Hoa Và Trời - Tác giả: Trúc Duyên - Chương 4: Mở lòng
– Xin chào bà chủ tôi là Hương lúc khuya tôi có gọi hỏi về công việc, thật sự xin lỗi gì giờ đó vẫn còn làm phiền đến bà chủ.
Cô Hằng nhìn Hương cười nói:
– À chào, con tìm chổ ngồi đợi cô một lát nhé.
Hương gật đầu quay đi nhìn xung quanh cô không chần chừ chọn một bàn gần đó ngồi xuống cô chợt quay sang nhìn bàn bên cạch thấy Thiên Khôi đang nhìn mình Hương gật đầu chào đột nhiên Thiên Khôi nở một nụ cười tươi và chào hỏi Hương cũng lịch sự trả lời những câu hỏi của Thiên Khôi cô thầm nghĩ người này thật kì lạ không để bầu không khí dần ngượng ngùng hơn thì cô Hằng đi đến ngồi đối diện Hương cô nói:
– Con chờ cô lâu không?
Hương đáp:
– Dạ không đâu ạ.
Cô Hằng nói tiếp:
– Về phần công việc thì cô có nói sơ qua điện thoại với con rồi ở đây thì công việc mọi người đều chia nhau làm nên không có việc người làm nhiều hơn hay ít hơn thời gian làm thì tùy vào con cô tính lương theo giờ giá thì hồi hôm cô có nói với con rồi con còn gì thắc mắc không?
Hương cười nói:
– Dạ nếu được hôm nay con làm luôn được không cô?
Cô Hằng cười nói:
– Được một lát cô lấy đồng phục có sẵn cho con chiều con vào làm là được.
Hương gật đầu cười:
– Dạ.
Nói xong cô Hằng quay sang nhìn Thiên Khôi rồi nói với Hương:
– À phải rồi đây là Thiên Khôi con trai cô hai đứa sau này chắc sẽ có gặp nên cô sẵn giới thiệu luôn.
Hương bối rối gật đầu chào Thiên khôi cô bất chợt hiểu lầm những câu hỏi lúc nãy của anh là đang thâm dò mình điều đó làm cô lúng túng nói:
– Lúc nãy có phần nào thất lễ thì cho tôi xin lỗi ạ.
Thiên Khôi bật cười xua tay nói:
– Không đâu, chúng ta làm quen nhé.
Một tuần sau.
Lúc màn đêm bao trùm cả bầu trời xanh cũng là lúc những ánh đèn đầy rực rở bắt đầu tỏ sáng những hàng quán cũng dần được lấp đầy bởi các vị khách. Trời cũng đã đến khuya khách hàng cũng đã về hết mọi người vẫy tay chào nhau ra về Hương ngồi xuống tựa lưng vào một góc cô mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại không biết đã qua bao lâu Hương giật mình tỉnh giấc lạ thay một chiếc áo khác lạ lẫm khoác trên người giữ ấm cho cô một mùi dạ hương thoang thoảng Hường đứng dậy nhìn xung quanh không có ai ở đấy cả cô mở cửa bước ra quầy bán là Thiên Khôi sao Hương cất tiếng nói:
– Sao anh lại đến quán vào giờ này vậy?
Thiên Khôi quay đầu lại nhìn cô anh cười nói:
– Tôi có hẹn đi ngang qua thôi thấy đèn còn sáng nên vào xem thử.
Hương đưa áo khoác mình cầm trên tay cho Thiên Khôi rồi hỏi:
– Áo này của anh đúng không?
Thiên Khôi cười gật đầu nói đúng Hương vội trả cho anh cô nói:
– Cảm ơn anh về cái áo.
Thiên khôi cười nói:
– Không có gì đâu nhưng mà làm ở đây mệt đến vậy sao lần nào gặp cô cô lúc nào cũng trông rất mệt mỏi.
Hương lắc đầu nói:
– Không có làm ở đây rất khỏe việc nhẹ lương cũng cao cô chủ còn rất tốt với nhân viên nữa nên tôi rất muốn được làm ở đây thật lâu.
Thiên Khôi nói:
– Tốt đến vậy sao, tôi có nên đến làm luôn không nhỉ.
Hương ngạc nhiên nói:
– Sao! Tôi nghe nói anh là nhiếp ảnh gia mà sao lại muốn làm ở đây chứ.
Thiên Khôi cười nói:
– Đúng là vậy nhưng mà hiện tại tôi đang rảnh, tôi còn cứ tưởng là về đây trúng mánh rồi ai dè lại bị lừa một cú.
Thiên Khôi bức xúc kể cho Hương nghe về chuyện về nước của mình:
– Tôi lại không ngờ là mình lại bị ba lừa về đây cái gì mà đối tác đặc biệt chứ thiệt tình.
Hương cười nói:
– Vậy sao, chắc anh giận lắm nhỉ.
Thiên Khôi nhìn Hương cười vui vẻ anh bật cười rồi kể cho cô nghe những câu chuyện của mình khoảng khắc đó chính Hương cũng không thể nhận ra rằng sau những năm cô chấp nhận gánh vác số nợ đó lên vai thì đây là lần đầu tiên cô vui vẻ nói cười với một người nào đó mà không phải em trai mình.