Hoa Và Trời - Tác giả: Trúc Duyên - Chương 5: Lạ nhưng mà quen
– A lô
Hương vội đáp:
– Sao lại gọi cho tôi vào giờ này?
Phía đầu dây bên kia chậm rãi trả lời:
– Tôi gọi chỉ để nhắc nhở cô là còn hai ngày nữa đến hạn nộp tiền rồi, cô muốn lần này chúng ta nên gặp nhau ở đâu đây?
Hương vội vã trả lời:
– Tôi biết rồi tôi sẽ cố gom đủ để đưa cho ông lần này còn địa điểm như cũ đi.
Đầu dây bên kia cười thích thú nói:
– Được thôi nhớ phải đủ nhá.
*tút tút*. Cuộc gọi kết thúc Hương lẩm bẩm tính toán:
– Còn thiếu hai triệu nữa không biết có lương trước được không nữa.
Hương ngẩn đầu lên thở một hơi dài rồi đứng dậy ra khỏi đó.
Đang làm hương ngập ngừng đến hỏi quản lý xưởng:
– Chào anh! Cho tôi hỏi, chuyện là không biết tôi có thể ứng trước hai triệu lương tháng này được không ạ?
Quản lý nhìn Hương nói:
– Không phải tháng trước cô cũng xin ứng trước rồi sao nên tháng này cô không còn bao nhiêu đâu.
Hương cười ngại nói thêm:
– Anh thông cảm cho tôi tại tôi có chút việc cần gấp tôi hứa là lần sau tôi không ứng trước nữa.
Anh quản lý nhìn Hương rồi suy nghĩ một lúc:
– Được rồi để tôi hỏi lại giám đốc xem sao.
– À mà ngày mai cô nhớ đến sớm một chút nhé ngày mai có khách đến tham quan xưởng nên cần chuẩn bị lúc nảy tôi có thông báo với mọi người rồi mà lúc đó cô xin ra ngoài nên tôi báo lại cho cô biết.
Hương cười nói:
– Dạ tôi biết rồi cảm ơn anh nhiều lắm.
Trong phòng làm việc Thiên Khôi thẳng thờ nghĩ về điều gì đó rồi chào cười nói thầm:
– Cô ấy cười xinh thật, sao lại xinh đến thế nhỉ. Tiếng chuông cửa vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh * ting tong ting tong * thiên khôi lớn tiếng nói:
– Ai vậy!
Thiên Khôi đứng dậy bước ra mở cửa xuất hiện trước mặt anh là Hùng trên tay cầm vài chai rượu và mớ đồ nhắm khuôn mặt ủ rũ nhìn Thiên Khôi, Thiên Khôi cau mày khó chịu nói:
– Mới sáng sớm đi đâu đây còn đem theo cả rượi bia nữa?
Hùng buồn bã mắt ngấn lệ nói:
– Tao bị bồ đá rồi.
*huhuhu* Thiên Khôi thở dài kéo Hùng vào nhà nói:
– Lần này lại sao nữa chia tay thật chưa?
Hùng uống cạn ly rượi trên tay khóc lóc nói:
– Cô ấy trách tao không dành thời gian cho cô ấy suốt ngày chỉ nói về học sinh trong lớp nên cô ấy nói chia tay.
Thiên Khôi bật cười nói:
– Nếu là tao thì tao cũng chia tay.
Cứ thế ba mươi phút trôi qua Hùng vẫn cứ ủ rủ khóc lóc than thở Thiên Khôi chỉ biết nhìn lắc đầu ngao ngán. Tiếng chuông điện thoại của Hùng reo lên Thiên Khôi ngó nhìn rồi nói với Hùng:
– Em yêu mày gọi kìa.
Hùng đang nằm khóc lóc thì bật người ngồi dậy chộp lấy điện thoại bắt máy:
– Em yêu à!
Phía đầu dây bên kia trả lời:
– Anh đang ở đâu? Sao anh hứa là hôm nay chở em đi xem phim mà giờ này chẳng thấy anh đâu thế?
Hùng bất chợt tĩnh táo lại hỏi:
– Vậy em không chia tay nữa à?
Đầu dây bên nữa tức giận nói:
– Chia tay gì chứ giận quá nên em nói vậy thôi anh mà không đến thì chia tay thật nhá.
Hùng vui vẻ trả lời:
– Anh đến, anh đến 10 phút nữa à không 5 phút nữa anh đến liền đợi anh.
Nói xong Hùng vội chạy đi để lại cho Thiên Khôi mớ hỗn độn mà anh đem đến Thiên Khôi thở dài lắc đầu rồi dọn dẹp nói:
– Biết thế nào cũng vậy mà.
Đến tối Hương vẫn đang làm thêm trong tiệm thì có một vài người kỳ lạ đến tiệm họ nhìn Hương rồi liếc mắt lập tức thương hiệu ra hành động đó liền xin ra ngoài Hương nhìn ngó xung quanh rồi vào một con hẻm nhỏ gần đó chỉ thấy Hương mình thản nó với họ:
– Sao các anh lại đến đây chẳng phải còn hai ngày nữa mới đến hẹn sao?
Một người đô con ra đại diện nói:
– Thì đúng là vậy nhưng đại ca bọn tao đột nhiên đổi ý muốn lấy hôm nay.
Hương thầm nghĩ “vốn dĩ lúc trưa mình vừa nói chuyện với ông chủ xong không lý nào lại không nói về chuyện này” cô lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng nên nói:
– Nếu đổi ngày thì phải báo cho tôi biết chứ?
