Hoa Và Trời - Tác giả: Trúc Duyên - Chương 8: Trước cơn giông bão
– Alo Có chuyện gì thế!
Đầu dây bên kia chẳng ai khác Mà là Hùng bạn thân của anh Hùng nói:
– Sao nghe giọng mày là gì Có gì à.
Thiên Khôi trả lời:
– Có gì đâu mà mày gọi tao làm gì thế?
Hùng trả:
– Mày quên hôm nay tao trả xe cho mày à mà xe tao ghé vào tiệm rửa rồi đảm bảo sạch sẽ bóng loáng.
Thiên Khôi đáp lại bằng giọng nghi ngờ:
– Sao tao nghi mày quá.
Hùng vui vẻ nói:
– Yên tâm Cứ tin ở tao mà mày nói hôm nay mày đi đâu tao quên rồi.
Thiên Khôi trả lời:
– Ừa thì tao có concept chụp hình sắp tới nên dự tính đến đó tham khảo xem sao.
Hùng thắc mắc hỏi:
– Đến đó là đến đâu Có cần tao đi cùng không?
Thiên Khôi thắng thừng từ chối:
– Thôi khỏi tao đi với đồng nghiệp rồi vậy thôi tắt máy đây sắp trễ giờ hẹn rồi.
Dứt lời Thiên Khôi tắt máy Hùng tỏ vẻ nghi ngờ nói thầm:
– Thằng này Có gì lạ nhỉ đi với đồng nghiệp à Ai vậy nhỉ Sao nghi ngờ quá ta.
Không Lâu sao Hùng lái xe đến nhà Thiên Khôi giao lại cho Thiên Khôi chìa khóa Hùng nhìn Thiên Khôi với ánh mắt dò Thám rồi cười nói:
– Khai thật đi mày đi với ai mà ăn diện cỡ này mà còn chối.
Thiên Khôi lắp bấp cười nói:
– Ha ha ha bình thường Tao cũng vậy mà.. ờ thôi bà đi đây trễ rồi.
Thiên Khôi chạy vọt vào xe nói vọng ra:
– Mày về cẩn thận.
Ở trước con hẻm nhỏ của khu B Hương đang đứng chờ Thiên Khôi đến. Cách đó vài ngày Thiên Khôi có hẹn cô đi cùng anh vào ngày nghỉ sau 2 ngày suy nghĩ cuối cùng cô cũng quyết định đi cùng anh và thế là cuộc hẹn hôm nay diễn ra như đã nói.
Một chiếc xe ô tô màu đen đừng lại trước mặt của Hương cô cảnh giác nhìn chiếc xe thì Thiên Khôi bước xuống xe anh nhìn cô cười rồi đi sang cửa ghế phụ lái anh mở cửa xe rồi nói với Hương:
– Cô vào xe đi.
Hương nhìn Thiên Khôi e dè vào trong cô im lặng nhìn ngó trong xe bầu không khí nặng nề bắt đầu bao lấy cô Hương cảm thấy có chút ngộp ngạt đến khó thở Thiên Khôi nhìn Hương cứ mãi thẫn thờ nhìn về phía trước anh nói với cô:
– Không khí có chút không thoải mái đúng không để tôi hạ kính xe cho cô nhé.
Hương cười ngại nói:
– Không, không phải đâu gì đây là lần đầu tôi ngồi xe lâu nên như vậy thôi.
Thiên Khôi cười nói:
– Vậy sao.. nhưng mà tôi thấy khó chịu quá chắc tôi hạ kính xe xuống một ít cô thấy ổn không.
Hương gật đầu nhẹ nói:
– Nếu anh nói vậy thì anh hạ đi ạ.
Thiên Khôi cười chỉnh kính xe từ từ hạ xuống gió từ bên ngoài ào ạt tiếng vào trong xe Hương đón nhận cơn gió đó cảm giác khó chịu kia cũng được bay đi mất cô mĩm cười nhìn khung cảnh bên ngoài Thiên Khôi thấy cô vui vẻ bất giác anh cũng chời cười theo cô.
