta xấu hổ nhận ra.
Đưa tay vội phủi phần ở dưới vai áo hắn một chút.
Khương Hựu Thạc nhìn thấy nhưng hắn không có cười, còn nói.
“Không sao, không bẩn đâu, nàng không cần lau nữa!”
Ta lắc đầu, cắn răng ngập ngừng một chữ.
“Phấn…”
“Hả? À… ta xem xem…”. Khương Hựu Thạc cúi mặt xuống, ngó một vòng quanh mặt ta từ trán tới cằm rồi tiếp.
“Ta thấy chỉ trôi đi có một chút thôi, giờ nàng trông vẫn rất đẹp!!”
Ta không nhịn được phì cười một cách ngớ ngẩn, dụi mắt xong thì lại phủi bớt vết phấn trên áo hắn.
“Huynh… huynh nói nhảm gì vậy?”
“Vẫn đẹp thật mà!”
Ta nghe thấy mà tai ngại muốn chết, mắt giật liên hồi quay mặt đi bảo với hắn.
“Còn nói vậy nữa… ta đi…”
“Chờ đã, ta không nói, ta không nói!”
Khương Hựu Thạc gọi với theo rồi bước lên ngang hàng, đi cùng ta trên đường về tiểu viện. Ta cũng không đuổi hắn, bận rộn cầm khăn chấm nước mắt còn đọng ở mi dưới.
Hình như bọng mắt bị sưng rồi, ta đụng vào thấy hơi đau.
“Tốt rồi, nàng không khóc nữa!”
Ta gật đầu, chậm chạp bỏ tay vào tay áo tránh gió, ngẩng mắt nhìn qua Khương Hựu Thạc kế bên, phát hiện hắn cũng nhìn lại mình, mắt không chớp lấy một cái.
“Đã khỏi lúc nào?”. Ta quay người đi, miệng mở lời bước tiếp.
“Sáng… sáng nay!”
“Ừm…”
Thì ra từ sáng đã khỏi rồi, nhưng hắn vẫn lừa ta suốt một ngày.
Vì sao chứ?
Ta bấm bấm lòng bàn tay, mày nhíu lại một lần.
“Nàng… còn giận ta không?”. Khương Hựu Thạc giọng lo lo hỏi.
Ta nhìn xuống đất, đầu lắc lắc, cố tình bỏ đi trước mấy bước, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Không tin được là hắn ở sau lưng lại cất tiếng.
“Ta… ta muốn ở bên nàng!”
Chân ta đang đi thì cả người lập tức sượng lại, hai lỗ tai trở nên lùng bùng như có con gì làm tổ trong đó.
Muốn…
Ở bên?
Nói… nói gì vậy chứ!
Ta cho rằng mình nghe nhầm tiếng gió, định tiếp tục đi thì Khương Hựu Thạc chạy vụt lên, chỉ cách chân ta một bước dài, gọi tên.
“Tẫn Linh!”
“Hả…”. Ta rụt rè mãi, quyết định đáp lại.
Phía sau lưng truyền tới một người lắp bắp không rõ tiếng.
“Ta… nếu ta nói… ta nói… ta… thật lòng… thật lòng ta thích nàng, nàng… nàng sẽ… sẽ không ghét ta chứ?”
Th… thích??!
Ta mở to mắt đứng ngây ra như trời trồng, tim đập mạnh dữ dội theo từng lời người kia nói.
Tên này…
Hắn dám… thích…
“Ta thích nàng, dù nàng thế nào ta cũng thích!
Khi nàng cười, ta luôn thích lén lút nhìn nàng nhiều hơn mấy cái, nàng dù khóc ta cũng thấy thích, khi nàng đắc ý, nàng tức giận, tất cả ta đều thích!
Ta muốn nàng biết, ta thích nàng không phải vì giữa chúng ta còn có hôn ước.
Tẫn Linh, ta thích nàng từ lâu rồi!”
Ta đứng đó nổi da gà, có chút ý định bỏ chạy nhưng giọng nói ủ dột của hắn đã kéo ta lại.
“Nàng không biết,
Mỗi lần thấy nàng, ta đều run lẩy bẩy không dám bắt chuyện, vì thế nàng mãi cũng không để ý đến ta,
Từ nhỏ tới giờ, duy chỉ có một lần nàng liếc ta nhiều hơn một khắc, nàng còn nhớ không?”
Ta nhăn mặt.
Liếc hắn nhiều hơn một khắc?
Ta làm thế lúc nào hả?
Rõ ràng là không hề có.
“Vì ta thích nàng nên ta mới ngu ngốc giả bệnh, muốn nàng chăm sóc ta một lần,
Nàng… nàng đừng bỏ đi, nàng tha lỗi cho ta lần cuối cùng này, có được không?”
Dứt lời, phía sau liền im lặng, không lâu thì một tiếng bịch lớn truyền tới.
Ta quay đầu cả kinh.
Trong mắt là Khương Hựu Thạc đang quỳ gối dưới nền gạch!