Người đàn ông kia cười nói:
– Hahaha mày nghĩ mày là ai mà phải báo cho mày biết nên nhớ mày chỉ là con nợ nên bọn tao muốn lấy khi nào thì lấy mày không có quyền gì ở đây hết.
Hương cười nhạt nói:
– Vậy sao! Chứ không phải mấy người muốn ăn mảnh nên mới vậy sao.
Người đàn ông kia tức giận nói lớn:
– Mày nói cái gì! Bọn tao mà thèm mớ tiền lẻ của mày hả.
Hương bình thản trả lời:
– Phải rồi nhiêu đó chỉ là mớ tiền lẻ thôi vậy mà vẫn có đám nít ranh chạy đến đòi ấy chứ.
Người đàn ông kia giận dữ giơ tay dự định đánh cô Hương thản nhiên nhìn ông với ánh mắt lạnh lẽo nói:
– Muốn đánh sao thử đánh chết tôi đi xem ai sẽ trả nợ cho mấy người.
Trong Con hẻm đang ồn ào cãi có thì có một người đàn ông trẻ tuổi đi tới nói:
– Đánh đi, các anh thử đánh tôi xem!
Hương quay qua nhìn gì giọng nói khá quen thuộc một chàng trai trẻ dáng người cao ráo đột nhiên đám người kia có vẻ lúng túng sợ sệt cúi đầu lấp bắp nói:
– Đại.. đại ca!
– Sao anh lại đến đây?
Chàng trai kia trả lời:
– Tôi đi đâu cũng phải báo cho các anh biết sao?
Hương nhìn bọn người kia run lên vì sợ hãi cô chợt nhận ra thì ra ông chú mà cô gặp mấy năm qua chỉ là người giả mạo đã nhiều lần cô thấy thắc mắc rằng tại sao giọng nói qua điện thoại và giọng nói của người tự xưng là đại ca mà cô gặp lại chẳng giống gì nhau nhưng cô chỉ nghĩ đơn giản vì nói qua loa điện thoại nên có chút khác biệt Thôi nào ngờ rằng lại là hai người khác nhau hơn những chàng trai kia rồi hỏi:
– Anh là đại ca thật sao?
Anh ta khi nghe Hương hỏi anh bật cười đáp:
– Tôi có nên phủ nhận không nhỉ?
Bọn người kia khi nãy còn bên váo cười nhạo cô giờ này chỉ biết cúi mặt xuống đất mà sợ sệt vì người con trai đó Hương Chợt Nhận Ra cười nói:
– Hóa ra lâu nay tôi bị lừa sao?
Nói xong cô cúi đầu chào nói tiếp:
– Xin chào, tôi là Hương con nợ của anh đây rất vinh hạnh khi được gặp anh.
Chàng trai kia bật cười đi lại gần cô rồi đưa tay ngỏ ý muốn bắt tay nói:
– Xin chào tôi là Phong chủ nợ của cô rất vui vì gặp cô.
Hương chần chừ một lúc rồi quyết định bắt tay Phong Phong quay sang nhìn đám người kia rồi nói:
– Lát về tôi sẽ xử họ sao còn giờ tôi có chút việc tôi đi trước, hẹn cô hai ngày nữa gặp.
Hương thả tay chào tạm biệt và cảm ơn anh việc vừa rồi sau khi Phong đi khỏi Hương hít lấy hơi thật sâu rồi quay trở về làm việc.
Khi cô vừa mở cửa bước vào một giọng nói trầm ấm gọi tên cô.
– Hương.
Hương đưa mắt nhìn qua tiếng gọi cô cười vẫy tay chào:
– A chào anh, anh đến làm việc à.
Thiên khôi gật đầu cười đáp:
– Vâng, tôi có chút kế hoạch cần làm.
Hương hỏi thêm:
– Anh cần dùng gì không?
Thiên Khôi nói:
– Cho tôi ly trà đá được rồi.
Hương gật đầu rồi vào trong quầy khoảng vài phút sau cô đặt trên bàn của Thiên Khôi một ly nước và vài cái bánh Hương nói:
– Đây là nước của anh còn bánh là quà đáp lễ chuyễn hôm trước anh phụ tôi dọn quán, cảm ơn anh nhiều lắm.
Nói xong cô trở về làm việc cô Hằng từ bên trong đi đến ngồi đối diện Thiên Khôi cô hỏi anh với khuôn mặt đầy nghi vấn:
– Con đang làm việc sao?
Thiên Khôi trả lời
– Dạ con đang làm đây.
Cô Hằng hỏi tiếp:
– Tại sao con lại ra đây làm việc chẳng phải mọi khi con nói ở đây ồn ào con không tập trung được à?
Thiên Khôi lúng túng nói:
– Thì tự nhiên con thấy ở đây cũng ổn nên muốn đổi thân thiết chút thôi.
Cô Hằng cười nói:
– Sao, con thấy không khí ở đây thích không?
Thiên Khôi liếc mắt nhìn Hương cười nói:
– À thì cũng thích mẹ ạ.
Cô Hằng cười nói:
– Thích lắm sao?
Thiên Khôi chần chừ vậy giây rồi gật đầu cô Hằng bật cười nói:
– Vậy con làm tiếp đi Mẹ vào trong đây.
Cô Hằng đứng dậy vừa đi vừa cười nói thằng bé nói thích sao hahaha.