HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC - Chương 164 - Nhớ nhà
Ta bực bội nghiêng mặt sang hướng khác nói nhát gừng, định đi tiếp thì hắn lại xoay người tới ngay trước tầm mắt, giang hờ hai tay đứng thẳng lưng.
“Tẫn Linh, ta xin lỗi, là ta sai rồi! Ta không nên gạt… nàng!”
“Nàng nàng nàng…
Nàng cái gì mà nàng chứ, có phải đang say rượu đâu mà lảm nhảm hả!
Tránh đường đi!”. Ta phát cáu không kiểm soát.
Bây giờ thứ ta không muốn thấy nhất không phải là canh sườn bò mà chính là khuôn mặt gợi đòn của tên khốn này.
Ta thà một tuần liên tục gặp sáu nồi canh Cẩn Y nấu còn tốt hơn gặp hắn chỉ một khắc.
Đồ lừa đảo!
“Tẫn Linh, ta không có say, ta là… ta là luôn muốn gọi nàng như vậy!”
Khương Hựu Thạc thú nhận xong liền chậm rãi thả hai tay thẳng xuống, không chịu khuất phục mà lần nữa bước lên khiến ta cảm thấy vô cùng bực mình.
“Gọi cái gì mà gọi, ta đã cho phép huynh gọi thế lúc nào hả?”
Hắn ngẩng ra, khựng lại ngay lập tức.
“Ch…chưa…”
“Mau biến ra chỗ khác!”
Ta nói xong, thuận tay vung luôn cái lò sưởi nhỏ vào người Khương Hựu Thạc.
Bịch
Lâu lắm rồi ta chưa ném đồ đạc lung tung như thế nhưng lực tay vẫn không đến nỗi tồi.
Cái sưởi bay thẳng tới phần bụng tên kia một cú khá mạnh, ta còn đang hối hận vì đã không cố gắng ném mạnh hơn chút nữa.
Cho trúng chết hắn luôn!
Ta trừng mắt quay mặt đi.
Bên kia Khương Hựu Thạc vậy mà không thèm tránh, hắn giữ chân đứng nguyên tại chỗ chờ cái sưởi ném trúng mình, sau đó cụp mắt nhìn dưới đất, tự dùng cánh tay tự xoa chỗ ê ẩm.
Đáng đời ngươi!
Ta chưa hả giận chỉ vì vừa ném đi một cái sưởi, đứng đó phòng hắn như kẻ địch, bắt đầu thấy hắn vô cùng…
Rất đỗi…
Cực kỳ đáng ghét!
Còn Khương Hựu Thạc phía đối diện lặng lẽ cúi xuống, nhanh chóng nhặt cái sưởi lên, lau qua tay áo sao cho sạch sẽ, rồi đi tới chầm chậm đặt cái sưởi vào tay ta.
Ủ ấm.
“Nàng cầm đi, kẻo bị lạnh!”
“Ta không cần!”
Ta nhìn cái sưởi trên tay, nhăn nhó lần nữa ném nó xuống đất.
Choang
Cái nắp lò sưởi nhỏ rơi ra ngoài, vụn than bên trong theo đó bắn tung tóe khắp dưới chân ta, nó liền triệt để bị hỏng.
Giờ hắn dù có muốn cũng không thể nhặt lên dùng tiếp được nữa!
Ta trước giờ luôn không cầm lại món đồ nào mà mình chính tay vứt đi, đã thấy bẩn thì sẽ dứt khoát bỏ hẳn.
Dưới màn đêm yên ắng, hai bóng người đứng đó cho gió lướt qua, thổi những mảnh vụn than bay đi, bay đi dần.
Khương Hựu Thạc nhìn ta đang chau mày không nói gì, mặc nhiên hiểu rõ là ta sẽ không dễ dàng tha thứ.
Vì thế…
Hắn tiến lên nhiều hơn mấy bước.
Khi mắt thấy sắp lại gần ta thì hắn mới nhấc cái vạt áo xanh thẫm phía trước lên một chút, rồi khuỵu gối ngồi xuống đất.
“Ngươi…”. Ta bỏ dở câu nói.
Không ngờ tới việc Khương Hựu Thạc bất chợt giương tay, còn phủi đi mớ vụn than đen thui bám trên mũi giày thêu hoa lan của ta, không ngẩng đầu thấp giọng thêm một câu.
“Tẫn Linh, ta biết sai rồi, nàng nghe ta giải thích có được không?”
“Giải thích? Muốn giải thích… hay là lại giảo biện?”
Ta hừ mũi, khoanh tay giấu đi cho đỡ lạnh rồi rút nhanh chân về, lùi ra sau tránh khỏi hắn hai bước. Mất cái sưởi, ngay lập tức tay cảm thấy lạnh cóng.
“Huynh quên rồi, đây không phải lần đầu tiên! Còn nhớ hôm ở Vọng Thư Các chứ?”
Ta nhớ rõ.
Tên khốn kiếp này lén trốn đi, bỏ lại ta đứng đó một mình trên cái tầng tối mù sợ muốn khóc.
“Ta…”
“Huynh luôn nói dối!”. Ta chặn miệng hắn.
Đáng lẽ ta nên sớm đá cái tên điên này ra khỏi đời mình từ lâu rồi mới phải, mềm lòng thương tiếc hắn làm chi chỉ tổ thêm uổng phí!
