Hoa Và Trời - Tác giả: Trúc Duyên - Chương 3: Biến cố mới
– Lần đầu gặp nhau anh cho em cảm giác như đây là một người kỳ lạ anh lúc nào cũng tự tin về mình và anh có một nụ cười tỏa nắng làm em cảm thấy khó chịu nhưng khi tiếp xúc được với anh một thời gian em lại cảm thấy anh như là một người hoàng toàn khác!
Bổng dưng cô ấy dừng lại và không nói tiếp nữa tôi tò mò về câu nói tiếp theo của cô ấy nên đã cố hỏi cô ấy thêm nhưng cô ấy chỉ lắc đầu cười rồi nói là:
– Lần sau em sẽ nói.. vậy còn anh lần đầu gặp em anh thấy em thế nào?
Tôi cười trêu chọc nói:
– Em rất khó gần.
Cô ấy nhìn tôi hỏi “là thật sao” tôi cười rồi nói “thật đó” đối với tôi nó chỉ là một phần nào đó khi tôi nghĩ về cô ấy có một sự thật rằng “khi lần đầu gặp em anh đã bị em mê hoặc rồi” tôi biết tôi sẽ xấu hổ khi phải thừa nhận với cô ấy như vậy nhưng nó là sự thật.
* * *
Tại một phòng trọ nhỏ chật hẹp Hương đang bận rộn chuẩn bị bữa tối Hương ăn vội vài muỗng cơm rồi lại phải nhanh chân chạy đến tiệm làm thêm. Hương phụ lau dọn cho một quán ăn nhỏ gần nhà tuy nhỏ nhưng khách ra vào cũng khá thường xuyên trong đó có một số vị khách lúc nào cũng lui tới để quậy phá và làm trò để được ăn uống free gì là một quán làm ăn nhỏ nên ông chủ cũng không muốn làm lớn chuyện nên cứ im lặng mà cho qua.
Hôm nay trong lúc Hương đang lau dọn thì một trong số vị khách đó cố tình đặt tay lên đùi cô, Hương giật mình hét lớn:
– Ông làm cái trò gì vậy?
Vị khách đó cười khinh nói:
– Làm cái gì là làm cái gì?
Hương cáu gắt nói:
– Ông vừa mới sờ đùi tôi đây này.
Vị khách đó cứ thản nhiên cười nói với đám người kia:
– Đâu khi nào.. làm gì có ai thấy đâu đúng không tụi bây.
Nói xong cả đám cười phá lên ông chủ bên trong gì ồn ào cũng vội chạy ra kéo cô vào trong mà trách mắng:
– Tôi nói cô bao lần rồi đừng làm ầm ĩ lên quán chúng ta làm ăn nhỏ làm lớn chuyện rồi sau này khó mà làm ăn lắm.
Mặc dù Hương rất tức giận nhưng cũng gì khoảng nợ nên cô đành ấm ức mà làm thinh mãi cho đến lúc khuya quán cũng dần chuẩn bị đóng cửa nhưng cả đám kia vẫn cứ ngồi lì đó mà không chịu nhúc nhích rời đi mọi nhân viên và chủ quán cũng thay nhau ra để nhắc khéo nhưng bọn người kia vẫn xem như không mà thản nhiên ăn uống cuối cùng Hương không chịu thêm được nữa mà đi ra lớn tiếng nói:
– Xin lỗi nhưng quán đến giờ đóng cửa rồi cảm phiền các anh thanh toán và rời đi dùm cho.
Nghe xong cả đám nhìn Hương rồi chỉ trỏ cười nói:
– Đóng cửa rồi à.. sớm thế chỉ mới hơn 11h đêm thôi mà.
Hương thở dài nói:
– Bình thường quán 10h 30 là đóng cửa cả rồi mà các anh ở đến giờ này là ưu ái lắm rồi đó phiền các anh rời đi sớm cho nhân viên còn dọn dẹp nữa.
Một vị khách trong số người đó lên tiếng nói:
– Hay là vậy đi em ngồi xuống uống với bọn anh ly rồi bọn anh sẽ đi.
Nói xong có một người kéo tay Hương ý nói cô ngồi xuống Hương mặt không cảm xúc kéo ghế ngồi xuống cầm một ly rượi uống cạn rồi đứng dậy nói:
– Xong rồi các anh đi dùm cho.