Sau một chuyến đi dài hai người cũng đến nơi Thiên Khôi đưa cô đến một vùng quê cách thành phố vài giờ chạy xe Hương tâm trạng vui vẻ phấn khởi nhìn mọi thứ xung quanh hai người họ đi đến những nơi nổi tiếng của khu làng tham quan và chụp ảnh người dân trong làng đón tiếp họ rất nhiết tình và nồng hậu Hương cứ thế mà cười suốt trong chuyến đi. Hai người ngồi xuống dừng chân dưới bóng mát của tán cây Hương nói với Thiên Khôi:
– Thật khó để mang theo bên mình những muộn phiền và tâm sự đến đây gì những làng gió mát và khung cảnh yên bình ở ngôi làng này đã dỗ dành trái tim tôi rất nhiều, cảm ơn anh đã đưa tôi đến nơi tuyệt vời như nơi này.
Thiên Khôi nhẹ nhàng trả lời Hương:
– Thật may gì cô thích nơi này tôi đã đắn đo rất nhiều về việc đến đây thấy cô vui như vậy tôi nhẹ nhỏm hẳn.
Hai Ánh mắt chạm nhau Hương thẩn người nhìn Thiên Khôi khôi rời mắt nhịp tim bắt ổn trong lòng ngực cứ như cái trống nhỏ đang đánh loạn lên Thiên Khôi đưa tay lên tóc Hương lấy một cánh hoa xuống anh nói:
– Có một cành hoa rơi trên tóc cô.
Hương bối rối nói lời cảm ơn Thiên Khôi nói:
– Đã có ai từng nói cô giống một loài hoa chưa?
Hương cười nói:
– Chưa từng, sao tôi lại giống hoa được.
Đột nhiên một mảnh kí ức xuất hiện trong đầu cô một kí ức rất lâu về trước lúc nhỏ cô đánh nhau với đám nhóc trong xóm mẹ cô đã nói với cô:
– Tại sao con lại đánh bạn hả?
Hương lúc đó khóc lóc nói:
– Bọn nó trêu con bọn nó nói tên con quê mùa xấu xí.
Mẹ Hương nói:
– Không tên con không xấu đâu tên con là một loại hoa rất đẹp và thơm.
Hương dụi mắt nói:
– Thật sao ạ.
Mẹ xoa đầu cô cười nói “thật mà”.
Một khoảng kí ức mà Hương đã lãng quên đi mất giọt nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống cô tự hỏi tại sao một người từng yêu thương cô như vậy lại rời bỏ cô chẳng quay đầu lại một lần, Thiên Khôi bối vì nghĩ mình đã nói sai gì đó nên vội vàng xin lỗi cô Hương gạt đi giọt nước mắt nhìn Thiên Khôi lúng túng không biết làm sao cô bật cười nói:
– Không phải lỗi của anh đâu chỉ là đột nhiên tôi nhớ lại chuyện cũ nên mất kiểm soát tôi xin lỗi.
Thiên Khôi thở dài nhẹ nhỏm anh bật cười nói:
– Tôi cứ tưởng mình làm gì không đúng, chắc cô mệt rồi chúng ta về tìm gì ăn nhé.
Hương gật đầu đồng ý hai người cùng nhau chở về xe thì một sự cố xảy hai kính chiếu hậu xe đột nhiên biến mất cửa kính xe bị đập vỡ tan tành lốp xe cũng bị vật gì nhọt làm xì lốp hai người bàng hoảng cảnh trước mắt đúng lúc đó có một người dân đi xe ba gác ngang qua thấy ông dừng lại nhìn ngó xung quanh nói:
– Nhìn cảnh tượng này chắc hai người bị bọn trộm phá xe rồi đó.
Hương đến hỏi thêm ông lão kia:
– Ông nói vậy là sao ạ? Ông kể thêm cho cháu nghe với.
Ông lão lắc đầu nói:
– Dạo này trong làng có bọn trộm đồ của khách du lịch trong xe không có đồ là bọn nó phá xe ở đoạn đường này cũng không có gắn camera nên muốn bắt cũng khó hai cô cậu đến đồn gần đây mà báo án đi.