Hoa Và Trời - Tác giả: Trúc Duyên - Chương 9: Lời báo sắp có bão giông
– Hai cô cậu đi về hướng ngã tư đằng trước vài trăm ki lô mét nữa sẽ có bến xe buýt ở đó chắc có chuyến về thành phố đó hai cô cậu đến đó xem sao.
Thiên Khôi cười nói:
– Dạ tụi con cảm ơn ông đã giúp tui con nhiều như vậy.
Ông lão cười nói:
– Không có gì đâu vậy tôi về nhé chúc hai vợ chồng về an toàn nhé.
Nói xong ông lão cười rồi chạy xe đi để lại Hương và Thiên Khôi ngại ngùng nhìn nhau đỏ mặt Hương bối rối cười nói:
– Ha ha ha ông nói đùa vui ghê ha.
Thiên Khôi gật đầu cười ngại, một lúc sau cả hai đến nơi mà ông lão đã nói quả thật nơi đó có chuyến xe về thành phố cả hai cùng nhau ngồi đợi chuyến xe để chở về, bầu không khí im ắng ngượng ngùng bao trùm cả hai bổng một tiếng kêu phá vỡ đi tất cả * ột ột * là tiếng phát ra từ bụng của Hương cô e ngại ôm bụng mình lại Thiên Khôi nghe thấy anh quay mặt đi thầm mỉm cười Thiên Khôi đứng dậy nhìn đồng hồ nói với Hương:
– Hừm.. chắc còn lâu lắm xe mới đến tôi đi lại đằng kia một lát rồi quay lại cô đợi tôi một chút nhé.
Vài phút sau Thiên Khôi quay lại với túi đồ cầm trên tay anh nhẹ nhàng lấy ra và đưa cho Hương một cái bánh anh nói:
– Gần đây không có bán gì ăn cả chỉ có một tiệm tạp hóa nhỏ nên tôi chỉ có thể mua vài cái bánh cũng không biết cô thích loại nào nên tôi lấy mỏi thứ một ít.
Thiên Khôi lần lượt lấy từng cái bánh trong túi ra đưa cho Hương cuối cùng anh đưa cho Hương một bịch sữa và một chai nước suốt Thiên Khôi nói:
– Nếu cô không thích bánh thì có thể uống một ít sữa để cầm bụng nhé khi đến thành phố tôi sẽ đưa cô đi ăn món ngon hơn.
– Tôi thật sự xin lỗi gì sự cố này.
Hương nhìn túi bánh đầy ấp trên tay mình rồi nhìn sang chàng trai đang ngồi cạnh cô:
– Không phải lỗi của anh đâu nên anh đừng thấy có lỗi thật sự tôi rất vui gì hôm nay nhờ có anh mà tôi cảm thấy như mình đang thật sự sống vậy cảm ơn anh gì mọi thứ.
Hương mỉm cười đưa cho Thiên Khôi vài cái bánh cô nói:
– Anh ăn cùng tôi nhé chắc anh cũng đói rồi.
Thiên Khôi bắt đầu thả lỏng cơ mặt anh nở một nụ cười ấm áp nhìn Hương từng ánh mắt và cả lời nói của cô anh Không hiểu sao chúng lại khiến tim mình đập mạnh kể từ khi lần đầu gặp gỡ đôi khi chỉ đơn giản là lời chào hỏi hay là những ánh nhìn thoáng qua cũng đủ làm tìm anh loạn nhịp vào giây phút cả hai chạm mắt nhau anh không tự chủ mà thốt lên lời:
– Hương, tôi thích cô.
Hương ngạc nhiên mở to mắt nhìn Thiên Khôi đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của cô reo lên * reng reng reng * Hương lúng túng bắt người gọi cho cô vào lúc đó là Phong Phong trầm giọng nghiêm túc nói với Hương:
– Tìm được rồi.. ba của cô!
Hương hối hả lập tức đáp:
– Sao.. anh nói vậy là sao? Tìm được rồi ư giờ ông ấy đang ở đâu.
Phong nói:
– Ông ấy đang ở cùng tôi cô đến đây đi tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.
Cuộc gọi kết thúc một tin nhắn được gửi đến Hương nôn nóng nhìn ngó xung Thiên Khôi thấy vậy anh đến gần hỏi cô:
– Có chuyện gì vậy?
Chuyến xe vừa chạy đến Hương vội kéo tay Thiên Khôi chạy lên xe cô cúi mặt xuống hit thở sâu dần dần lấy lại bình tĩnh nói với Thiên Khôi:
– Tôi xin lỗi lúc nảy chắc làm anh hoảng lắm thật ra ba tôi cờ bạc rồi bỏ nhà đi lúc nảy tôi vừa nhận được cuộc gọi báo là tìm được ba tôi rồi nên tôi mới như vậy tôi xin lỗi anh nhé.
Thiên Khôi nói:
– Tôi không sao đâu chắc giờ cô gấp lắm.
Hương mĩm cười nói:
– Trể một chút chắc không sao đâu ông ấy không chốn khỏi nơi đó được đâu.
Thiên Khôi bật cười nói:
– Vậy sao.. hừm thật sự mà nói tôi vẫm chưa thật sự biết nhiều về cô tôi mong là cô không phiền nếu tôi tìm hiểu về cô nhiều hơn.
Hương cười đáp:
– Tôi e là anh sẽ thấy buồn chán khi biết nhiều về tôi mất.
Thiên Khôi nhìn Hương nhẹ nhàng nói:
– Sẽ không đâu cô đừng lo về vấn đề đó.
Giữa màn đêm chợt tối trên chiếc xe vắng khách Hương cảm nhận được tình cảm của người ngồi cạnh mình qua từng hành động và ánh mắt cô âm thầm hy vọng rằng khoảng khắc này có thể chậm lại một chút nữa không để trái tim cô có thể được sưởi ấm thêm một lúc nữa và sau đó dù có bao nhiêu bảo tố lạnh giá kéo đến cô cũng không e ngại mà đối đầu với nó chỉ một chút nữa thôi để con tim được lấp đầy ấm áp.