Cả bọn người kia cười khinh nói:
– Đi thi được thôi mà hay là em đi với bọn anh đêm nay đi anh trả gấp đôi tháng lương ở đây cho em.
Hương không nói gì quay mặt bỏ đi một người trong đám lớn tiếng nói:
– Nghèo mà chảnh loại như cô thấy tôi thấy đầy ngoài kia..
* bốp * một tiếng va đập mạnh Hương nhìn người đàn ông vừa nói kia với đôi mắt sắt lạnh chứa đầy hàm ý của sự giận dữ trên tay cô cầm một chai bia rỗng cô không chần chừ lao đến người đàn ông kia một tiếng đập lớn vang lên * bốp * trên đầu người đàn kia máu dần dần chảy xuống mặt Hương dương đôi mắt sắt lạnh và khuông mặt không cảm xúc kia nhìn đám người còn lại bọn họ bắt đầu hoảng sợ mà nháo nhào hét lớn rồi bỏ đi:
– Coi như bọn tao tha mạng.. bọn mày liệu hồn đó.
Hương bình thản thở dài một hơi rồi vứt chai bia bị vỡ trên tay xuống đi đến nói với ông chủ:
– Tôi xin lỗi.. ngày mai tôi không làm ở đây nữa tiền lương đến tháng tôi sẽ đến lấy.
Ông chủ cũng chỉ biết gật đầu bảo cô về đi chuyện còn lại cứ để mọi người làm Hương lang thang về nhà, trên đường Hương nhìn thấy một bảng tuyển nhân viên của một quán cà phê gần đó cô không suy nghĩ nhiều cứ thế cho vào túi áo mà đi tiếp.
Sáng hôm sau tại quán cà phê của mẹ Thiên Khôi
Cô Hằng và những nhân viên đang tập hợp lại với nhau để bàn về phân chia công việc trong quán thì một tiếng kêu leng keng * chuông cửa * làm mọi người chuyển ánh nhìn về hướng cửa một chàng trai cao ráo khuôn mặt rạng rở bước vào vẫy tay cười nói:
– Mẹ.
Cô Hằng vui vẻ đáp lại:
– Con đến rồi à tìm chổ ngồi đợi mẹ một xíu.
Một vài phút sau vẫn là tiếng chuông cửa quen thuộc leng keng mọi người vẫn vậy tập chung ánh mắt về hướng đó lần này là một cô gái có mái tóc dài nâu đen cô chỉ đơn giản mặt một chiếc áo thun và quần jean có hơi cũ Hương nhẹ nhàng lướt qua Thiên Khôi tiến về phía cô Hằng rồi nói:
– Chào bà chủ tôi là Hương lúc khuya tôi có gọi hỏi về việc làm tôi xin lỗi gì đã gọi vào giờ đó.
Cô hằng mĩm cười nói:
– Không sao đâu con tìm chổ ngồi đợi cô một xíu nhé.
Hương gật đầu dạ rồi ngồi xuống bàn bên cạnh Thiên Khôi hai người vô tình chạm mắt nhau Thiên Khôi cười tươi ngỏ lời nói:
– Chào cô!
Hương cũng mĩm cười gật đầu chào lại rồi chuyển hướng nhìn về phía khác Thiên khôi không hiểu gì sao cũng cười ngại ngùng rồi bắt chuyện với Hương:
– Cô đến xin làm thêm hả?
Hương chỉ mĩm cười gật đầu Thiên Khôi cười ngại rồi hỏi tiếp:
– Cô vẫn là sinh viên nhỉ?
Hương trả lời:
– À.. không tôi 26 tuổi rồi.
Thiên Khôi cười nói tiếp:
– Vậy à.. gì trông cô trẻ quá tôi xin lỗi.
Hương cười nói:
– Vâng không sao đâu.
Cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng khiến Hương cảm thấy khó xử gì cũng đã lâu rồi chẳng ai còn bận tâm mà hỏi về cô những chuyện đó riêng về Thiên Khôi anh cũng không hiểu sao mình lại hỏi một người xa lạ về những câu đó gì lẽ thường thì anh sẽ chẳng bận tâm về những người lần đầu gặp mặt Thiên Khôi tự đặt dấu chấm hỏi trong lòng “tại sao mình lại muốn bắt chuyện với cô gái đó vậy nhỉ?”.