“Ta…”
“Không cần nói đâu!
Ta nóng tính, càng không thích bị ai lừa gạt. Ám vệ của ta đánh không lại huynh, huynh không cần lo ta trả thù.
Đừng đi theo ta nữa.”
“Tẫn Linh!”
“Cũng đừng gọi ta thêm lần nào nữa!”
Ta hậm hực bỏ đi, cơn tức lớn từng này biết tới chừng nào mới vơi bớt.
Cũng tại tên khốn kiếp này mà ta lại nóng giận, lại vừa nhức đầu, còn thấy trong lồng ngực nhói nhói.
Còn lạnh nữa!
Tay ta lạnh cả rồi!
Lạnh đến phát run.
Vì lạnh nên bước chân cũng trở nên vội vàng để sớm về tiểu viện, nhưng dự định nhanh chóng chui vào chăn bông ấm áp liền bị dập tắt.
Ta cảm nhận được bàn tay trái mình vừa bị ai đó giật ngược.
“…”
Trong lúc ta giật mình không kịp kêu tiếng nào, mặt rất nhanh đã úp thẳng vào một thứ có màu xanh thẫm với mùi đàn hương thanh thanh.
Ta biết đó là gì.
Chớp mắt… hắn đã… ôm được ta.
Khương Hựu Thạc kéo ta quay đầu lại, lớn mật ôm chầm luôn cả người. Một tay vòng qua cách eo ta một khoảng không xa, cánh tay còn lại hắn còn dám choàng quanh vai ta như không cho ta đường nào thoát thân.
Ta tức điên đẩy hắn ra.
“Tên khốn kiếp!”
“Đừng nóng giận!”. Hắn chớp mắt nhìn ta chăm chú.
“Buông… buông… bỏ ta ra! Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi!”
Ta vùng vẫy dùng nắm tay đẩy hắn trong vô vọng, tên khốn này quyết không chịu buông, hẳn là đang cố ý chiếm thêm tiện nghi của ta.
“Nàng mắng ta, đánh ta bao nhiêu cũng được, gọi người tới đánh ta cũng được, ta sẽ không tránh đâu.
Nhưng Tẫn Linh, nàng đừng không để ý đến ta nữa…”
Nghe tiếng hắn sát ngay bên tai và khoảng cách đứng ngày một thu hẹp, ta càng có cảm giác mình đang căng thẳng, hai má nóng ran.
Ta đỏ mặt.
Lần đầu tiên trong đời…
Lần đầu tiên trong đời ta hiểu cái cảm giác của kẻ sắp bị siết và quá trình chuẩn bị ngạt đến chết!
Ta đấm vào lưng hắn mấy cái nhưng lại giống dùng một rổ đầy trứng gà chọi lên đá tảng.
Hắn chẳng hề hấn gì.
“Đồ khốn… kiếp này, ngươi… ngươi làm ta ngạt… thở…”
Ta gào lên, ho không ra hơi, hai tay không xô đẩy hắn nữa, tập trung ngước mũi khỏi người hắn nhằm tìm chút không khí.
“Sao?”
Hắn nghe xong đã chịu buông tay ra, ta lập tức chớp cơ hội lùi lại, vừa thở vội vừa chỉ tay thẳng vào mặt hắn mà chửi.
“Tên chết bầm này, ngươi muốn giết người hả?”
“Xin lỗi, vậy…”
“Không được vậy!”
Ta còn đang ráng thở cho đều thì hắn lại lần nữa sấn tới.
“Vậy ta ôm nhẹ một chút, thế này…”
Kết thúc câu hỏi lửng kia, Khương Hựu Thạc đưa ra hai cánh tay, như cũ chạm tới lưng của ta mà không biết ngại.
“Được không?”
Hắn cứ thế thong thả kéo ta rơi vào lòng.
Tim ta đập mạnh một nhịp, cả người đều đơ ra, tự nhiên chưa gì đã mất hết sạch cỗ uy lực vốn có.
Hắn… định làm gì?
“Không dám nhìn ta sao?”
“Hả…”. Ta theo phản xạ bất ngờ đáp bừa, mắt chằm chằm vào một chi tiết hoa văn nằm chìm trên nền vải màu xanh thẫm, hai bàn tay cũng do dự nắm lại thành nắm.
Hắn cúi đầu xuống gần hơn, hình như là sát đỉnh đầu ta rồi chậm rãi giải thích.
“Không phải ta cố ý gạt nàng…”
“…”
“Ta chỉ sợ nàng biết ta khỏi rồi thì nàng không đến thăm ta nữa…”
“…”
“Ta sẽ buồn lắm…”
“…”
Ta suốt buổi không nói nổi một câu, trầm mặc nhìn xuống đất bên phải và đứng im trong vòng tay Khương Hựu Thạc không dám nhúc nhích.
Cho tới khi ta thấy khuôn mặt hắn ở dưới đất.
Cơn nổi da gà giúp ta trấn tĩnh lại.
Khương Hựu Thạc nói mãi nhưng ta không trả lời, hắn sợ ta giận nên bỏ ta ra, ngồi vội xuống đất ngước đầu lo lắng nhìn lên.
“Tẫn Linh, làm sao vậy?”
Ta nhìn hắn một hồi, lắc đầu, với tay ý bảo hắn đứng dậy.
“Không… không sao…”
“Ta làm nàng không vui?”